Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 971: Tự cho rằng đó là tốt
Trong một nghĩa trang tại thành phố Thiên Bắc.
Bạch Diệc Phi quỳ trước bia mộ của mẹ nuôi và em gái, nhỏ giọng kể lại mọi chuyện xảy ra, mọi người anh quen quanh mình trong hai năm gần đây.
Sau khi nói xong, anh lại áy náy nói: “Con trai bất hiếu, trước khi mẹ đi con còn chưa kịp cho mẹ bế cháu nội, bây giờ con muốn nói là, mẹ đã có cháu nội rồi, còn có một cháu gái nữa, giờ chúng hãy còn rất nhỏ, đợi đến khi chúng lớn hơn một chút con sẽ đưa chúng đến đây thăm mẹ”.
“Em gái, em có cháu trai và cháu gái rồi, tụi nhỏ rất ngoan, đợi chúng lớn hơn một chút sẽ đến thăm em nhé”.
Bạch Diệc Phi nhớ lại khoảng thời gian trước đây khi bọn họ ở tại nông thôn, lòng anh không khỏi nhói đau.
Lúc này, Vương Lâu đứng sau lưng anh nói khẽ một câu: “Nếu như vẫn còn sống, bây giờ chắc chắn sẽ được sống vui vẻ”.
Bạch Diệc phi từ từ đứng dậy.
Trước đó anh và Vương Lâu đã nói chuyện qua điện thoại, Vương Lâu nói Lưu Hiểu Anh quay lại rồi, bọn họ bèn hẹn gặp nhau ở đây.
Bởi vì anh không muốn người khác biết đến vấn đề tình cản của mình, nhất là ở trước mặt Vân Anh và Tân Thu.
Vương Lâu nhìn anh hỏi: “Cậu thực không đi thăm cô ta à?”
Bạch Diệc Phi yên lặng một hồi mới nói: “Không, mọi chuyện đều đã qua rồi”.
Nói xong câu này, anh bèn xoay người đi từng bước ra ngoài.
Người mà Vương Lâu nói chính là Lưu Hiểu Anh, Lưu Hiểu Anh không những quay về rồi, còn bảo bọn họ giấu Bạch Diệc Phi, hơn nữa, cô ta sắp gả cho người khác rồi, gả cho Phan Bộ Đình.
Nhưng biệc này Vương Lâu không thể giấu Bạch Diệc Phi được, cho nên anh ta mới nói cho Bạch Diệc Phi.
Xong Bạch Diệc Phi lại có phản ứng như vậy.
Vương Lâu nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi dần xa, anh ta đột nhiên hét lên một tiếng: “Thực sự đã qua rồi sao? Cậu có thể buông bỏ được không?”
Không biết tự lúc nào, mây đen đã kéo đến đầy trên bầu trời khiến cho cả khu vực nghĩa trang trở nên âm u.
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu nói của Vương Lâu, anh khẽ dừng chân rồi xoay người cười với Vương Lâu nói: “Thế nào mà không buông bỏ được?”
“Tôi có một người vợ xinh đẹp, còn có một cặp sinh đôi, tôi yêu vợ mình, cũng yêu con của chúng tôi”.
Nói xong câu này, Bạch Diệc Phi khẽ dừng lại, rồi nói với Vương Lâu: “Cậu tốt nhất giải quyết việc của mình trước đi, đến bây giờ vẫn độc thân, đừng quản việc của tôi nữa!”
Vương Lâu bị câu này của anh nói khiến cho sững sờ, nhất là câu nói cuối cùng kia khiến cho anh ta cực kỳ tức giận: “Mẹ kiếp, cậu đúng là một tên ngốc!”
Bạch Diệc Phi coi như không nghe thấy, xoay người đi thẳng về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, sau lưng lại truyền đến đến tiếng hét của Vương Lâu.
“Cậu là một kẻ hèn nhát có lá gan chuột nhắt!”
…
Trước đó, trong lòng Bạch Diệc Phi luôn không thể vượt qua được tâm lý này, anh không dám chấp nhận Lưu Hiểu Anh, cảm thấy rất có lỗi với Lý Tuyết, trong lòng mình thì lại cảm thấy áy náy.
Sau đó, Lý Tuyết, Tử Y đều khuyên anh, cuối cùng anh cũng nghĩ thông.
Bất kể thế nào, anh đều đã làm tổn thương Lý Tuyết, cho nên anh buộc phải có trách nhiệm với cô ta.
Nhưng bây giờ, Lưu Hiểu Anh muốn gả cho Phan Bộ Đình, anh lại có cảm giác là mình đã phạm sai lầm.
Lưu Hiểu Anh cũng có cha mẹ, mà có cha mẹ nào lại hy vọng con gái mình đi làm người thứ ba chứ?
Hơn nữa, tình huống của Bạch Diệc Phi cũng đặc biệt, nó đồng nghĩa với việc hai người phụ nữ cùng chung một chồng, làm bố mẹ đương nhiên sẽ không đồng ý!
Bạch Diệc Phi mơ mơ màng màng trở về biệt thự.
Anh vừa mới bước vào biệt thự, Vân Anh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách liền nhìn thấy anh: “Ô, về rồi đấy à?”
“Đây là làm sao? Vẻ mặt khó coi thế này?”
Xong Bạch Diệc Phi hầu như không quan tâm đến cô ta, mà đi thẳng lên tầng trên, anh không muốn mang tâm trạng thế này đến chỗ Lý Tuyết, cho nên định đi thẳng lên tầng thượng để ở một mình.
Chỉ là mới vừa đi đến tầng hai đã bị Lý Tuyết trông thấy, Lý Tuyết thấy biểu cảm của anh như vậy liền lo lắng hỏi: “Anh sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu nói: “Không sao”.
Lý Tuyết thấy biểu cảm của anh thì biết chắc chắn không phải là không sao, nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ đứng dậy lấy cho anh một cốc nước ấm.
Vừa đặt cốc nước ấm xuống thì con lại khóc, cô bèn vội vàng đi dỗ đứa bé.
…
Bạch Diệc Phi đi thẳng lên sân thượng, vốn cho rằng có thể ở một mình thì lại nhìn thấy Tân Thu.
Tân Thu đang ngồi trên một chiếc ghế mây, ông ta khẽ còng lưng cúi đầu xuống, dường như đang bận bịu chuyện gì đó, ông ta quay lưng về phía Bạch Diệc Phi cho nên Bạch Diệc Phi không nhìn rõ.
Nhưng mà rất nhanh sau đó Tân Thu liền nghe thấy có tiếng động, ông ta dường như đã bị doạ cho giật cả mình, ngay sau đó liền lập tức nhét thứ trong tay vào bên dưới chiếc ghế mây.
Động tác hoảng hốt đó của ông ta khiến cho Bạch Diệc Phi vốn không cảm thấy có vấn đề gì liền trở nên cảnh giác.
Nhưng mà đối phương lại là Tân Thu, Bạch Diệc Phi vẫn có chút e dè với ông ta, nên anh cũng không dám ngang nhiên đi tò mò thứ mà ông ta đang giấu.
Bạch Diệc Phi đứng ở bên cạnh, Tân Thu liếc nhìn anh một cái, trước khi Bạch Diệc Phi kịp mở miệng nói chuyện thì ông ta đã nói: “Đừng hỏi chuyện tình cảm, tôi không hiểu”.
Bạch Diệc Phi nhìn ông ta rồi mỉm cười nói: “Tình cảm của tôi rất thuận lợi, không có điều gì để hỏi cả”.
Tân Thu chỉ cười mà không nói.
Hai người trầm lặng nhìn về phương xa.
Qua một lúc sau, Bạch Diệc Phi đột nhiên mở miệng nói: “Sư bá, tôi có thể hỏi ông một chuyện không?”
Tân Thu không trả lời, như thể đã ngầm đồng ý.
Bạch Diệc Phi bèn hỏi: “Ông và sư phụ tôi có phải có chuyện cũ không?”
Nghe thấy câu này, Tân Thu liền lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy, cười khan mấy tiếng rồi nói: “Tuổi này của chúng tôi đã không nói đến chuyện yêu đương rồi”.
“Sư bá, hai người không phải có đến tám mươi tuổi rồi chứ?”, Bạch Diệc Phi tò mò hỏi.
Sau đó Tân Thu mỉm cười rồi lại lắc đầu nói:
“Tám mươi năm trước, cảnh giới của tôi cũng giống như cậu bây giờ”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì khẽ khựng lại sửng sốt.
Tiếp sau đó Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Vậy… sư bá lúc nào mới có thể hồi phục?”
“Sắp rồi”, Tân Thu đáp.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Sắp là lúc nào?”
Tân Thu khẽ mỉm cười: “Trước khi Vân Anh động thủ”.
Bạch Diệc Phi ngẩn ra, xoay người qua: “Vân Anh sẽ động thủ với tôi?”
Tân Thu đáp một cách không chắc chắn, chỉ đứng dậy nói: “Hy vọng là tôi nghĩ nhiều”.
Nói xong ông ta bèn xoay người rời đi, chỉ là khi vừa mới xoay người thì ông ta lại như nhớ đến cái gì, sau đó cúi người tóm lấy thứ lúc nãy giấu bên dưới ghế mây, ôm vào trong lòng, bước thật nhanh rời khỏi sân thượng.
Bạch Diệc Phi: “…”.
Vốn dĩ Bạch Diệc Phi còn định nhân cơ hội nhìn xem thứ bên dưới ghế mây rốt cuộc là cái gì, kết quả ông ta lại quá cẩn thận, anh vẫn chẳng nhìn thấy gì cả.
…
Bạch Diệc Phi đứng trên sân thượng đến rất khuya mới trở về phòng ngủ.
Mà lúc anh quay về phòng, Lý Tuyết vừa đúng lúc ngắt điện thoại đi.
Bạch Diệc Phi không hề nghĩ nhiều, anh đi tắm trước sau đó lên giường.
Bạch Diệc Phi không nói gì cả mà chỉ ôm Lý Tuyết rồi hôn lên môi cô, Lý Tuyết cũng rất phối hợp với anh.
Bọn họ rất thân mật với nhau một cách rất tự nhiên, nhưng mà lần này động tác của Bạch Diệc Phi lại rất thô lỗ khiến Lý Tuyết cảm thấy đau đớn không thôi.
Mãi cho đến khi Lý Tuyết không chịu được nữa, cô mới tát một bạt tai lên mặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn thấy biểu cảm của Lý Tuyết thì bỗng thấy cực kỳ hối hận.
“Bà xã, xin lỗi”, Bạch Diệc Phi ôm chặt lấy Lý Tuyết.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, sau đó bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Bạch Diệc Phi, cô nói: “Ông xã”.
“Anh cho rằng mình đang đối xử tốt với người khác, nhưng thực tế lại đang gây tổn thương cho người đó”.
Bạch Diệc Phi khẽ ngẩn ra.
Lý Tuyết tiếp tục nói: “Anh hầu như không hiểu được trong lòng cô ta đang thực sự nghĩ cái gì, tự cho rằng sự lựa chọn của mình là tốt nhất, nhưng đối với cô ta mà nói thì đó lại là điều khiến mình tổn thương nhất”.
“Bạch Diệc Phi, anh sợ rồi, anh không dám đi đối diện, không dám tự mình đi hỏi Hiểu Anh, hỏi cô ta rốt cuộc là muốn điều gì?”
“Anh cho rằng lựa chọn của anh là sự sắp xếp tốt nhất, anh còn cảm thấy làm như vậy thì có thể đối diện được với bố mẹ cô ta, nhưng mà, Hiểu Anh thì sao?”
“Anh có đối diện được với cô ta không?”
Bạch Diệc Phi nghe được câu này, mọi suy nghĩ trong đầu anh đã trở nên cực kỳ lộn xộn.
- ------------------