Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tốc độ của người đàn ông đó rất nhanh, lúc Bạch Diệc Phi phát hiện ra thì khoảng cách giữa hắn ta và Lâm Cuồng cũng chỉ còn một bước chân. Nhưng Bạch Diệc Phi lại cách Lâm Cuồng tận 10m, căn bản không kịp cứu người. Vì vậy, anh chỉ có thể hét lớn để nhắc nhở Lâm Cuồng.
Nhưng tiếng hét này Bạch Diệc Phi cũng biết là không có tác dụng lắm, dù sao đối phương cũng là cao thủ. Kể cả Lâm Cuồng có phản ứng lại thì cũng không giải quyết được.
Bạch Diệc Phi nắm chặt hai tay, muốn nhắm mắt lại để không nhìn thấy cảnh này. Nhưng đúng lúc này thì anh kinh hãi, đờ người ra.
Chỉ thấy Lâm Cuồng nhảy vọt về trước một bước, sau đó thân người nhún một cái, tiếp đó giơ một tay ra nắm chặt tay của kẻ phía sau rồi dùng lực vặn một cái.
“A…”, tên đó lập tức kêu thảm thiết, sau đó lại là tiếng dao rơi trên đất.
Nhưng Lâm Cuồng không cho hắn ta cơ hội phản ứng mà lại kéo tay một cái khiến hắn ta ngã nhào về trước.
“Phụp”, tên đó bị ngã đập mạnh trên đất.
Cuối cùng Lâm Cuồng nhặt con dao lên rồi nhanh chóng đâm vào tim của tên đó.
“Hự…”, tên đó vẫn chưa phản ứng lại thì đã chết rồi. Hắn ta trợn trừng mắt, vẻ mặt với kiểu khó tin.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì vô cùng kinh hãi.
Anh vẫn luôn tưởng rằng Lâm Cuồng chỉ là người bình thường thôi chứ không hề biết cậu ta lại là cao thủ lợi hại như vậy.
Cú đánh ban nãy thoạt nhìn rất đơn giản nhưng dùng lực thì rất mạnh. Nếu như không giỏi thì sẽ không đạt được hiệu quả như vậy.
Lâm Cuồng nhìn Bạch Diệc Phi đang kinh hãi thì lúc này cười nói: “Anh Bạch! Anh đã nhường rồi, nếu không thì sao em có thể ra tay một mình được?”
Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy vậy thì vô cùng kích động rồi đi mấy bước lên trước mặt Lâm Cuồng, nói: “Được! Nếu như chúng ta có thể sống sót ra ngoài được thì sẽ tìm cơ hội để đọ sức”.
Vừa nói xong câu này thì có người phát hiện ra anh nên hét lên một tiếng và xông lại: “Bạch Diệc Phi ở đây, bắt được hắn là có được quyền quản lý một khu ở Lam Đảo”.
“Bắt được Bạch Diệc Phi là có được năm triệu tệ tiền thưởng đấy”, một nhóm người lập tức xông lên vây Bạch Diệc Phi và Lâm Cuồng lại.
Lâm Cuồng dường như không để ý, còn cười đáp lại câu nói ban nãy của Bạch Diệc Phi: “Được thôi! Nhưng không được dùng dao đâu”.
Bạch Diệc Phi cũng cười nói: “Không vấn đề nhưng có thể cậu sẽ chịu thiệt đấy”.
Lâm Cuồng lại nói: “Chưa chắc đâu”, sau màn đối đáp đó, hai người mới xông vào nhóm người kia.
Bạch Diệc Phi cứ một dao đâm một người, đồng thời còn nắm chặt cổ của đối phương, bay lên đá hắn ra ngoài.
Trong tay Lâm Cuồng không có vũ khí nhưng vẫn rất hung dữ. Cậu ta bắt lấy một tên rồi vặn một cái, tay của đối phương bị bẻ ngược lại.
Người đàn ông trung niên đứng ở không xa vẫn chưa ra tay lúc này nói với Đạo Trưởng: “Sư huynh! Hay là chúng ta cũng ra tay đi”.
Đạo Trưởng khẽ lắc đầu, nói: “Không cần đâu”.
“Bốn cao thủ cấp 2, hơn chục cao thủ cấp 3 và còn có hơn hai trăm người biết võ, kể cả Bạch Diệc Phi có đánh lại được thì cũng không đánh được nhiều người thế đâu. Cục diện nhỏ như này không cần chúng ta phải ra tay”, Đạo Trưởng giải thích.
Sư đệ sau khi nghe xong câu này thì ngây người ra, đây mà là cục diện nhỏ á?
Họ đã dùng hơn nửa thế lực thủ đô để bao vây truy sát một ông chủ của thành phố nhỏ, hơn nữa tình hình có thể thấy đây không phải là tình huống mà phần thắng nghiêng hẳn về một bên. Như này mà là cục diện nhỏ sao?
Người đàn ông trung niên thấy kinh ngạc. Ông ta ở nước ngoài cũng được mấy năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy cảnh nào như này. Đối với ông ta thì cục diện này lớn lắm rồi. Vì vậy khi nghe thấy lời này thì ông ta như sụp đổ. Ông ta cảm giác mình như tên nhà quê chưa trải sự đời.
Ở phía xa cuộc hỗn chiến vẫn tiếp tục.
Một người áo đen vừa mới giết được hai người bình thường, đang định xông lên trước thì bụng của hắn đột nhiên bị ai đó đâm xuyên. Hắn ngừng lại, sau đó toàn thân bị dao đâm ngã gục.
Người này là cao thủ cấp 2 của hiệp hội thương mại thành phố. Vì vậy trong nhóm người thì hắn cũng được coi là người có thực lực, gần như là không ai địch nổi.
Dù sao thì Trần Ngạo Kiều cũng là cao thủ cấp 2 còn Bạch Diệc Phi chỉ là cao thủ cấp 3.
Những người áo đen bên cạnh khi nhìn thấy đồng bọn của mình bị đâm thì ai nấy cũng hung dữ nhìn lại. Bọn họ là chiến hữu cùng nhau tác chiến, lại là thế lực của Bạch Diệc Phi. Có người trọng tình cảm như Bạch Diệc Phi dẫn dắt họ thì tất nhiên họ cũng là người trọng tình cảm.
Vì vậy mấy người áo đen đều dừng tay, mặc cho trên người mình đang bị một dao, họ đều xông lại định giết tên cao thủ cấp 2 kia. Nhưng cách biệt thực lực quá lớn nên họ vừa xông lại đã bị cao thủ đó từng dao từng dao ‘giải quyết’.
Thoắt cái họ đã bị tổn thất mấy người áo đen, điều này là sự tổn thất nghiêm trọng về thế lực của Bạch Diệc Phi.
Đối phương có bốn cao thủ cấp 2, trong đó một kẻ đã bị Trần Ngạo Kiều khống chế, một kẻ bị Bạch Hổ và Chung Liên bao vây, còn hai tên còn lại thì không ai quản. Trong chớp mắt mà tổ chức Cuồng Sa đã có bảy tám người ngã xuống.
Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy cảnh này thì tâm trạng nặng nề. Anh muốn giết lại nhưng người ở phía trước quá nhiều. Cứ hết tên này đến tên khác xông lại, cảm giác như giết mãi không hết. Anh căn bản là không thể xông lại được.
Đúng lúc này ‘cheng’ một tiếng, một cao thủ cấp 2 lại chém về phía người áo đen thì đột nhiên xuất hiện một thanh phi đao, kèm theo đó là tiếng gió thổi đến, cuối cùng đánh ngược lại con dao của cao thủ cấp 2 kia.
Tiếp đó một cao thủ cấp 3 của hiệp hội thương mại và cao thủ cấp 3 trong gia tộc lớn đồng thời bị người ta đánh bay ra, hướng bị đánh cũng đúng là phía của cao thủ cấp 2 kia.
Cao thủ cấp 2 thấy thế thì kinh hãi, lập tức tránh ra.
Đúng lúc này một thân hình nhỏ bé đột nhiên xông ra. Tên cao thủ cấp 2 vẫn chưa nhìn rõ người đến là ai thì đã nhìn thấy cú đấm xuất hiện trước mặt mình. Tiếp đó quyền đó đập lên bụng của hắn.
Hắn cảm nhận được lực này mạnh vô cùng. Sau đó ‘bốp’ một tiếng, toàn thân hắn bay ra ngoài.
Thân hình nhỏ bé kia hoàn toàn không muốn tha cho hắn, nhảy một bước đuổi theo. Cô lại giơ nắm đấm lên đập vào cổ họng của cao thủ cấp 2.
“Bụp” một tiếng, sau đó lại một tiếng ngã phụp xuống đất.
Cứ như vậy, cao thủ cấp 2 đã chết, đến lúc chết vẫn không biết người giết mình là ai, còn chưa nhìn rõ mặt mũi nữa.
Còn Đạo Trưởng và người đàn ông trung niên đứng nhìn ở phía xa cũng kinh ngạc. Bạch Diệc Phi cũng ngừng lại một lúc.
Một cao thủ cấp 2 bị một cao thủ cấp 2 khác giết trong tích tắc, đúng là khiến người ta kinh hãi. Nhưng thực tế đúng là như vậy.
Người đó không ai khác mà chính là Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ là đệ tử được Tân Thu dạy dỗ, kể cả là cùng cấp thì khi thực chiến cô ta càng dũng mãnh hơn.
Người đàn ông trung niên kinh hãi hô lên: “Tiểu sư muội?”
Đạo Trưởng lên tiếng: “Cô ta đã không còn là sư muội của chúng ta nữa rồi”.
Người đàn ông trung niên không hiểu hỏi: “Gì cơ?”
Đạo Trưởng không giải thích mà thản nhiên nói: “Sư đệ, ra tay đi”.
Người đàn ông trung niên do dự nói: “Ra tay với tiểu sư muội ư?”
Đạo Trưởng nhìn ông ta với ánh mắt đầy thâm ý, nói: “Nếu không muốn thì liên thủ với tiểu sư muội đánh ta đi”.
Người đàn ông trung niên lập tức lắc đầu, còn khoát tay nói: “Không không, sư huynh nói gì vậy?”, sau đó ông ta cắn răng đi về phía Kỳ Kỳ.