Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 998: Sòng bạc
Tùng Lệ Tư xinh đẹp như vậy đã hoàn toàn vượt khỏi sự mong đợi của Bắc lão đại, hắn ta không muốn người khác biết chuyện này, phỏng chừng là muốn tự mình dâng Tùng Lệ Tư lên cho đại công tước, một mình hưởng công lao.
Có điều tên hẹn hạ cũng không quan tâm đến những chuyện này, dù sao cũng đã nói đến nước này rồi, Bắc lão đại nhất định sẽ bồi thường cho hắn ta bằng cách khác.
Chỉ cần Bắc lão đại cho hắn lợi ích, sau này hắn còn sợ không phát triển được sao?
Đúng lúc Bắc lão đã lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho đại công tước.
Thì có một tên đàn em đột nhiên từ sòng bạc chạy vào sân và hét lên: “Đại ca, đại ca, không ổn rồi! Xảy ra chuyện rồi”.
Động tác của Bắc lão đại khẽ ngừng, sắc mặt âm trầm nói: “Xảy ra chuyện gì?”
...
Khi Bắc lão đại vào sân sau, Bạch Diệc Phi và Di Trà vừa hay bước vào sòng bạc.
Di Trà đã sử dụng mối quan hệ của mình, điều tra ra Tùng Lệ Tư và Thập Lỗ bị một vài tên côn đồ gần nhà thờ bắt đi, và cuối cùng đã tìm thấy sòng bạc.
Nhưng anh ta không chắc chắn Tùng Lệ Tư có bị đưa đến đây không, thế nên sau khi nói với Bạch Diệc Phi, bọn họ quyết định cùng nhau đến sòng bạc.
Mặc dù toàn bộ sòng bạc đều ở ngoại ô thành phố, trang trí rất cao cấp, nhưng trông giống như một hội quán, không giống sòng bạc chút nào.
Sòng bạc khá lớn, trong sảnh có rất nhiều bàn, mỗi bàn đều chật cứng người, không chỉ như vậy, những người này không hề hỗn tạp như Bạch Diệc Phi tưởng tượng, mà tất cả đều mặc âu phục chỉnh tề.
Và ở nơi đông đúc này, trên mặt đất lộ rõ vệt máu.
Chỉ là những người này dường như chưa nhìn thấy, hoặc nhìn thấy nhưng đã quá quen với cảnh này rồi.
Bạch Diệc Phi khẽ cau mày, cảnh tượng này khiến anh vô thức khó chịu, đồng thời anh cũng cảm thấy được, sòng bạc này không đơn giản.
Di Trà thản nhiên ngăn một người nhân viên lại và nói: “Xin chào, chúng tôi đến tìm Bắc lão đại”.
Người phục vụ liếc nhìn Di Trà rồi chế nhạo nói: “Hai người tìm Bắc lão đại à? Các người tưởng rằng mình là ai? Muốn tìm thì tìm à? Bắc lão đại là người ai cũng có thể tìm sao?”
Di Trà lập tức tức giận nhưng ngay một giây sau, anh ta đã nhịn xuống.
Hiện tại anh ta không dám tiết lộ thân phận của mình, mặc dù là thân tín của Cát Xa, nhưng thân phận của anh ta chỉ dễ nói chuyện với nhân vật cấp cao, chứ đám côn đồ ở những nơi nhỏ bé này căn bản không biết đến anh ta.
Hơn nữa bây giờ lại còn ở cùng Bạch Diệc Phi, anh ta không dám mạo hiểm để lộ ra chuyện này.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hỏi người phục vụ: “Vậy phải làm sao mới gặp được Bắc lão đại?”
Người nhân viên phục vụ nhìn Bạch Diệc Phi và Di Trà nhìn từ trên xuống dưới, khinh thường nói: “Các người tưởng mình là ai chứ? Mỗi ngày có bao nhiêu người muốn tìm Bắc lão đại, chả nhẽ ai cũng phải gặp à?”
“Có điều, nếu các người có thể thắng được 10 triệu ở đây, nói không chừng Bắc lão đại sẽ gặp đấy”.
Nghe vậy, Di Trà tức giận đến mức muốn động thủ nhưng lại bị Bạch Diệc Phi giữ lại: “Được, không vấn đề gì”.
Người phục vụ nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Hắn ta làm nhân viên phục vụ trong sòng bạc nhiều năm như vậy, người như Bạch Diệc Phi hắn đã gặp qua rất nhiều, ai cũng cho rằng mình có thể thắng lớn, nhưng mà, cuối cùng lại thua không còn một xu nào!
Bạch Diệc Phi không có tiền mặt, nhưng sòng bạc rất thân thiện với người dùng, có thể dùng vật phẩm để thế chấp, thậm chí còn có chuyên gia thẩm định giá cả, vì vậy anh đã lấy một ít vàng lá ra đặt cọc.
Nhân viện có chút kinh ngạc khi nhìn thấy miếng vàng, sau đó liền kêu người đi thẩm định, ánh mắt khẽ thay đổi khi nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không quan tâm đến chuyện này, chỉ thấp giọng hỏi Di Trà: “Sòng bạc này, có lừa đảo không?”
Di Trà vội vã trả lời: “Không đến nỗi, việc đánh bạc ở đây đều công bằng và chính đáng, cũng cấm việc gian lận”.
“Được”, Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó cầm lấy chíp mà nhân viên phục vụ đưa, tùy ý chọn một bàn.
Bàn này là bàn chơi xúc xắc, và nó cũng đầy người.
Sau khi Bạch Diệc Phi và Di Trà chen vào, họ nhìn thấy một người đẹp mặc vest đứng ở giữa bàn, trên tay cô ta đang lắc một cái cốc.
Hai người nhìn một lúc rồi tính ra luật chơi, trong cốc có tổng cộng 6 viên xúc xắc, sau khi người kia lắc xong, những người tham gia chỉ cần đoán số lớn hay số nhỏ.
Nhưng họ lại không đặt cược ngay mà đứng im lặng quan sát.
Bởi hầu hết những người ở Nam Môn này đều luyện võ thuật, ngũ quan của họ nhạy cảm hơn người thường, để tránh cho những người này có thể nghe thấy âm thanh của xúc xắc, thế nên người ta đã tiến hành xử lý đặc biệt với xúc xắc.
Sau khi xử lý xúc xắc, bất kể có bị lắc như nào, âm thanh va chạm vào các cạnh của nó đều như nhau.
Đương nhiên, chỉ là tương đồng mà thôi, vẫn có những sự khác biệt rất nhỏ, chỉ là những khác biệt này chỉ có thể được nghe bởi những cao thủ cấp 1.
Nói chung, các cao thủ cấp 1 rất coi thường thủ đoạn như vậy.
Bạch Diệc Phi bây giờ đã là cao thủ cấp 1 trung cấp, thế nên anh dễ dàng có thể nghe thấy những thay đổi rất nhỏ của xúc xắc khi va chạm bên trong cốc.
Sau khi quan sát được một lúc, anh đã có thể phân biệt được âm thanh hình thành của mỗi lần va chạm.
Thế nên, Bạch Diệc Phi cũng chuẩn bị hành động.
Sau một lần lắc xúc xắc, cô gái xinh đẹp đập mạnh chiếc cốc lên bàn với một tiếng “Bốp!”
“Mua lớn hay mua nhỏ, mua xong lập tức bỏ tay ra!”
Các con bạc xung quanh thấy vậy thì bắt đầu đặt cược, vì kết quả 3 hiệp đầu đều là lớn, mọi người đều cảm thấy không thể là lớn được nữa nên đều mua nhỏ.
Bạch Diệc Phi thì trực tiếp bỏ mấy con chíp vào ô lớn: “Mua lớn!”
Cũng không phải không có người mua lớn, nhưng đống chíp của anh quá nhiều, điều này đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Thậm chí đến Di Trà cũng kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.
Ngay sau đó Di Trà nhỏ giọng nhắc nhở Bạch Diệc Phi: “Đây là trận đầu tiên nên cẩn thận một chút, dùng một ít thử xem, không cần dùng hết một lần đâu, chẳng may...”
“Ha ha...”
“Người anh em, xem ra đây là lần đầu tiên đến sòng bạc rồi”.
“Đúng vậy, anh chơi lớn như vậy thì ván sau còn chơi thế nào?”
Đám người bật cười, trong đó có một người khá béo, nhếch mép khinh bỉ: “Chắc cũng chỉ là một thằng ngu giàu xổi! Có điều tôi thích loại ngu này!”
Bạch Diệc Phi không quan tâm đến điều này, nhàn nhạt nói: “Kết quả vẫn chưa có, ai thua còn chưa biết đâu”.
“Hừ”, gã béo kia cười lạnh một tiếng: “Có ai con mẹ nó vừa vào đã cược hết chứ? Tôi thấy anh thấy chúng tôi đều mua nhỏ, muốn kiếm nhiều một chút, loại như người như anh tôi gặp nhiều rồi!”
“Đúng là đồ ngu! Tôi thêm 20 ngàn bên nhỏ”, gã béo lại lấy thêm chíp, đặt lên bên nhỏ.
“Tôi nói cho anh biết, mua to hay mua nhỏ phụ thuộc vào biểu đồ xu hướng, theo như quy luật bây giờ thì, hai ván lớn một ván nhỏ, ba ván lớn hai ván nhỏ, còn đối với 4 ván lớn liên tiếp, chỉ có xác xuất phần trăm rất nhỏ thôi”.
“Ha ha... thằng nhóc nhà anh cứ đợi thua đi”, gã mập khinh khỉnh nói.
“Ha ha...”
Mọi người xung quanh cũng cười và bắt đầu chế giễu Bạch Diệc Phi ngu ngốc.
Thấy vậy người đẹp cũng thuyết phục: “Vị khách này, nếu anh vẫn còn tiền, để giảm bớt thiệt hại thì anh có thể thêm số nhỏ”.
Di Trà cảm thấy người đẹp kia nói có lý nên vội vã nói: “Vậy thì tôi sẽ đổi thêm một ít chíp”.
“Không cần”, Bạch Diệc Phi ngăn lại, thúc giục người đẹp kia: “Nhanh mở ra đi”.
Người đẹp kia thấy vậy thì bất lực lắc đầu.
Những người xung quanh đều cười, trên mặt hiện ra nụ cười như kiểu sắp kiếm được một số tiền lớn.
Vẻ mặt Di Trà cũng dài ra, tỏ vẻ bất lực.
Tiếp đó, người đẹp kia chậm chậm mở cốc ra: “545655, 30 điểm, lớn!”
Sau khi báo cáo số điểm xong, cô ta cũng rất ngạc nhiên.
Các con bạc cùng bàn đều trở nên ngây ngốc.
Di Trà cũng bị sốc.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Liên tiếp 4 trận lớn ư?”
Gã mập cũng rất kinh ngạc, nghe thấy mọi người cảm thán thì lập tức hét lớn với Bạch Diệc Phi: “Mày ăn gian!”
Bạch Diệc Phi không nói gì, chỉ nhàn nhàn nhìn gã ta.
Đúng lúc này, cô gái kia mở miệng nói: “Anh này, ở đây có camera 360 độ không có điểm mù, anh ta có ăn gian hay không chúng tôi sẽ biết đầu tiên, thế nên mong anh đừng vu oan cho vị khách này”.
Gã mập rất khó chịu, nhưng không thể phản bác.
Bởi vì vừa rồi hắn ta để thể hiện sự hiểu biết của mình, đặc biệt cược 50 ngàn, bây giờ đã mất sạch hết tiền rồi