Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi xuống nhà nấu bữa sáng theo lời nhờ vả của chị Loan, cặm cụi hơn nửa tiếng đồng hồ mới xong. Dọn sẵn đồ ăn ra bàn, lấy khẩu phần giành riêng cho Trâm. Tôi lại phải lọ mọ lên lầu gọi từng người một. Cả bữa ăn chẳng ai nói với tôi câu gì, họ chỉ chăm chú nhìn nhau tính chuyện tương lai.
Hơn 7h tôi phóng xe đi làm, không biết vì lí do gì cứ thấp thỏm không yên. Đến công ty đi gặp khách hàng về là hơn gần 10h. Chuông điện thoại kêu không ngừng nghỉ, bắt máy tôi chưa kịp trả lời đã nghe tiếng chửi rủa xối xả của mẹ chồng:
- Con khốn nạn, mày là cái loại ác độc nhất mà tao từng gặp.
Giật mình tôi mới hỏi lại cho rõ ràng đầu đuôi câu chuyện:
- Con làm gì sai ạ?
- Loại cầm thú không có tính người. Mày ghét tao thì cứ nhằm thẳng vào tao đây này. Chứ sao mày lại hại chết cháu tao? Nó có tội tình gì mà mày làm thế? Trả lại cháu cho tao...
Nghe từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa hiểu câu chuyện của mẹ chồng. Bà nói giọng khàn khàn, thi thoảng còn nghe thấy tiếng nấc càng làm tôi nghi ngờ. Rõ ràng lúc sáng ở nhà còn bình thường cơ mà:
- Mẹ bình tĩnh đã, mẹ chửi con thì cũng phải cho con biết rõ lí do chứ?
- Thôi mày im đi, đừng giả vờ giả vịt với tao nữa. Tao đúng là nuôi ong tay áo. Con Trâm nó hiền lành tử tế, có gây thù chuốc oán gì với mày? Mà mày lại nhẫn tâm hại mẹ con nó ra nông nỗi đó?
- Mẹ con Trâm bị làm sao? Con vẫn chưa hiểu.
Đầu dây bên kia mẹ chồng tôi mất hết kiềm chế không ngừng gào lên:
- Con nó chết rồi, mày vừa lòng chưa?Tao ngày đêm cầu mong mày sớm bị nghiệp quật...
Càng nghe mẹ chồng nói tôi càng mông lung, rốt cuộc chuyện Trâm bị sảy thai thì có liên quan gì đến mẹ chồng tôi? Bà ấy cứ chửi rủa không ngừng như kiểu tôi là hung thủ trong vụ này không bằng:
- Sáng nay mày bỏ cái gì trong đồ ăn của nó? Mày không cần tao nhắc lại nữa chứ? Tao sống hơn nửa đời người rồi vẫn không thể nào tin nổi trên đời lại có đứa chị dâu khốn nạn như mày?
- Con không bỏ gì vào thức ăn của Trâm cả, mẹ và Trâm đang ở viện nào giờ con tới.
- Mày đừng vác mặt tới, tao không muốn nhìn thấy mặt mày. Đồ quỷ sứ không có lương tâm, mày giết cháu tao, giết chết cháu tao rồi...
- Mẹ nghe con nói đã.
- Tao không nghe. Mày không cần lấp liếm cho sự độc ác mất hết nhân tính của mày nữa. Kết quả xét nghiệm nước tiểu bác sĩ đã ghi rất rõ ràng, trong đó có chứa 2 loại thuốc gây sảy thai tên là Mifepristone và Misoprostol. Nếu không phải mày bỏ vào thức ăn, thì chẳng lẽ con dâu tao tự uống à? Mày còn muốn chối cãi đến bao giờ? Trả lại cháu cho tao, nó chưa còn được 3 tháng mà...
Tuy tôi không biết gì trong truyện này nhưng nghe mẹ chồng nói thế thì vẫn bị nổi hết cả gai ốc:
- Giờ con sẽ vào viện hỏi rõ tình hình, nhỡ đâu có gì nhầm lẫn thì sao. Con thề với trời đất, con không bao giờ làm chuyện thất đức đó đâu. Hơn nữa con cũng chẳng có lí do gì để hại mẹ con Trâm cả.
- Tao bảo mày câm mồm lại cơ mà. Tốt nhất đừng để tao thấy mặt mày bây giờ, nếu không tao giết mày...
- Không..Mẹ nghe con...
- Tao không có gì muốn nói với mày nữa, đợi cái Trâm tỉnh lại tao sẽ xử lí mày sau. Mày cứ chờ đấy, tao có chết cũng nhất quyết không bỏ qua cho mày đâu.
Tắt máy tôi xin nghỉ, phóng xe vào viện luôn. Mẹ chồng không nói cho tôi biết họ ở viện nào nhưng tôi đoán với điều kiện của Trâm họ sẽ đến bệnh viện lớn nhất thành phố này.
Gầm một tiếng chạy xe ngoài đường, lòng tôi bức bối khó chịu vô cùng. Đang dưng đang lành bị thêm cái họa từ trên trời rơi xuống lại còn là họa lớn nữa chứ...
Suy xét kĩ càng sống lưng tôi lạnh buốt, mọi việc quá trùng hợp từ chuyện chị Loan lấy cớ ra bến xe lấy hàng từ sớm đến việc Trâm sảy thai. Tôi không dám chắc mọi điều trong đầu tôi lúc này có chính xác không, nhưng tôi phải tìm cách giải oan cho mình.
Bệnh viện vào đúng giờ cao điểm, người người đi lại tấp nập. Gửi xe xong, tôi chạy như bay đến quầy tiếp tân của bệnh viện hỏi kĩ càng:
- Chị ơi cho em hỏi 2 tiếng trước có bệnh nhân nào nhập viện do bị sảy thai không?
- Có đấy. Cô tìm ai?
- Em tìm chị Trâm, chị ấy là chị gái em.
Chị y tá nhìn tôi dò xét một lượt rồi mới tra cứu trên máy tính:
- Bệnh nhân đó đang ở phòng chăm sóc đặc biệt 103. Người nhà của cô Tú đúng không?
Tôi nào có biết cô Tú là ai, chỉ gật đầu lấy lệ xong quay người cảm ơn đi tìm phòng 103 thôi. Ngoài cửa kính nhìn vào tôi thấy Trâm vẫn còn chưa tỉnh, mẹ chồng và Vân Anh đang ngồi nói chuyện cùng 1 vị bác sĩ trung niên:
- Em nói thật cho chị biết sau vụ này con dâu chị có bị ảnh hưởng gì không?
- Cái này thì em chưa dám khẳng định, kết quả xét nghiệm lúc nãy em cũng đưa cho chị xem qua rồi. Giờ em sẽ giải thích kĩ càng hơn cho chị hiểu nhé.
Mẹ chồng tôi gật đầu liên tục:
- Có gì em cứ nói thẳng cho chị biết đường giải quyết, không phải giấu giếm đâu.
- Hai loại thuốc phá thai này nếu dùng không đúng cách rất có thể để lại nhiều biến chứng. Tình trạng sức khỏe của Trâm vốn đã yếu hơn người bình thường, nên em cũng hơi lo.
Sắc mặt mẹ chồng tôi tái nhợt đi, Vân Anh ngồi cạnh phải vội vàng đỡ lấy:
- Bác ơi cứ bình tĩnh lại nghe cô Tú nói hết câu đã.
- Đến mức đường này còn nghe thêm gì nữa? Nói như vậy cái Trâm sau này chắc chắn sẽ mất đi thiên chức làm mẹ rồi. Con ơi là con, sao số con khổ thế? Đồ độc ác kia bác phải giết nó, chứ không thể nhịn nổi nữa...
Mẹ chồng tôi cứ thế chửi bới không ngừng, một điều tôi giết cháu bà hai điều tôi hại con dâu bà, mà bản thân tôi cũng chưa hiểu mình đã làm gì nên tội.
- Vân Anh nó nói đúng đó chị. Cái Trâm có mất đi khả năng sinh sản hay không thì còn phải đợi nó hồi phục, kiểm tra lại lần nữa rồi mới xác định chắc chắn kết quả và có phương án điều trị kịp thời.
- Em cố gắng giúp chị nhé, tiền bạc tốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
- Chị cứ yên tâm, em hứa với chị.
Chứng kiến toàn bộ câu chuyện từ nãy đến giờ tôi cũng biết bản thân mình có vào trong cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, không khéo còn làm mọi chuyện phức tạp hơn. Định quay lưng ra về thì nghe thấy tiếng Vân Anh gọi:
- Chị Hà...
Tôi giật mình đứng sững người lại, hai chân nặng như đeo chì muốn bước, muốn chạy thật nhanh về phía trước mà không được...
Mẹ chồng tôi từ trong phòng lao ra nhanh như một cơn gió, chẳng nói chẳng rằng túm tóc vừa khóc vừa đánh vào người tôi thật mạnh:
- Mày còn dám vác cái mặt bẩn thỉu của mày vào đây à? Kiếp trước không biết tao đã gây nên tội lỗi gì mà ông trời hành hạ tao như này? Con khốn nạn, mày nhẫn tâm thế? Trong lồng ngực mày rốt cuộc có trái tim không?
Tôi né tránh những đòn cào cấu của mẹ mẹ chồng mà không ăn thua:
- Con thực sự không biết vì sao Trâm sảy thai mà.
- Đến giờ phút này mày còn già mồm cãi láo, hôm nay một là tao sống hai là tao chết cũng phải đòi lại công bằng cho cháu tao.
- Mẹ đánh con chửi con cũng được, nhưng mẹ cho con hỏi 1 câu thôi. Sao mẹ xác định chắc chắn con là người hại Trâm, nhỡ đâu đến công ty Trâm có ăn thêm món gì khác thì sao?
- Tao hỏi mấy đứa đưa nó vào viện rồi, chúng nó bảo cái Trâm vừa đến công ty được 15" là đau bụng quằn quại luôn chứ đã kịp ăn uống gì đâu? Mày có gan gây ra tội ác, mà không có gan nhận à? Cháu tao nó còn chưa phát triển toàn diện mà mày lỡ làm thế với nó? Lương tâm mày để đâu?