Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi hôn lễ ở nhà thờ đã kết thúc bằng niềm vui được nhân đôi. Cho đến buổi tối khi tiệc rượu chiêu đãi quan khách được diễn ra, không khí vẫn luôn hân hoan như vậy.
"Tiểu Bạch, ăn một miếng đi." - Hoắc Trường Uyên dùng nĩa xắn một miếng bánh kem trên bàn, giơ ra trước mặt Lâm Uyển Bạch.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy cũng vui vẻ đón nhận, còn chưa kịp nuốt vào trong bụng đã bị ánh sáng từ máy ảnh làm cho lóa cả mắt.
"Mẹ à, mẹ làm gì vậy?" - Hoắc Trường Uyên cau mày nhìn La Phi Phi, bà đâu còn ở cái độ tuổi xách máy ảnh chạy long nhong khắp tiệc cưới để chụp trộm người này người nọ như vầy chứ.
La Phi Phi không thèm quan tâm lời con trai mình nói, chỉ hạ tầm nhìn của máy ảnh xuống, không ngừng khen ngợi: "Chậc, nếu không phải vì cưới ba con, có khi mẹ đã là một nhiếp ảnh gia hàng đầu thế giới."
"Mẹ à…"
La Phi Phi xua xua tay, hí hửng quay mặt rời đi: "Hình đẹp lắm, không có vấn đề gì hết. Hai đứa cứ tiếp tục đi, mẹ đi đây."
Lâm Uyển Bạch còn ngậm miếng bánh kem trong miệng, tròn mắt nhìn Hoắc Trường Uyên: "Mẹ lúc nào cũng năng động như vậy à? Em nhớ lần đầu tiên gặp bà ấy đâu có như thế."
Hoắc Trường Uyên thở dài: "Thì từ ngày mẹ giành nuôi Bình Bình, sau đó tham gia những hội nhóm "ông bà tuổi trung niên" gì đó, xong rồi không hiểu vì sao mà lại thành ra như vậy."
Lâm Uyển Bạch đưa tay che miệng để ngăn bản thân không cười: "Mẹ như vậy cũng tốt, có điều chắc ba cũng khổ tâm lắm."
"Yêu vào rồi không biết khổ đâu. Sau này nếu em có hơn cả vậy thì anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc như thường!"
Lâm Uyển Bạch bị một phen ngại đỏ cả mặt, giả vờ đánh đánh vào ngực Hoắc Trường Uyên mấy cái: "Thật là đáng ghét!"
Hoắc Trường Uyên cười cười rồi giơ tay nắm lấy bàn tay cô, hôn nhẹ một cái: "Có đáng ghét thì cũng đã kết hôn rồi, không bỏ được đâu!"
"..."
Phía xa xa trong buổi tiệc cưới, Phong Hàn đứng đơn độc một mình, cầm ly rượu trong tay uống hết ngụm này đến ngụm khác, hết nhìn qua nhìn lại rồi lại âm thầm dõi theo Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên, ánh mắt hiện rõ nét buồn phiền. Sau khi uống hết ly rượu trên tay, anh ta lại vô ý vơ luôn một ly đã được rót sẵn trên bàn, nốc một lượt đã hết sạch.
"Nè, sao anh lại uống rượu của tôi?" - Thiên Lan say đến đi đứng loạng choạng, rồi từ hướng nhà vệ sinh ra nhìn thấy hết mọi việc, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Phong Hàn lúc này đã ngà ngà say, hai má anh ta hơi ửng đỏ, tuy nhiên ý thức thì vẫn còn vững. Anh quay đầu lại nhìn Thiên Lan: "Xin lỗi, tôi không biết là đồ uống của cô, bây giờ tôi sẽ đi lấy một ly khác…"
Thiên Lan vừa nhìn thấy dung mạo đối phương đã đứng hình, mắt tròn xoe không nói nên lời. Đợi sau khi Phong Hàn đi lấy về một ly rượu khác rồi chìa ra trước mặt Thiên Lan thì hồn phách cô mới quay về.
Thiên Lan đưa tay nhận lấy ly rượu nhưng vốn đã không thể uống nổi, còn vờ tỏ ra ngại ngại ngùng ngùng: "À...cảm ơn anh nhiều lắm. Mà...hình như trước đây tôi chưa từng thấy anh nhỉ? Anh tên gì?"
Phong Hàn lịch sự cười niềm nở, nụ cười như một mũi tên có hình trái tim cắm sâu vào tim Thiên Lan: "Tôi tên Phong Hàn, là bạn của cô dâu ngày hôm nay. Còn cô chắc là khách của chú rể nên không biết tôi?"
"À...nói vậy thì cũng đúng. Mà anh Phong này, tôi hỏi chuyện này có được không?"
"Chuyện gì? Cô cứ hỏi đi."
"Anh đẹp trai như vậy, đã có vợ con hay người yêu gì chưa?" - Men rượu trong người làm cho Thiên Lan quên mất thế nào là ý tứ của một thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc.
Phong Hàn nghe xong liền đỏ mặt: "Cô...chúng ta vừa mới quen biết, hỏi như vậy có hơi tế nhị không?"
Thiên Lan nhắm mắt lại hít thở sâu như để chuẩn bị tâm lí: "Anh Phong, vì vừa mới quen biết nên tôi sẽ nói thẳng cho anh biết một chuyện là ruột ngựa cũng không thẳng bằng tính tôi đâu. Tôi cố tình hỏi như vậy là vì tôi chấm anh rồi đó!"
"Chấm...tôi?"
"Đúng vậy. Vừa gặp nhau tôi đã thấy anh có đủ tư cách trở thành bạn trai của tôi rồi. Cho nên nói đi, anh đã có vợ con hay bạn gái chưa?"
Phong Hàn lùi lại một bước, trên đời này sao lại có người phụ nữ táo bạo như vậy?
"Tôi...chưa. Nhưng mà cô cũng không thể tán tỉnh tôi khi không biết gì về tôi hết."
Thiên Lan đã đi không vững lại còn cố tình tiến lên thêm một bước rồi đập mặt vào lồng ngực Phong Hàn, vẻ mặt cực kì thỏa mãn: "Không hiểu thì bây giờ chúng ta tìm hiểu nhau đi. Lồng ngực cứng cáp thế này chắc eo ọt cũng phải săn chắc lắm nhỉ? Còn bụng thì sao? Có múi không?"
Phong Hàn ngại đến không biết nên xử lí thế nào, chỉ tự dặn lòng mình là vì cô gái này đang say nên mới nói ra những lời lẽ kì dị nhưng vậy. Anh dùng hai tay vịn vai cô, đẩy cô ra xa một chút khỏi người mình:
"Cô gái, cô say quá rồi đấy! Cô tên gì, nhà ở đâu? Tôi đưa cô về."
Thiên Lan vừa cười vừa nói: "Tôi hả? Tôi là tên vợ yêu của Phong Hàn, nhà ở trong tim anh."
Phong Hàn thật sự đã bó tay, đành móc điện thoại gọi cho Lâm Uyển Bạch. Sảnh đãi tiệc lớn như vậy, nếu anh ta la toáng lên thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
"...Chuyện là như vậy."
"Được, được. Em thấy anh rồi" - Lâm Uyển Bạch đang tiếp rượu với mấy vị phu nhân - vợ đối tác làm ăn của Hoắc Trường Uyên, nghe Phong Hàn cầu cứu như vậy thì liền chạy đến.
"Là cô gái nào…" - Lâm Uyển Bạch vừa đến nơi đã lên tiếng hỏi, nhưng chưa kịp dứt câu đã vô cùng bất ngờ khi thấy Thiên Lan đang đứng trước mặt mình. Cô quay sang hỏi Phong Hàn:
"Cô gái vô ý vô phép mà anh nói đây sao?"
"Ừ."
Thiên Lan nhìn thấy Lâm Uyển Bạch liền sà đến cặp lấy cánh tay cô, còn dựa vào vai như thể đang nũng nịu: "Lâm Uyển Bạch, à không Hoắc phu nhân, tôi thích bạn cô lắm, gả anh ấy cho tôi đi!"
Lâm Uyển Bạch nhăn mặt: "Thiên Lan, cô say quá rồi!"
"Không có không có, vô cùng tỉnh táo luôn…"
Đúng lúc này đột nhiên Hoa Nhã Tịnh từ đâu đi lại, nhìn thấy Lâm Uyển Bạch và Thiên Lan dính lấy nhau liền cảm thấy không hài lòng:
"Lan Nhi, con đang làm gì vậy? Mau bỏ tay cô ta ra cho mẹ!"
Lâm Uyển Bạch quay sang nhìn Hoa Nhã Tịnh với vẻ bất lực: "May mà có bà ở đây. Mau đi, đưa cô ấy về, ở lại đây thêm một chút sẽ gây phiền phức đó."
Hoa Nhã Tịnh cầm lấy cánh tay Thiên Lan lôi cả người cô ta về phía mình, còn không quên liếc Lâm Uyển Bạch: "Đương nhiên là tôi phải mau chóng đưa con về, nếu không một chút nữa có rắc rối gì lại đổ hết lên đầu mẹ con tôi thì sao?"
Thiên Lan dù đã mẹ dắt đi, vẫn không quên quay đầu nói vọng lại với Phong Hàn:
"Anh Phong, nhất định em sẽ lại tìm anh!"