Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 897: Khu số 2
Trương Chấn đối diện với Trần Ngạo Kiều, giờ khắc này biểu cảm của ông ta đã không còn sự cẩn thận và hèn mọn như trước nữa, ngược lại đã có chút kiêu ngạo: “Sư phụ của cậu mới nhận đồ đệ? Đúng là không ngờ được!”
“Tôi bây giờ đang là thực lực của một cao thủ cấp hai cấp trung, không biết cậu thế nào?”
Nói xong câu này, ông ta lại nhìn về phía Lý Cường Đông rồi nói: “Nhưng mà, bất kể là thực lực ra sao, ắt hẳn đều không phải là đối thủ của anh”.
Tuổi tác của Trần Ngạo Kiều trẻ hơn so với ông ta rất nhiều, ông ta đã học võ nhiều hơn Trần Ngạo Kiều ít nhất cả chục năm, sự chênh lệch trong mười năm không phải dễ dàng để đuổi kịp, cho nên trong mắt ông ta, thực lực của Trần Ngạo Kiều tuyệt đối thấp hơn ông ta.
“Ha!”
Trương Chấn hét lên một tiếng, cởi bỏ áo khoác ngoài, bày ra bộ dạng muốn tấn công.
“Tiểu sư đệ, đắc tội rồi”.
Nói xong bèn xông về phía Trần Ngạo Kiều.
“Phập!”
Trần Ngạo Kiều nhẹ nhàng tránh thoát, thanh đao trong tay bèn đâm thẳng vào ngực của Trương Chấn.
Trương Chấn khựng người lại, giống như đột nhiên bị người ta điểm huyệt vậy.
Ông ta cúi đầu xuống nhìn thanh đao trên ngực mình, khuôn mặt cực kỳ kinh ngạc.
“Cái này… sao có thể như vậy?”
Trần Ngạo Kiều lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Thứ nhất, thực lực của tôi vừa đúng lúc đột phá được cấp hai cấp cao; Thứ hai, tôi không phải là tiểu sư đệ của ông, tiểu sư đệ là Bạch Diệc Phi”.
“Mà cậu ấy, là một cao thủ có thực lực cấp 1 cấp trung”.
Trương Chấn nghe thấy câu nói này thì giật mình kinh hãi, thậm chí còn chẳng để tâm đến cơn đau trên người nữa.
Lúc này, Lý Cường Đông mới hờ hững mở miệng nói: “Sư huynh, em đã nói từ trước rồi, anh đã đi nhầm đường rồi”.
Trần Ngạo Kiều tiếp lời: “Bất kể là ông có phải bị ép buộc hay không, tư thông với địch để bán nước là điều không thể chấp nhận được, cũng chính vì sự sai lầm của ông, mới khiến cho người anh em Ngô Cường của chúng tôi chết thảm”.
“Cho dù là sư phụ ở đây, cho dù tôi có chết cũng sẽ phải giết chết ông”.
“Không, không…”, Trương Chấn kinh hoàng lắc đầu.
“Bố!”
Trương Chấn “Rầm” một tiếng ngã vật trên đất, tắt thở.
Lý Cường Đồng bước qua, ngồi xổm xuống, vỗ lên thi thể của Trương Chấn, nhẹ giọng nói: “Sư huynh đi nhé! Em sẽ chăm sóc tốt cho con gái của anh, để nó được sống cả đời bình an vô lo”.
Trần Ngạo Kiều nhìn Lý Cường Đông với biểu cảm kỳ lạ.
Lý Cường Đông đứng dậy nhìn thấy, bèn giải thích: “Hai mươi năm trước, sư huynh biết bản thân mình không thể tăng thêm chiều cao, hơn nữa cảnh giới của ông ấy cũng vì vậy mà không thể tăng nhanh, cuối cùng bèn rời khỏi sư môn”.
“Bây giờ, chỉ có thể trách bản thân đi nhầm đường, mới phải rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay”.
Trần Ngạo Kiều không nói gì.
Lý Cường Đông xoay người, nói với con gái của Trương Chấn: “Cháu có thể oán hận chú, chú cũng sẽ không khuyên cháu gì cả, chú đã hứa với bố cháu sẽ chăm sóc cho cháu, chú sẽ không nuốt lời”.
“Đi theo chú đi, chú có thể bảo đảm cho cháu có một cuộc đời bình an, sau này sẽ cho cháu cơ hội để báo thù”.
Con gái của Trương Chấn không hề có phản ứng gì, chỉ nằm bò lên người Trương Chấn gào khóc.
…
Một mình Bạch Diệc Phi cõng Ngô Cường đi ra ngoài không lâu, phát hiện phía sau có người đi theo anh.
Anh lập tức dừng bước, hét lớn: “Ai? Ra đây!”
Lưu Hiểu Anh từ từ bước ra, sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy thì không khỏi nhíu mày: “Cô đến làm cái gì?”
“Vậy anh thì sao? Anh muốn làm gì?”, Lưu Hiểu Anh bước vài bước đến trước mặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi chỉ hờ hững nói: “Báo thù!”
Lưu Hiểu Anh ồ một tiếng, nói: “Tôi biết anh đi báo thù, nhưng mà anh muốn đi đâu báo thù?”
Bạch Diệc Phi nhàn nhạt trả lời: “Hắn ta trốn rồi, không phải ở khu số 2 thì là khu số 5, hắn ta không có chỗ nào khác để đi”.
“Vậy tôi đi cùng với anh”, Lưu Hiểu Anh cười nói, giọng nói lại càng thoải mái giống như bảo hai người cùng nhau đi chơi.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn chằm chằm cô ta, lại thêm việc của Ngô Cường, ánh mắt của anh vẫn rất lạnh lùng.
Lúc tiếp xúc với ánh mắt của anh, Lưu Hiểu Anh dường như mới phản ứng lại, lùi về sau một bước, cẩn thận từng chút một nhìn anh: “Xin lỗi, tôi không nên cười”.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại không để ý đến cô ta mà đi thẳng.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy lập tức đi theo.
Bạch Diệc Phi cũng không ngăn cản, ngược lại anh mở miệng nói: “Ngô Cường thích Linh Linh”.
“Hả?”, Lưu Hiểu Anh sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói: “Nhưng mà Linh Linh thích…”.
Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Nhưng đến tận khi chết rồi, anh ta cũng chưa từng nói chuyện với Linh Linh”.
Lưu Hiểu Anh lại sửng sốt lần nữa, lần này còn ngẩn ra rất lâu mới mở miệng nói: “Anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy rất nuối tiếc?”
Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Con người chỉ cần sống trên thế giới này, khó mà tránh khỏi có điều nuối tiếc”.
“Tôi nghĩ, lý do trước giờ anh ta chưa từng nói chuyện với Long Linh Linh là vì không muốn đánh mất hy vọng”.
Khoảng cách giữa Ngô Cường và Long Linh Linh quá xa vời, anh ta biết bản thân mình không xứng với Long Linh Linh, cho nên mới luôn không dám nói chuyện với cô ta, lại càng không dám thổ lộ tình cảm.
Bởi vì anh ta biết, Long Linh Linh chắc chắn sẽ từ chối.
Lúc đó, anh ta chắc chắn sẽ rất tuyệt vọng.
Lưu Hiểu Anh nghe thấy câu này thì càng trở nên yên lặng.
Qua một hồi lâu, Lưu Hiểu Anh mới nói: “Xin lỗi, tôi lại nói sai rồi”.
Bạch Diệc Phi không nói nhiều nữa, chỉ nói: “Giúp tôi hoá trang”.
“Được”.
…
Bên trong toà nhà của nhà họ Trương, mọi việc đại khái đã được xử lý xong xuôi, Trần Ngạo Kiều nói: “Tiếp sau đây chúng ta cần làm gì?”
Lý Cường Đông nói bằng giọng hờ hững: “Người của Nam Môn phân thành ba bộ phận, lần lượt ở ba khu vực khác nhau, bây giờ ở khu số một là bộ phận yếu nhất, mặc dù đã bị chúng ta tiêu diệt rồi nhưng ta chúng ta cũng tổn thất rất nặng nề”.
“Chúng ta không thể kéo dài chiến tuyến, tạm thời lui về thành phố Quang Minh và thành phố Triều Dương trước, đợi khi tìm hiểu rõ được tình hình rồi sẽ tính kế lâu dài”.
Trần Ngạo Kiều gật đầu: “Được”.
Tần Hoa đột nhiên hỏi: “Bạch Diệc Phi đâu?”
“Có việc khác”, Lý Cường Đông hờ hững đáp lại.
…
Trong mấy khu vực này, khu số hai có diện tích lớn nhất, đồng thời cũng là khu mạnh nhất, bởi vì chỉ tính cao thủ cấp hai đã có đến sáu người.
Nhưng mà đây chỉ là tình hình trước khi thế lực của đám người Nam Môn xâm phạm.
Nhưng xét về mức độ phồn hoa thì chắc chắn đây là khu vực phồn hoa nhất trong mấy khu, ngay đến cả thành phố Triều Dương và thành phố Quang Minh cũng không thể sánh được.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh đi đến một khu thu gom phế liệu, đưa cho ông chủ một khúc vàng ống, bảo ông ta không được nói linh tinh.
Tiếp sau đó hai người đi vào trong một căn phòng bẩn thỉu của khu phế liệu.
Bạch Diệc Phi đặt Ngô Cường lên trên giường, mình thì ngồi xuống một chiếc ghế đẩu bẩn thỉu, mà Lưu Hiểu Anh đứng ở trước mặt anh mở cái túi của mình, lấy ra một ít thuốc.
Lưu Hiểu Anh vừa thao tác một hồi trên mặt anh vừa nói: “Tóc của anh lại biến thành màu đen rồi? Bắt đầu từ lúc nào vậy?”
“Không nhớ nữa”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Lưu Hiểu Anh cười nói: “Tóc đen trông càng trẻ, cũng càng đẹp trai hơn”.
Bạch Diệc Phi chỉ hờ hững nói: “Cắt đi”.
Lưu Hiểu Anh khẽ do dự, cuối cùng vẫn cầm kéo lên cắt tóc cho Bạch Diệc Phi, cắt thành kiểu đầu đinh.
Chẳng bao lâu sau, Lưu Hiểu Anh đã hoàn thành việc hoá trang, Bạch Diệc Phi lúc này đã thay đổi hẳn cả khuôn mặt, trên mặt anh còn có một ít nếp nhăn, nhìn có vẻ già hơn so với tuổi thật rất nhiều.
Bạch Diệc Phi nhìn vào gương thấy khuôn mặt trông có chút xa lạ, cũng có chút quen thuộc, hơi ngẩn ra.
“Đây chính là hoá trang à?”
Lưu Hiểu Anh cười nói: “Đây chỉ là chút hoá trang vặt vãnh, hoá trang thực sự thì sẽ tuyệt hơn nhiều”.
Nói xong, Lưu Hiểu Anh vươn tay ra sờ lên tóc của Bạch Diệc Phi: “Có chút cứng, nhưng cảm giác cũng không đến nỗi tệ”.
Trên đỉnh đầu truyền đến xúc cảm ấm áp khiến cho Bạch Diệc Phi khẽ ngẩn người.