Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.
Trước đây Bạch Diệc Phi cũng sống trong một gia đình bình thường, điều kiện thậm chí còn không bằng gia đình của Long Linh Linh, nên tất nhiên anh cũng biết rõ một gia đình như thế thật sự không đủ khả năng trả được năm triệu tệ.
“Vậy cô cũng không cần dùng tình cảm của mình để trả nợ?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Long Linh Linh lắc đầu: "Vừa rồi anh ta muốn xác nhận quan hệ yêu đương với tôi, nhưng tôi không đồng ý, vì tôi không làm được".
"Đúng vậy, tình cảm là chuyện của hai người, nếu không có tình cảm mà ở cùng nhau thì sẽ không duy trì được lâu dài, hơn nữa quan hệ được ràng buộc từ lợi ích thì tình cảm cũng không đơn giản và đẹp đẽ đâu".
Long Linh Linh rất xấu hổ: "Nhưng tôi đã từ chối anh ta, gia đình..."
“Chuyện này không liên quan đến cô”, Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Cô không cần nghĩ nhiều như vậy”.
“Cô không cần lo lắng nợ nần trong nhà, tôi có thể ứng trước lương cho cô để cô trả nợ”, Bạch Diệc Phi nói xong thì xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Chỉ còn lại một mình Long Linh Linh trong phòng làm việc, cô ta ngẩn người hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
...
Buổi tối Bạch Diệc Phi trở về nhà, anh bỗng cảm thấy người có hơi lạnh.
"Không đúng! Cơ thể vẫn chưa hạ nhiệt hả?"
Bạch Diệc Phi lẩm bẩm nói, anh vội vàng mang quần áo đi tắm, cơ thể lập tức ấm hơn rất nhiều.
Bạch Diệc Phi trở lại phòng thì nhìn thấy Lý Tuyết đang ngồi xếp bằng trên giường.
Vì cô bắt chéo chân nên chiếc váy ngủ chỉ che được đùi, những chỗ còn lại thì lộ ra ngoài, hơn nữa làn da trắng nõn nà của cô khiến Bạch Diệc Phi bị choáng váng.
Lý Tuyết không để ý đến biểu hiện của Bạch Diệc Phi, cô quay lại nói với anh: "Em có chuyện muốn nói với anh".
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì tim đập thình thịch, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, chẳng lẽ cô muốn anh xuống đất ngủ, không được ngủ trên giường nữa sao?
Không phải chứ? Anh mới chỉ ngủ trên giường một ngày thôi?
"Em đã tìm được việc rồi".
Bạch Diệc Phi nghe xong thì mới thở phào, anh ngồi bên cạnh Lý Tuyết rồi nhẹ nhàng nói: "Thật ra em không cần vất vả như vậy đâu".
Bây giờ Bạch Diệc Phi đã là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước trị giá hàng chục tỷ rồi, chưa kể sau lưng anh còn có Bạch Vân Bằng nữa, chỉ thế thôi đã thừa sức nuôi Lý Tuyết rồi.
Lý Tuyết lắc đầu: "Em rất vui khi tìm được công việc của riêng mình, hơn nữa em có một ước mơ, đó là trở thành nhà thiết kế trang sức. Công việc này tuy không liên quan đến trang sức, nhưng lại liên quan đến thiết kế, ít nhất là cũng có thể tiến gần hơn đến giấc mơ của em".
"Vậy được, cụ thể là làm về gì? Làm ở đâu?"
Lý Tuyết tỏ vẻ thần bí nói: "Em sẽ không nói cho anh biết đâu".
"Thần bí thế hả?"
Lý Tuyết ậm ừ hai tiếng, cô buông đôi chân đang vắt chéo xuống rồi đung đưa bên giường.
Bạch Diệc Phi đột nhiên bị thu hút, ánh mắt anh tập trung vào bàn chân mềm mại trắng nõn kia, miệng anh bỗng chốc khô khốc, trong lòng ngứa ngáy.
“Tuyết Nhi, đi nghỉ thôi, ngày mai còn phải đi làm đấy!”, Bạch Diệc Phi âm thầm nuốt nước miếng.
Lý Tuyết nghe vậy thì vui vẻ nằm xuống giường đi ngủ.
Haiz, những ngày tháng chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn này kéo dài đến bao giờ đây?
Sáng hôm sau, Bạch Diệc Phi muốn biết Lý Tuyết đi làm ở đâu, nên sau khi ăn sáng xong anh cứ bám riết lấy Lý Tuyết, nói muốn đưa cô đi làm, Lý Tuyết không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
“Đây, chính là chỗ này”, Lý Tuyết chỉ vào một tòa nhà phía trước.
Công ty TNHH Quảng cáo Thế kỷ
Bạch Diệc Phi nhướng mày, đây không phải là công ty trực thuộc tập đoàn Hầu Tước sao? Thật là trùng hợp?
“Em đi làm đây, anh cũng nhanh lên đi kẻo muộn”, Lý Tuyết thúc giục nói, sau đó cô cầm túi đi vào công ty.
Bạch Diệc Phi gật đầu, sau khi thấy Lý Tuyết đi vào thì anh mới vui vẻ gọi điện thoại cho Long Linh Linh.
"Trợ lý Long, cho tôi một chức vụ ở Thế Kỷ, tôi muốn tạm thời ở Thế Kỷ vài ngày".
Long Linh Linh vâng dạ xong rồi cúp máy, cô tự hỏi: "Chủ tịch tới Thế Kỷ làm gì thế? Gần đây Thế Kỷ có chuyện gì sao? Nên anh ấy mới tự mình đi xem thử?"
Long Linh Linh làm việc rất hiệu quả, cô ta đã sắp xếp cho Bạch Diệc Phi làm người phụ trách một dự án quảng cáo, để cho Bạch Diệc Phi thuận lợi vào làm việc ở Thế Kỷ.
Đứng sau Công ty TNHH Quảng cáo Thế kỷ là Tập đoàn Hầu Tước, tình hình phát triển của Thế Kỷ ở thành phố Thiên Bắc trong những năm gần đây cũng rất tốt, gần đây đã nhận quảng cáo cho Bất động sản Hầu Tước.
Quảng cáo này không chỉ tốn rất nhiều chi phí sản xuất, mà còn mời người dẫn chương trình nổi tiếng Hứa Thiến làm người đại diện hình ảnh, có thể nói dự án này rất được coi trọng.
Hôm nay là ngày quay quảng cáo.
Video cần quay hôm nay là ở bãi biển.
Lúc này Bạch Diệc Phi đang ngồi trong phòng có thể nhìn ra biển, anh quan sát những bóng người tấp nập trên bãi biển, đương nhiên quan trọng nhất là nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết chủ yếu phụ trách thiết kế quảng cáo, nên cô cũng đi tới đây, bởi vì thiếu nhân lực nên cô cũng bận rộn luôn tay luôn chân.
Đương nhiên Bạch Diệc Phi cũng có ngắm Hứa Thiến một chút, dù sao cô ta cũng là nhân vật trên TV, bây giờ nhìn thấy người thật thì trong lòng anh đột nhiên có chút cảm khái.
Bởi vì anh nghe nói những ngôi sao này chỉ cần trả tiền là sẽ đồng ý lên giường ngay.
Một lúc sau, người dân trên bãi biển bất ngờ xúm lại, nhân viên cũng chạy đến đó, trên mặt ai nấy đều hốt hoảng.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thế thì khẽ cau mày lại, anh sợ có chuyện gì xảy ra nên đứng dậy đi tới.
Giữa đám đông, Lý Tuyết đang cúi người xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý, tôi xin lỗi..."
Trước mặt Lý Tuyết là người dẫn chương trình Hứa Thiến, vẻ mặt cô ta không hài lòng, cô ta khinh thường nhìn Lý Tuyết: "Xin lỗi? Giày của tôi là hàng hiệu hàng đầu đấy, cô làm nó ra thế này mà chỉ xin lỗi hả?"
Lý Tuyết cúi đầu, cô hơi hoảng sợ nói: "Vậy tôi...tôi đền cho cô..."
Trong lòng cô vừa sợ vừa lo lắng, đôi giày hiệu nổi tiếng phải có giá mấy chục ngàn tệ, thậm chí có đôi còn hơn một hai trăm ngàn tệ, cô mới làm việc, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Hứa Thiến chán ghét nói: "Đền tiền, cô đền nổi hả?"
Khuôn mặt Lý Tuyết hiện lên vẻ khó xử.
Lúc này Hứa Thiến hình như đã nghĩ ra điều gì, cô ta cười nhẹ nói: "Tôi biết cô không có khả năng đền, nhưng thấy cô có vẻ đáng thương, nên tôi đã nghĩ cách giúp cô”.
“Cách gì?”, Lý Tuyết vô thức hỏi.
Hứa Thiến nghe thấy thế thì khinh thường nhìn cô, cô ta ác ý nói: "Quỳ xuống liếm sạch giày cho tôi thì tôi sẽ không bắt cô đền tiền nữa".
Lúc này trong lòng Lý Tuyết cũng bùng lên cơn giận.
Không phải trên TV Hứa Thiến rất hiền lành và dễ gần sao? Tại sao ngoài đời lại xấu tính như vậy chứ? Cô ta trông rất kiêu căng ngạo mạn.
Mà chuyện này cũng không phải lỗi của Lý Tuyết, ban đầu cô chỉ giúp đỡ làm một số việc vặt, chẳng hạn như bưng nước chuyển đồ thôi.
Vừa rồi Lý Tuyết nhìn thấy Hứa Thiến vừa chụp hình xong, trên trán cô ta xuất hiện mồ hôi, môi cũng có khô nẻ, nên cô mới mang nước cho cô ta.
Nhưng vừa đến nơi thì cô đột nhiên bị người đại diện của Hứa Thiến đẩy ra, do đứng không vững nên nước tràn ra ngoài đổ vào giày Hứa Thiến.
Lý Tuyết đứng đó không biết phải làm gì.
Người đại diện của Hứa Thiến là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, bà ta thấy Lý Tuyết không tình nguyện thì đột nhiên tức giận: "Cô ngẩn ra đấy làm gì? Cô không muốn hả? Để tôi nói cho cô biết, Hứa Thiến tốt bụng nghĩ ra cách khác để cô không phải đền tiền, cô đừng có mà được voi đòi hai bà trưng!"
"Hừ! Đây là cơ hội mà rất nhiều người có muốn tiếp xúc gần với cô Hứa Thiến cũng không được, cô có được cơ hội này chính là vinh hạnh vô cùng lớn rồi. Sao còn không nhanh quỳ xuống liếm sạch giày cho cô Hứa Thiến đi?"
Liếm giày, đây rõ ràng là sự sỉ nhục!
Lý Tuyết có chút tức giận, vì vậy cô ngẩng đầu lên nói: "Vô tình làm bẩn giày của cô là tôi không đúng, nhưng cô bảo tôi liếm giày thì rõ ràng đang sỉ nhục tôi!"
"Sỉ nhục cô thì sao?", người đại diện chế nhạo: "Cô đắc tội với Hứa Thiến thì đáng bị sỉ nhục! Nhanh lên, nếu làm lỡ dở việc quay phim thì cô không được yên đâu!"