Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Hà ơi..Hà..
Trong cơn mê man tôi nghe thấy tiếng gọi vội vã của ông chú già. Cổ họng tôi khô khốc, toàn thân run rẩy mặt cắt không ra giọt máu:
- Nhóc bị sao thế?
Ánh mắt tôi nhìn vô định lên trần nhà.
Hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài trên má, rơi xuống thấm ướt đẫm cả mảng gối. Chú già vẫn ngồi đó quan sát từng biểu hiện của tôi, rồi nhẹ giọng hỏi lại lần nữa:
- Nhóc sao thế? Chỗ nào không khỏe à?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng đáp lại câu cho chú khỏi lo lắng:
- Tôi không sao đâu. Chú đừng lo. Mơ thấy vài điều linh tinh thôi.
Chú già gật gù, kéo chăn lên đắp cho tôi:
- Ừ. Ngủ tiếp đi, mới có hơn 3h thôi.
Tôi nhắm mắt sợ hãi nhưng vẫn biết chú còn ngồi đấy, cuối cùng quyết định mở mắt hỏi thẳng luôn:
- Chú có tin vào ma quỷ không?
Chú già cau mày có vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn trả lời tôi dứt khoát:
- Không. Ma quỷ chỉ là cái cớ cho bọn lừa đảo thôi. Mình không làm điều gì trái lương tâm, trái pháp luật thì sao phải lo.
Tôi gật đầu:
- Cũng phải. Thôi chú đi ngủ đi.
Chú già nhìn tôi lần nữa, khép hờ mắt lại giọng nói hơi khàn khàn chắc còn chưa tỉnh ngủ hẳn:
- Lúc nãy nhóc mơ thấy cái gì à?
Tôi ấp úng như gà mắc tóc, không biết có nên kể lại mọi chuyện cho chú già nghe không? Vừa nãy chú nói không tin ma quỷ, giờ tôi kể ra thể nào chú cũng bảo tôi bịa chuyện cho mà xem. Nhưng không kể ra thì tôi bứt rứt lắm, cảm giác sợ hãi cứ quanh quẩn trong đầu tôi không ngừng. Thôi cứ để vài hôm nữa xem tình hình thế nào đã, rồi tính tiếp cũng không muộn...
________
Sáng hôm sau chú già gọi tôi dậy rõ sớm, bình thường tôi và chú mệnh ai người đó lo. Nay lại thay đổi thế này không biết có điều gì khuất tất không?
- Dậy đi. Tôi chở nhóc đi ăn sáng, rồi đến công ty làm luôn.
Mắt tôi còn đang rít lại, do tối qua được ngủ ít quá. Lời nói của chú như nước đổ lá khoai, căn bản tôi nghe tai nọ lọt sang tai kia.
- Dậy đi. Mẹ đang gọi kìa.
Công nhận mẹ chồng với tôi là điều cấm kị, mới vài phút trước còn lăn bên nọ bên kia giờ nghe thấy thế vục dậy luôn:
- Mẹ gọi tôi á? Sao chú không nói sớm?
Chú già không nói gì nở nụ cười gian, tôi phát hiện mình bị lừa thì cay cú lắm cứ lườm nguýt thôi.
- Gần 6h rồi, dậy vệ sinh cá nhân đi rồi tôi đưa đi ăn sáng.
- Nhà mình bắt buộc phải ăn sáng ở nhà mà, chú đừng lừa tôi.
- Tôi lừa nhóc hay không, tí nữa sẽ rõ. Quy tắc là do con người đặt ra, đừng mân mê nữa không lại muộn. Tôi xuống nhà trước đây.
Dứt lời chú già quay lưng bước xuống nhà thật, tôi bĩu môi một cái nhưng vẫn làm theo. Dưới nhà mọi người đã tụ tập đông đủ, mẹ chồng và Trâm đang ngồi nói cuời thân thiết như mọi khi nhưng thấy tôi xuống thì thay đổi thái độ hẳn.
Chỉ có Mai nhìn tôi cười cười:
- Chị xuống rồi à?
Tôi gật gù không tự nhiên lắm:
- Ừ. Trong bếp có việc gì không? Để chị vào giúp cho.
- Không cần đâu. Chị cứ ngồi xuống đi, em với chị Loan làm xong cả rồi..
Tôi bí mật liếc mắt về phía chú già, không thấy chú có bất cứ phản ứng gì. Lúc nãy còn bảo chở tôi ra ngoài ăn sáng cơ mà, giờ lại tảng lờ không quen biết tôi thế này? Hay chú ta đổi ý rồi, đàn ông đàn ang mà lật lọng thế?
Vài ba phút sau, tôi tưởng mình bị lừa định ngồi xuống bàn thì chú già bất ngờ lên tiếng:
- Bố mẹ và các em cứ ăn trước đi, nay con xin phép đưa vợ con ra ngoài ăn một bữa ạ.
Cả bố mẹ chồng đồng loạt đưa ánh mắt dò xét về phía tôi. Mẹ chồng nhanh nhạy vẽ ra nụ cười thân thiện:
- Sao thế? Hôm nay em Mai nấu món bún bò Huế ngon lắm. Giờ cũng muộn rồi, thôi hai đứa ngồi xuống ăn cùng cả nhà luôn cho vui.
Chú già khẽ cau mày:
- Thi thoảng bố mẹ cũng phải để cho bọn con có tí không gian riêng tư chứ.
- À..Ừ..Mẹ vô ý quá.
Bố chồng vẫn ngồi yên đó, nghe hai mẹ con chú già nói qua nói lại. Thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, mới lên tiếng can ngăn:
- Nhà mình có quy tắc riêng để lại từ thời ông bà. Bữa sáng bắt buộc các thành viên phải ăn sáng ở nhà cho có tinh thần đoàn kết, yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Con là cháu đích tôn nhà họ Giang, sau này công ty cũng do con kế thừa. Một người đứng đầu gia đình, phụ trách điều hành bao nhiêu nhân viên thì không thể phá vỡ kỉ luật được.
- Kỉ luật với cả vợ mình hả bố?
Bố chồng tôi trừng mắt:
- Ăn nói cho cẩn thận. Hơn 30 cái tuổi đầu rồi đấy, không còn bé bỏng gì nữa đâu.
Chú già cũng không vừa, nhất quyết muốn đưa tôi ra ngoài ăn sáng thì phải:
- Con không còn bé bỏng nữa, nên mới phải quan tâm vợ mình. Từ ngày về đây đến giờ, con thấy cô ấy vẫn chưa quen lắm..
Mẹ chồng hết nhìn bố chồng rồi lại nhìn sang tôi. Một lúc sau nhìn đủ rồi, mới chậm rãi lên tiếng chen ngang:
- Con nói như vậy khác nào bảo mọi người trong gia đình mình, không quan tâm đến cái Hà?
Chú già cười, nụ cười mang bao phần giễu cợt:
- Con chưa nói gì đâu nhé, là tự mẹ nói ra đấy.
Mẹ chồng sắc mặt càng lúc càng kém, không biết vô tình hay cố ý mà lời nói cũng trở nên yếu đuối, chứ không hùng hổ quyền lực như mọi ngày nữa:
- Con..Sao con lại ăn nói với mẹ như thế?
- Như thế là như nào? Mẹ nói rõ con mới sửa đổi được chứ.
- Trước giờ con có bao giờ to tiếng với mẹ đâu. Tuy mẹ không phải là mẹ ruột của con, nhưng gần 20 chục năm nay mẹ cũng cố gắng hoàn thành tốt trách nhiệm nuôi nấng, dạy dỗ con cơ mà. Từ khi con lấy vợ đến giờ, mẹ thấy con thay đổi nhiều lắm.
Chú già vẫn bình tĩnh vẫn đứng đó, rồi "à" một tiếng, tay chỉnh lại cái cúc áo sơmi trên cùng:
- Con biết mẹ rộng lượng với con, nhưng Hà là vợ con. Con đối xử tốt với vợ mình, thì có gì sai?
Mẹ chồng không chịu nhường nhịn, hai mắt rưng rưng muốn khóc:
- Mẹ không có ý đó, mẹ làm chuyện gì cũng muốn tốt cho các con thôi...
Ánh mắt "dịu dàng" tràn ngập nước của mẹ chồng đảo về phía tôi:
- Hà..Từ ngày con về đây, mẹ có làm chuyện gì quá đáng với con không? Con cứ nói thật đi, không thằng Duy lại trách mẹ..
Tôi giật mình, lắc đầu lia lịa:
- Không ạ. Mẹ đối xử với con tốt lắm..
"Bốp.."
Bố chồng tôi ngồi im nãy giờ, cuối cùng không chịu được nữa đập mạnh xuống bàn, quát to:
- Tất cả im hết đi, ăn bữa sáng cũng không yên? Thằng Duy mày muốn đưa vợ mày đi đâu thì đi luôn đi..
Trước giờ tôi thấy bố chồng ít nói lắm, đa phần ý kiến gì của chú già ông cũng đồng tình hết. Hôm nay lại nghiêm khắc như này, chắc ông có lí do riêng. Tôi vội vã chạy đến đứng sau chú già thì thầm:
- Tôi không ra ngoài ăn sáng nữa đâu.
Chú già nhíu mày:
- Tại sao?
Tôi cười hề hề lấy lòng, chứ giờ gân lên cả nhà om sòm chẳng ai vui vẻ gì:
- Tại tôi thích ăn bún bò Huế lắm, trước ở nhà tuần nào mẹ tôi cũng nấu cho tôi ăn 2 - 3 lần.
- Thật không?
- Thật chứ. Tôi đùa chú làm gì?
Mẹ chồng thấy tôi như thế càng tỏ vẻ bực tức hơn:
- Vợ con đã nói thế rồi thì hai vợ chồng qua ăn sáng cùng cả nhà đi cho nóng. Món này để nguội, không ngon đâu.
Quay sang Mai bà hắng giọng mấy cái:
- Mai lấy thêm bát cho anh chị đi, sao cứ đứng trơ mắt ra nhìn thế? Cái gì cũng phải để mẹ nhắc mới làm à?
- Vâng ạ.
Tiếng nói nhỏ nhẹ của Mai, làm tôi thấy áy náy quá. Nếu không phải vợ chồng tôi tự nhiên đòi ra ngoài ăn sáng, thì chắc cô ấy không bị chửi đâu. Suốt cả bữa ăn không ai nói câu gì. Không khí nặng nề, ăn món bún bò ngon như thế mà tôi không tài nào nuốt nổi.
_________
7h sáng mọi người đi làm hết, tôi là đi muộn nhất nên vẫn đủng đỉnh dọn dẹp vài thứ cùng Mai trong bếp. Mẹ chồng bước vào thấy thế khó chịu quát Mai:
- Sao con lại bắt chị Hà làm việc nhà cùng con? Nãy không nghe anh Duy trách mẹ à?
Mai tự nhiên bị quát không rõ nguyên nhân thì ấm ức lắm, nhưng vẫn cúi đầu lí nhí:
- Con xin lỗi mẹ. Tại con...
- Tại con tự vào giúp em Mai đó mẹ, không liên quan đến em ấy đâu. Mẹ đừng trách em ấy...
Tôi không đợi Mai nói hết câu, chen vào giữa luôn. Mẹ chồng nghe tôi nói thế, càng điên tiết hơn:
- Tôi trách ai là việc của tôi, không cần chị phải dạy.
- Ý của con không phải vậy đâu mẹ.
- Chị đừng nói gì hết, tôi không muốn nghe đâu. Chị cứ đi làm đi, về nhà cơm bưng nước rót tôi lo tất không chồng chị lại bảo tôi thiên vị người nọ người kia..
Mọi ngày hở một tí là bà kêu tôi phải biết suy nghĩ trước sau, không được làm mất mặt nhà họ Giang. Hôm nay lại đổi giọng thế này, tự nhiên tôi lo quá. Có khi nào từ mai tôi càng khó sống hơn không?
........
Một tuần trôi qua kể từ sau giấc mơ kì lạ đó tôi vừa đi làm về, thấy bóng điện trong nhà bật sáng trưng. Ngoài cổng còn có chiếc xe lạ đang đỗ sẵn ở đó. Tôi bước vào, vội vàng hỏi chị Loan mới biết. Lúc nãy Trâm đang ngồi xem tivi ở phòng khách với mẹ chồng, thì đột nhiên ngất xỉu. Bác sĩ riêng của gia đình đến khám, xác định nguyên nhân do cô ấy làm việc căng thẳng trong thời gian dài, bản thân mệt mỏi strres nên mới bị như vậy...
Nửa đêm hôm đó tôi bị đánh thức bởi tiếng la hét, khóc lóc của Trâm. Dưới nhà đồ đạc còn đổ vỡ loảng xoảng. Chú già vục dậy nhanh chóng, khoác thêm cái áo dài chạy xuống cầu thang dặn tôi nằm yên trên phòng, mà tôi tò mò quá vẫn lén lút đi theo.
Cảnh tượng trước mắt làm tôi giật mình, Trâm ngồi co ro trên chiếc ghế sofa to đùng ở phòng khách. Quần áo rũ rượi, đầu tóc rối tung rối mù không ra hình thù gì. Khác một trời một vực với người phụ nữ sang chảnh, lịch sự hàng ngày. Phía đối diện Huy nhìn vợ bất lực, nhưng tuyệt nhiên không dám khuyên can gì.
- Cút..cút hết đi..Đừng động vào tôi...
Tay Trâm cứ liên tục đấm vào hai bên thái dương của mình. Huy không còn cách nào khác đành phải tiến lên, giữ chặt lấy Trâm:
- Em bình tĩnh..bình tĩnh lại đi..
Trâm vùng ra, móng tay sắc quá còn cào cả vào mặt Huy mấy vết xước dài:
- Anh đừng giết tôi..Tôi xin anh đừng giết tôi..Các người tha cho tôi đi..Tôi..tôi không làm gì thật mà..xin đừng giết tôi..tha cho tôi..tha cho tôi..tôi xin anh..
Câu nói loạn xạ không rõ đầu đuôi của Trâm càng làm tôi tò mò hơn. Trong mắt tôi cô ấy là người ấy phụ nữ hoàn hảo, sao có thể nói năng linh tinh như này? Chuyện gì đang xảy ra đây? Ai đó nói cho tôi biết được không?
Bố mẹ chồng tôi cũng bị đánh thức, mẹ chồng tôi nhìn Trâm như thế thì ngạc nhiên lắm, tay chỉ về phía trước mà cứ run run:
- Trâm ơi..Trâm..Con làm sao thế?
Trâm cứ khóc rồi lại cười:
- Bà đừng qua đây..Bà đừng đánh tôi..Tôi không làm hại ai đâu..Bà tha cho tôi đi..
Ngoài ông chú già đang đứng cạnh tôi, thì bố chồng có lẽ là người bình tĩnh nhất trong nhà lúc này. Giọng ông khàn khàn:
- Trâm..Con có nhận ra bố không?
Trâm ngửa đầu nhìn lên trần nhà, cười ha hả như một kẻ điên rồi nhanh như chớp lao về phía bố chồng tôi, đánh túi bụi vào người ông. Miệng còn không ngừng chửi rủa:
- Ông là kẻ khốn nạn, là ông hại tôi ra nông nỗi này. Sao ông ác thế, nhân tính của ông bị quạ tha gà mổ đi hết rồi à? Hôm nay tôi sẽ liều chết với ông. Ông đừng hòng thoát khỏi tay tôi..
Mẹ chồng hoảng sợ cầm lấy tay Trâm kéo ra, mà kéo thế nào cũng không được. Trâm vẫn đánh vào người bố chồng tôi, vừa đánh vừa chửi:
- Ông sẽ phải gặp báo ứng. Tôi sẽ khiến nhà họ Giang các người tuyệt tự tuyệt tôn..Những gì ông làm với tôi, tôi bắt ông trả lại gấp mười..haha..
Mẹ chồng vẫn kiên nhẫn khuyên bảo Trâm:
- Con biết mình đang làm gì không? Trâm..Nghe lời mẹ, mau ra đây..
- Tôi không ra..Bà là ai tôi không biết..Ông ta hại tôi ra nông nỗi này, tôi phải trả thù...
- Đó là bố chồng con. Có gì con cứ bình tĩnh..Nghe lời mẹ, ra đây nào..
Dứt lời Trâm lặp đi lặp lại:
- Bố chồng..Bố chồng tôi sao?
- Ừ. Ra đây với mẹ nào..
Dứt lời Trâm buông bố chồng tôi ra thật, nhưng cô ấy lại trèo lên bàn nhảy múa loạn xạ...
Bác sĩ nói Trâm bị ngất do làm việc quá sức, nhưng tất cả những hành động vừa rồi đâu phải của một người bình thường?
Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ kì lạ, có khi nào Trâm liên quan đến giấc mơ kinh khủng tôi gặp phải tối hôm nọ không?