Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 843: Anh sẽ giết em chứ?
“Hiểu rồi”, Tần Hoa gật đầu, nhưng thật ra anh ta cũng không hiểu, nói vậy chỉ muốn an ủi Bạch Diệc Phi thôi.
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi có chút hưng phấn, lại có vẻ sững sờ: “Tất cả những chuyện này mới chỉ là bắt đầu, còn có rất nhiều chuyện đang đợi em đi đối mặt, đi xử lý”.
“En...em không biết phải đối diện với Tuyết Nhi như thế nào, cũng không biết nên đối xử ra sao với Lưu Hiểu Anh, còn có con trai của Ngưu Vọng, anh ta...”
Bạch Diệc Phi nói một tràng, có vẻ không mạch lạc.
Tần Hoa nhìn Bạch Diệc Phi, bất lực thở dài, nhẹ nhàng nói: “Cậu nên đi nghỉ ngơi rồi”.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn rất cao hứng, dường như muốn nói thêm gì đó, Tần Hoa đành phải ấn vai anh xuống nói: “Cậu mệt rồi, phải nghỉ ngơi, trấn tĩnh lại”.
Nghe xong lời này, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng im lặng.
Sau đó tóc của anh phục hồi, đôi mắt cũng trở lại bình thường, một giọt máu từ trên má anh từ từ chảy xuống.
Lúc này, trại khai thác gỗ im lặng đến mức có thể nghe thấy âm thanh của chiếc kim rơi.
Đối với những người bình thường chỉ đơn giản là chạy đến xem náo nhiệt, đều cảm thấy rất có hứng thú và cuồng nhiệt với cuộc đấu tay đôi như vậy, theo logic mà nói, họ sẽ bùng nổ kích động hét lên như trước đây.
Nhưng cảnh trước mắt này quá sock, đặc biệt mà màn cuối cùng đã làm họ chết lặng, Bạch Diệc Phi dùng đầu đánh thẳng vào đầu Đạo Trưởng.
Vì vậy, tất cả ngây ra quên cả hò hét.
Những người trên khán đài lại càng sợ hãi không dám kêu lên, bởi vì Đạo Trưởng đã thua rồi.
Sau khi hoàn hồn lại, Triệu Hạc và những người khác muốn lén lút trốn đi.
Đúng lúc này, một tràng cười đột nhiên vang lên.
“Ha ha ha...”
Mọi người sửng sốt trong chốc lát, sau đó quay đầu lại nhìn.
Bạch Diệc Phi hai tay chống nạnh, một chân giẫm lên ngực Đạo Trưởng, cười lớn nói: “Tôi là đệ tử của Tử Y!”
Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều nghệt mặt ra.
Tần Hoa không nhịn được dùng tay che mặt, anh ta vốn tưởng rằng Bạch Diệc Phi quá hưng phấn, trong lòng có chút lo lắng, nhưng hóa ra không phải.
Cảnh tượng trước mắt lúc này, đúng như Bạch Diệc Phi đã nói, quá mức buồn cười.
Một lúc sau, Tần Hoa biết Bạch Diệc Phi đã trở lại bình thường, lúc này mới hỏi: “Phải xử lý ông ta thế nào?”
Bạch Diệc Phi nghĩ ngợi rồi đáp: “Chuyện của ông ta liên quan đến kho vàng, vậy thì giao cho chính phủ xử lý đi”.
Tần Hoa khẽ mỉm cười, vỗ vai Bạch Diệc Phi nói: “Cậu thay đổi rồi”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Còn có thể thay đổi thế nào đây?”
Nói xong câu này, Bạch Diệc Phi ngồi bệt xuống đất, nắm lấy cánh tay bị gãy của mình, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Đám người Bạch Hổ, Từ Lãng vội vàng vây quanh, Trương Hoa Bân còn hét to một câu: “Lưu Hiểu Anh đâu, bảo cô ta đến đây”.
Từ Lãng vô thức đứng dậy định đi tìm Lưu Hiểu Anh, nhưng sau khi bước lên một bước thì đột ngột dừng lại.
Trương Hoa Bân thấy anh ta không có phản ứng, tự nhiên dừng lại thì nghi ngờ hỏi: “Còn không nhanh đi đi!”
Nhưng ngay phút sau, anh ta dường như nhớ tới gì đó, cũng ngừng lại.
Còn Bạch Diệc Phi đang ngồi dưới đất thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ, dường như cơn đau vừa rồi chỉ là ảo giác.
...
Nhân cơ hội này, Triệu Hạc và những ông chủ ở các khu khác xuống khỏi khán đài và lẳng lặng rời đi.
Người đàn ông mập lùn hỏi: “Anh Triệu, Đạo Trưởng hiện tại đã bị đánh bại, sau này chúng ta phải làm sao?”
Triệu Hạc nghe thấy câu này thì không khỏi cười lạnh: “Không phải sợ, hôm nay tôi sẽ làm cho tất cả bọn chúng phải xuống địa ngục”.
Sau đó bọn họ đến phía đông của bãi khai thác gỗ, ở đây có một tòa nhà tương tự như tháp canh, vừa đến dưới tòa tháp canh, ông ta hét lên với người ở bên trên: “Tôi là gia chủ nhà họ Triệu, bây giờ lập tức cho nổ tung!”
Trước đó ông ta đã sắp xếp chôn rất nhiều thuốc nổ xung quanh bãi khai thác gỗ, lúc đó ông ta cho rằng cho dù cuối cùng ai thắng, Bạch Diệc Phi cũng nhất định không thể lập tức rời đi.
Vậy thì ông ta có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, thông báo cho người bên trên kích nổ.
Nhưng người đàn ông béo mập do dự nói: “Đạo Trưởng còn ở đó, cái này...”
“Quản nhiều như vậy làm gì? Đạo Trưởng đi đời rồi, tự lo cho mình trước đi”, Triệu Hạc tức giận nói: “Bạch Diệc Phi con người này không bị trừ khử thì chúng ta luôn phải sống trong lo sợ, một ngày nào đó hắn chắc chắn sẽ vươn tay đến địa bàn của chúng ta”.
Nghe đến đây, người đàn ông béo lùn cũng không phản bác lại nữa.
Nhưng Triệu Hạc ở phía dưới hét lên lâu như vậy mà cũng không có người đáp lại, ông ta không khỏi mắng lớn: “Con mẹ nó, tai các người điếc rồi phải không?”
Đúng lúc này, một cái đầu từ trên thò ra, người này chính là Lại Kha, sau đó hắn hỏi: “Kết thúc rồi sao? Ai thắng vậy?”
Triệu Hạc cả người bỗng đờ ra.
Bởi vì ông ta biết Lại Kha đã phản bội lại Đạo Trưởng, cho lên sau khi nhìn thấy hắn ta, ông ta sửng sốt một chút rồi lập tức hiểu ra.
“Hỏng rồi! Chạy mau!”
Sau khi Triệu Hạc hét lên, quay đầu bỏ chạy, người đàn ông béo lùn thấy vậy cũng lập tức chạy theo.
Những người khác dù không hiểu gì nhưng cũng chạy theo.
Lại Kha không đuổi theo bọn họ, bởi vì Bạch Diệc Phi để hắn ta ở lại đây với mục đích trông coi, đợi mọi người rời khỏi trại khai thác gỗ, hắn ta có nhiệm vụ gỡ bỏ hết thuốc nổ rồi mới được rời đi.
Lại nói, người của Bạch Diệc Phi e rằng sớm đã khống chế khu số 3 rồi, đám người Triệu Hạc này có thể chạy đi đâu chứ?
Trong bãi khai thác gỗ, Lâm Cuồng và những người khác chạy tới, thấy Bạch Diệc Phi liền hỏi: “Anh thế nào rồi? Không sao chứ?”
Bạch Diệc Phi thờ ơ lắc đầu: “Bên cậu thế nào?”
Lâm Cuồng nói qua về mọi việc một lần, Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Để mọi người rời khỏi đây đi”.
Sau đó Trương Hoa Bân và những người khác sơ tán đám đông.
Khi mọi người gần như đã rời đi hết, Trường Tiễu cũng từ trên đài quan sát đi tới bên cạnh Bạch Diệc Phi, anh ta bất giác muốn vỗ vai Bạch Diệc Phi, nhưng thấy anh bị thương nặng, sợ rằng cái vỗ vai này của mình làm thương thế của anh nặng hơn, bèn rút tay lại.
“Thật lợi hại, bây giờ anh lại có thể đánh bại được Đạo Trưởng”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cười khổ nói: “Đừng nói về chuyện này nữa, ở đây tôi còn có chuyện muốn anh giải quyết”.
“Chuyện gì?”
Bạch Diệc Phi không nhiều lời mà nói luôn với mọi người: “Chúng ta cũng đi thôi”.
Tất cả mọi người đi theo anh ra ngoài bãi khai thác gỗ.
Trường Tiễu đứng yên tại chỗ, nhìn thấy Lâm Cuồng chưa rời đi thì anh ta không nhịn được mà hỏi: “Ý của anh ấy là gì?”
Lâm Cuồng khẽ lắc đầu nói: “Có những việc, cần anh tự mình giải quyết”.
Nói xong, cậu ta bèn hét lên một tiếng: “Đưa người tới đây”.
Trường Tiễu có chút bối rối.
Nhưng đúng lúc này, Dương Hồng áp giải Tùng Lệ Nhã đang bị trói đến trước mặt Trường Tiễu.
Tùng Lệ Nhã đã mất hết tinh thần sau cú sock vừa rồi, dường như vẫn chưa hoàn hồn, ngay cả khi đứng trước mặt Trường Tiễu, cô ta cũng không có phản ứng gì.
Trường Tiễu choáng váng đứng yên bất động.
Dương Hồng thấy vậy thì rất biết ý mà rời đi, để lại không gian cho hai người họ.
Tùng Lệ Nhã ngước mắt lên, Trường Tiễu cũng nhìn cô ta.
Hai người không ai nói gì.
Lúc này, Tùng Lệ Nhã dường như cảm thấy sợi dây trói bị đứt, cơ thể cũng được thả lỏng hơn.
Trường Tiễu thấy vậy thì bất lực mà thở dài.
Tùng Lệ Nhã đột nhiên bật cười.
Trường Tiễu không hiểu liền hỏi: “Em cười cái gì?”
Nụ cười của Tùng Lệ Nhã chua xót, ánh mắt của Trường Tiễu cũng rất phức tạp: “Em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại anh Trường Tiễu trong tình cảnh như thế này”.
“Anh cũng vậy”, Trường Tiễu khẽ nói.
Tùng Lệ Nhã nhìn thẳng vào Trường Tiễu và hỏi anh ta: “Vậy anh Trường Tiễu có giết em không?”
Trái tim Trường Tiễu thắt lại khi nghe thấy điều này, lập tức lắc đầu: “Không, sao anh có thể giết em chứ?”
Nhưng Tùng Lệ Nhã lại khẽ nói: “Anh không phải là người của tứ đại gia tộc, không cần quan tâm đến quá nhiều thứ, thế nên anh giết em là lựa chọn tốt nhất”.
Trường Tiễu đáp: “Bạch Diệc Phi nếu đã để em gặp anh, vậy có nghĩa là anh ta biết anh sẽ không giết em, nếu muốn giết em, ngoài bọn họ ra thì còn có người thích hợp hơn nữa”.
“Đạo Trưởng chính là người thích hợp nhất”.
Tùng Lệ Nhã run lên khi nghe thấy điều này.
- ------------------