Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 673: Mai phục ở đường quốc lộ
Phương Nhiên nghe câu này lập sức sụ mặt xuống: “Vậy tức là anh tắm cho tôi?”
Bạch Diệc Phi khựng lại, trong lòng càng thấy chột dạ, nhưng anh suy nghĩ rất nhanh, đổi sang một vấn đề khác: “Cô Phương, cô là một ngôi sao nổi tiếng, sao lại đến cái huyện Lệ nhỏ bé này? Hơn nữa sao không thấy người quản lý của cô đâu?”
Phương Nhiên nghe đến câu này thì quả nhiên bị chuyển theo đề tài mới, không biết nghĩ đến cái gì mà biểu cảm trên mặt cực kỳ khó chịu, rồi còn thở dài một cái: “Vân Hải Thành ở Huyện Lệ khai trương, muốn mời tôi về để PR, hôm qua tổ chức tiệc mừng công, cái lão già chủ của Vân Hải Thành thực đáng ghét, cứ mời rượu tôi mãi, phiền muốn chết”.
Bạch Diệc Phi rất là kinh ngạc nói: “Người quản lý và trợ lý của cô không uống giúp cô à?”
Phương Nhiên nghe vậy càng bực hơn: “Bọn họ chắc chắn là đã nhận tiền của lão già kia rồi, không những không uống hộ tôi, còn ép tôi uống”.
Bạch Diệc Phi không biết nên nói cái gì.
“Này, nhìn vẻ ngoài của mấy người không giống như là người ở huyện Lệ này, mấy người tới đây làm gì vậy?”, Phương Nhiên đột ngột hỏi.
Long Linh Linh đáp: “Tôi bị bệnh, muốn đi thủ đô để khám bệnh, đi ngang qua đây”.
Phương Nhiên gật đầu, ồ một tiếng, sau đó bất ngờ vui vẻ: “Vậy… vậy có thể cho tôi đi nhờ không?”
Cả Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Phương Nhiên.
“Tôi cũng muốn đi thủ đô”, Phương Nhiên nói.
Long Linh Linh nhìn Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi nghĩ một lúc liền gật đầu đồng ý.
Cho nên, sau khi ăn sáng xong, họ tiếp tục lên đường đi thủ đô, mà trên xe của họ bây giờ còn có thêm một Phương Nhiên.
Phương Nhiên là một nghệ sĩ khá là nổi danh, nhưng mà có một số chuyện vẫn không thể tự mình làm chủ.
Giống như lần này đến huyện Lệ vậy, đều là do người quản lý sắp xếp lịch trình, cô ta vô cùng hoài nghi, người quản lý này muốn bán cô cho lão già kia lên giường.
Cho nên cô ta dứt khoát leo lên xe của Bạch Diệc Phi rời đi trước.
Phương Nhiên ngồi trong xe cảm thấy buồn chán nên bắt đầu nói chuyện phiếm: “Mấy người đến từ đâu vậy?”
“Thành phố Thiên Bắc”, Long Linh Linh đáp.
Phương Nhiên nghe vậy vui vẻ hẳn lên: “Tôi từng được nghe nói đến thành phố Thiên Bắc, ý, ở thành phố Thiên Bắc có một người tên là Bạch Diệc Phi đúng không?”
Long Linh Linh hơi khựng lại, liếc nhìn Bạch Diệc Phi đang lái xe, phát hiện anh không có phản ứng gì bèn gật nhẹ đầu nói: “Đúng vậy, cô quen anh ta sao?”
Phương Nhiên nghe vậy mỉm cười: “Cái này... tôi chỉ mới nghe người ta nhắc đến thôi".
Sau đó, cô ta bèn bắt đầu kể chuyện: “Người quản lý nhận gói quảng cáo cho tôi, là đi đến khu nhà đất giai đoạn ba của cảng Lam Ba thành phố Thiên Bắc làm PR cho bọn họ. Nói đến khu nhà đất này, anh ta liền nhấn mạnh với tôi về ông chủ của nó. Cảng Lam Ba là dự án của tập đoàn Phi Tuyết, ông chủ của tập đoàn Phi Tuyết tên là Bạch Diệc Phi”.
“Kỳ thực tôi cũng không quá để tâm đến những điều này, chẳng qua anh ta nói với tôi là Bạch Diệc Phi mới có hơn hai mươi tuổi, quả thực là khiến người ta kinh hãi”.
“Tôi cũng mới hai mươi tuổi, độ tuổi xấp xỉ nhau, vậy mà anh ấy đã trở thành ông chủ của một tập đoàn lớn như vậy, thực sự là khiến người ta kinh ngạc, cho nên tôi mới tò mò tra thông tin về người này”.
“Ông trời ơi, sau khi tra xong tôi còn khiếp sợ hơn, những việc mà anh ấy từng trải qua giống như một câu truyện truyền kỳ vậy, nói có thể viết thành sách cũng không ngoa, thực sự là quá giỏi”.
Phương Nhiên bắt đầu trở nên kích động, ngập trong ánh mắt đều là sự sùng bái với Bạch Diệc Phi, hầu như nhìn không ra cô ta là một ngôi sao nữa, thay vào đó cô ta đã trở thành một fan cuồng của Bạch Diệc Phi.
Sức khoẻ của Long Linh Linh bây giờ đã tốt hơn nhiều, tinh thần cũng tốt lên theo, nghe cô ta nói như vậy, lập tức nở nụ cười: “Vậy nếu như cô gặp được anh ấy, thì cô sẽ thế nào?”
Phương Nhiên chớp mắt suy nghĩ một hồi mới nói: “Chắc là không thế nào cả, người ta là ông chủ của một tập đoàn lớn, tôi chỉ là một ngôi sao nho nhỏ, gần như chẳng chạm đến được anh ấy!”
Long Linh Linh nghe vậy thì trêu chọc nói: “Vậy ngộ nhỡ thực sự chạm được đến thì sao?”
“Không thể đâu hả?”, Phương Nhiên cảm thấy việc này hầu như không có khả năng, sau đó lại không nhịn được mà ảo tưởng: “Nếu như thực sự có thể chạm đến, hơn nữa còn rất đẹp trai, thì nói không chừng có thể theo đuổi một chút nhỉ?”
Long Linh Linh còn chưa kịp lên tiếng thì Phương Nhiên lại lắc đầu: “Thôi quên đi, các ông chủ bình thường đều có vẻ ngoài chả ra làm sao”.
“Vậy nếu giống anh ấy thì sao?”, Long Linh Linh chỉ vào Bạch Diệc Phi, trong mắt hiện lên vẻ trêu đùa.
Phương Nhiên nhìn qua, buột miệng nói: "Đương nhiên là...".
Sau đó bỗng dừng lại, lắc đầu nói: “Không được, người quản lý nói làm ngôi sao phải có hình tượng, phải biết rụt rè, không thể ai cũng đi tới bắt chuyện với người ta được, vì điều này mà tôi toàn bị mắng”.
Cho nên Phương Nhiên lập tức chuyển đề tai: “Chị Linh Linh, bộ quần áo chị đưa cho em có vẻ rất đẹp, chắc chị ở thành phố Thiên Bắc sống cũng rất tốt đúng không?”
Long Linh Linh: "...".
Bởi vì Phương Nhiên đột nhiên thay đổi chủ đề, Long Linh Linh vẫn chưa kịp phản ứng lại, hơi ngây ra một lúc mới chỉ vào Bạch Diệc Phi nói: “Cũng tạm được đi, chủ yếu là đi theo anh ấy làm việc”.
Phương Nhiên trợn tròn mắt liếc Bạch Diệc Phi, thấy anh mặc quần áo rất bình thường, không khỏi cong miệng nói: “Chị Linh Linh, chị nhìn cách anh ta ăn mặc cũng biết rồi, đừng nói đùa với em nữa”.
Long Linh Linh dường như định nói gì đó, nhưng Bạch Diệc Phi đột nhiên lên tiếng: “Ngồi vững, bám chặt”.
Nghe được những lời này, sắc mặt Long Linh Linh lập tức thay đổi.
Mặc dù hôm qua chưa nhìn thấy cảnh tàn sát ở khu trạm dừng chân, nhưng mà bị một chiếc xe bus đầy người đuổi giết cả một đường chắc chắn là cực kỳ nguy hiểm, cho nên khi nghe thấy lời này thì cô ta lập tức trở nên nghiêm túc.
Phương Nhiên lại không hiểu rõ tình hình, còn bất mãn nói: “Anh lái xe chậm chút thôi, cái xe này mà anh lại lái như xe địa hình, tôi… ái da!”
Lần này Bạch Diệc Phi không đi đường cao tốc, mà đi đường quốc lộ.
Tối hôm qua là anh bảo Ngưu Vọng đến, anh không biết trước khi Ngưu Vọng nói thật với anh thì có báo cáo lại vị trí của anh cho Đạo Trưởng hay không, cho nên Bạch Diệc Phi nghĩ, đi đường cao tốc sẽ có rất nhiều người đến chặn bọn họ cho nên dứt khoát đi đường quốc lộ.
Quả đúng là như vậy, trên đường cao tốc có người chặn xe bọn họ, nhưng mà Đạo Trưởng trước giờ làm việc đều rất cẩn thận, trừ đường cao tốc ra, bọn họ còn cử người canh gác cả ở đường quốc lộ.
Lúc này, ba chiếc xe địa hình đang đuổi theo phía sau xe của anh, bọn họ lái nhanh, tốc độ của xe địa hình cũng nhanh, bọn họ lái chậm, xe địa hình cũng đi chậm.
Điều này cho thấy ba chiếc xe kia đang theo dõi bọn họ, có lẽ là để báo lại vị trí của bọn họ bất cứ lúc nào.
Sau khi biết vị trí của họ, thông báo cho những ngươi đang ở bên đường cao tốc để bọn họ qua đây chặn xe Bạch Diệc Phi lại.
Bạch Diệc Phi thẳng chân đạp ga đến mức cao nhất của chiếc xe, phải biết rằng đây không phải đường cao tốc mà là đường quốc lộ.
Tốc độ lái nhanh như vậy khiến cho mặt của Phương Nhiên tái nhợt, cô ta không ngừng gào thét: “Tôi nói anh lái nhanh như thế làm cái gì? Sốt ruột đi đầu thai à? Lái chậm chút không được sao?”
Long Linh Linh đã quen với kiểu lái xe như vậy từ lâu, cho nên chỉ kinh hãi một lúc bèn bình tĩnh lại, an ủi Phương Nhiên: “Anh ấy biết cô Phương có việc gấp nên mới lái nhanh một chút”.
Phương Nhiên sốt ruột nói: “Đây gọi là nhanh một chút à? Anh ta đang nghĩ mình lái tàu cao tốc hả?”
“Tôi nói, anh hai, anh lái xe chậm chút được không? Tôi không có việc gì gấp, thực sự là không vội một chút nào?”
Bạch Diệc Phi vừa nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, vừa nghe Phương Nhiên nói, nhưng câu trả lời lại không có chút thuyết phục nào: “Ừm, được”.
Và tốc độ của xe vẫn chẳng thay đổi.
Phương Nhiên muốn ói máu, sốt ruột muốn chết: “Thế thì anh giảm tốc độ đi á!”
Bạch Diệc Phi lại nói: “Cô không vội, tôi vội, tôi có việc gấp”.
Phương Nhiên sốt ruột dậm chân gào lên: “Có vội nữa thì cũng không thể liều mạng chứ? Tôi mới vừa nổi tiếng chẳng bao lâu, còn có cả một tương lai tươi sáng đang chờ đợi phía trước, tôi không muốn cùng chết với mấy người!”
“Nếu anh vẫn không giảm tốc độ lại, thì anh dừng xe lại cho tôi xuống còn không được sao?”
Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng thu tầm mắt về, nhưng mà lại tập trung nhìn vào phía xa xa trước mặt, anh thấy phía trước có một thôn nhỏ, bên cạnh đó có một nhà máy cũ nát, chẳng có mấy người, đoán chừng là nhà máy bỏ hoang.
Lúc này mới gật đầu nói: “Được”.
Khi xe đến gần khu vực nhà máy, Bạch Diệc Phi giảm tốc độ, lái xe vào bên trong khuôn viên của nhà máy
Chiếc xe dừng lại, nhưng chưa có ai cử động.
Phương Nhiên lúc này nghĩ lại vẫn còn sợ, cô ta đang vỗ vỗ ngực mình nhìn về phía Bạch Diệc Phi, nhưng khi cô ta nhìn thấy đây là khu nhà máy bỏ hoang thì trái tim mới vừa yên xuống lập tức lại nhảy lên cổ họng, trong lòng không khỏi cảm thấy khủng hoảng và bất an.
Phương Nhiên run rẩy nhìn ra xung quanh, lại nhìn vào tình hình trong xe lúc này, không nhịn được nghĩ: “Không phải là tôi đã bị lừa rồi chứ? Anh ta kéo tôi đến chỗ này là định làm gì? Chẳng lẽ là muốn bắt cóc tôi à? Hay là muốn ép tôi chụp ảnh khoả thân? Lại hay là… muốn giết tôi à?”
Càng nghĩ càng kinh hãi, cả người Phương Nhiên run lên bần bật, giọng nói cũng run run: “Cô, các người, anh hai, không anh muốn làm cái gì? Nếu anh muốn tiền…”.
Bạch Diệc Phi nói bằng giọng hờ hững: “Xuống xe”.
Nói xong, anh tự xuống xe trước, sau đó rút từ bên dưới chỗ ghế ngồi ra hai thanh mã tấu, vứt một thanh cho Sa Phi Dương.
Phương Nhiên nhìn thấy Bạch Diệc Phi cầm con dao thì lại càng sợ hãi, vừa khóc vừa nói: “Anh hai, có gì từ từ rồi nói, tuyệt đối đừng động tay chân, nếu các người muốn tiền thì tôi trả, tuyệt đối đừng động…”.
Bạch Diệc Phi lúc này không có tâm trạng quan tâm đến cô ta, lạnh giọng quát: Câm miệng!”
Phương Nhiên sợ đến mức lập tức bịt chặt miệng mình, không dám phát ra âm thanh nào nữa.
Lúc này, ba chiếc xe địa hình phía sau cũng đã đuổi tới, vây xe của Bạch Diệc Phi vào giữa.
Sau đó, có khoảng hơn chục người bước xuống xe, mặt ai cũng hung dữ, mà người đi đầu thì mặt mũi bầm dập, hẳn là trước đó đã bị người ta đánh cho rất thảm.