Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1.
Khi tỉnh lại sau cơn say rượu, tôi bất ngờ quay lại thời cấp ba, lại còn có khả năng đọc suy nghĩ, chỉ cần tiếp xúc thân thể với người khác là có thể đọc được suy nghĩ của đối phương.
Nghe được bao nhiêu thì còn tùy thuộc vào thời gian tiếp xúc lâu mau.
Lúc vừa mới xuyên qua, tôi ngồi trong phòng học mặt đần ra như ngẩn, bên cạnh vang lên tiếng con trai lạnh lùng: "Lâm Kiều, bài tập toán."
Tôi quay đầu, nhìn gã bạn trai tôi quen bốn năm, người tôi yêu thầm suốt thời cấp ba, Trần Giang.
Sau này mới biết là một thằng sở khanh.
Hắn đang ôm một xấp vở bài tập, mặt mũi lạnh te.
Học giỏi, lạnh lùng, ít nói. Là tuýp người tôi thích nhất hồi cấp ba.
Nhưng chẳng ai ngờ hết thảy đều là giả bộ, thực ra hắn là kẻ đầy dã tâm, không chừa thủ đoạn, giờ thấy mặt hắn là tôi lại thấy mắc ói.
Thấy tôi không phản ứng, Trần Giang bực tức đưa tay muốn lấy bài tập của tôi, bị tôi đè lại.
Trong nháy mắt ấy, tôi nghe được ý nghĩ của hắn:
[Lại chiêu cũ, ngày nào cũng muốn kiếm cớ đụng chạm mình, giả vờ gì chứ...]
Tôi: "?"
Tôi bỏ tay hắn ra, không còn nghe thấy ý nghĩ của hắn nữa.
Hắn vừa định bỏ đi thì đã bị tôi gọi giật lại: "Chờ chút."
Trần Giang dừng bước, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, tôi đưa tay sờ sờ mặt hắn.
[Sao hôm nay cô ta to gan vậy nhỉ, ôi, mấy đứa con gái nhà giàu đều không biết xấu hổ thế này à? Béo như con heo, nếu không phải nhà cô lắm tiền thì còn lâu tôi mới...]
Tôi vỗ mặt hắn: "Tôi không nhịn được nữa, nên cậu chịu khó chút nhé."
Trần Giang: "Cái gì..."
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị tôi vận hết sức bình sinh tát cho một phát nổ đom đóm.
Tiếng "chát" vang lên, cả lớp yên lặng như tờ.
Tôi mỉm cười: "Da mặt dày đấy."
Đánh một phát mà đau cả tay.
Sau khi chế nhạo xong tôi không thèm nhìn hắn phát nào, đứng dậy đi ra khỏi lớp.
2.
Nhà tôi giàu lắm, nên tôi từ nhỏ đến lớn đều chưa từng phải chịu khổ.
Hồi cấp ba được ba mẹ cưng quá nên tôi khá mũm mĩm đáng yêu, không phải gu của Trần Giang, nhưng tôi bị mỡ lấp não mê muội yêu hắn bảy năm.
Sau đó gia đình tôi phá sản, ba tôi bệnh nặng qua đời, mấy năm sau mẹ tôi cũng đau buồn quá mà nối gót. Trần Giang thấy tôi không còn giá trị lợi dụng nữa, bèn quay sang tán tỉnh con gái sếp.
Khi đó tôi mới nhìn rõ bản chất con người hắn.
Bây giờ ông trời cho tôi cơ hội làm lại từ đầu, tôi phải cho hắn biết thế nào là lễ hội!
Nhưng mà chuyện quan trọng nhất lúc này là phải mau mau về nhà gặp ba mẹ tôi lúc họ còn khỏe mạnh.
Tôi vội vàng lao ra cổng trưởng, nhưng đã bị bảo vệ ngăn lại, họ nói trong giờ học phải có giấy nghỉ phép có giáo viên ký mới được ra ngoài.
Tôi đổi hướng chạy về phía tường vây phía sau căng-tin, tôi nhớ hồi cấp ba mấy thanh niên cúp học đều leo chỗ này ra cả.
Biết thì biết vậy nhưng tôi chưa thử bao giờ.
Tôi gồng sức trèo lên, đôi tay mũm mĩm khổ sở kéo thân hình đầy mỡ rung rinh lên tường.
Vất vả lắm mới đặt được tay, móc được một cẳng lên đầu tường, chẳng ngờ tôi vừa lấy đà đẩy nửa người còn lại lên tường thì đã thấy một nam sinh đang trố mắt nhìn tôi.
Tôi giật mình đạp hụt, té cái oành lên người nam sinh kia.
"Ôi tía má ơi."
Tôi nằm đè lên người nam sinh nọ, gò má đập thẳng vào lồng ngực cậu ta, nghe được tiếng tim đập thình thịch, thình thịch...
Tôi chống tay ngồi dậy, thấy cậu ta đang ôm ngực xuýt xoa.
Tiêu rồi, chẳng lẽ bị tôi đè gãy xương sườn rồi?
Tôi vội vàng bò dậy, thuận tay kéo cậu ta dậy luôn.
[Sao nhanh như vậy đã...]
Hả?
Cái gì nhanh?
Tôi chưa kịp đọc xong dòng suy nghĩ vừa rồi đã buông tay, giờ mới kịp nhìn rõ mặt mũi cậu ta.
Vừa nhìn một cái tôi đã thấy lạnh sống lưng.
Đại ca Khuất Dã.
Ba năm cấp ba, cậu ta làm đại ca ở trường, coi trời bằng vung, đi ngang qua thấy con ch.ó ngứa mắt cũng phải đá một cái cho bõ ghét mới chịu.
Mỗi lần gặp nhau ngoài hành lang, cậu ta đều hằm hằm nhìn tôi, cho nên sau đó tôi đi đâu cũng để ý né cậu ta ra.
Sao lại xui xẻo té trúng tên ôn thần này thế hả giời!
Tôi đang định xin lỗi thì thấy Khuất Dã cau mày vươn tay tới, chẳng hiểu đầu óc tôi bị con gì cắn mà lại đập tay hi-fi với hắn.
[Con bé này...]
Mắng tôi à?
Tôi chợt hiểu ra, đây là giơ tay định tát tôi à?
Hứ, cái tên ôn thần này, bây giờ tôi không còn là Lâm Kiều mười tám tuổi nữa nhá.
Tôi túm lấy cổ áo Khuất Dã: "Cậu muốn sao?"
Khóe mắt tôi chợt thấy vành tai cậu ta ửng đỏ, sau đó tôi nghe thấy giọng của cậu ta vang lên trong đầu.
[...sao lại đáng yêu thế này cơ chứ.]
???
Tôi không hiểu mô tê gì sất, nhưng vẫn bị chấn động.
3.
Tôi đột ngột bỏ tay ra, liếc mắt nhìn cậu ta lần nữa, gương mặt đẹp trai của Khuất Dã vẫn lộ rõ vẻ bực bội, bất mãn hất hàm hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Thế mới phải chứ! Câu đáng yêu kia chắc chắn tôi nghe nhầm.
Khuất Dã không hiểu gì trợn mắt nhìn tôi, tôi cười gượng hai tiếng, vuốt phẳng cổ áo bị tôi túm lại hồi nãy.
"Quần áo nhăn nhúm mà vẫn đẹp trai ghê ha, muốn đẹp trai ch.ết người hả?"
Ngón tay tôi không cẩn thận chạm vào cổ cậu ta.
[Cậu ấy khen mình đẹp trai kìa."
???
Tôi thảng thốt ngẩn đầu nhìn gương mặt âm trầm kia.
Điên rồi hả?
Khuất Dã tự chỉnh lại y phục, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Cúp học à?"
Tôi thành thật gật đầu.
Cậu ta vừa đi ra ngoài vừa nói: "Không chạy theo Trần Giang, lại học đòi cúp học cơ à?"
Tôi sửng sốt, sao cậu ta biết Trần Giang?
Hơn nữa...
Tôi chỉ lên đầu tường: "Không phải cậu muốn trèo vào à?"
Bị tôi nói toạc ra, Khuất Dã tức tối trừng mắt nhìn tôi, hung dữ nạt nộ: "Mắc mớ gì tới cậu, giờ tôi cứ muốn đi ra đấy thì làm sao?"
"À thì..."
Tôi mê mang ngơ ngác đi ra khỏi trường, tiện tay sờ lên đầu, sờ thấy một mảnh lá khô.
Chẳng lẽ... lúc nãy cậu ta muốn lấy lá khô xuống giúp tôi chứ không phải muốn đánh tôi?
Khuất Dã đi theo sau lưng tôi, ra đến đường cái thì chuồn mất.
Tôi chờ nửa ngày trời cũng không chờ được chiếc taxi nào, đang định đi tới trạm xe buýt thì thấy Khuất Dã cưỡi mô-tô đỗ cái xịch trước mặt tôi.
"Đi đâu?"
"Về nhà."
"Lên xe."
...
Thấy tôi không nhúc nhích, hắn mất kiên nhẫn liếc tôi: "Rề rà gì nữa? Tôi chở cậu về, hôm nay cậu coi như không nhìn thấy tôi, nếu cậu dám mách thầy chủ nhiệm tôi cúp học, tôi cho cậu biết tay."
Logic kiểu gì thế này?
Cậu ta trốn học, chứ tôi không trốn học à? Cậu ta nắm thóp tôi mà, sao tôi dám đi mách thầy, lại còn cho tôi đi nhờ...
Nhưng mà tôi không dám lên xe là do nguyên nhân khác. Tôi cúi đầu nhìn thân hình không thon thả mảnh mai cho lắm, sau đó lại liếc nhìn yên sau xe Khuất Dã.
"Tại vì... tôi mập lắm."
Khuất Dã liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó vứt mũ bảo hiểm cho tôi, cao giọng: "Ai dám nói cậu mập? Có bị mù không?"
...
Cái giọng này mới khó ưa làm sao!
Tôi thích quá rồi thích quá rồi.
Phải làm sao, phải làm sao!!!
Tôi ngồi lên yên sau, theo bản năng ôm eo cậu ta, trời nóng hừng hực, cậu ta chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, thế là tay tôi chạm phải tay cậu ấy.
[Bùm bùm, chiuu, bùm, chiu chiu, bùm bùm bùm, chiu chiu bùm bùm, bùm bùm bùm, bùm...]
Tôi sững sờ, đây là... đang bắn pháo hoa hả?
Còn có thể chơi kiểu này nữa à?