Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
11
Nữ tử cứu hắn không phải là con người.
Gần như là không lâu sau khi tỉnh lại thì Tống Tri Thời đã nhận ra chuyện này.
Không có ai hoặc cũng chẳng có thầy thuốc nào sẽ trực tiếp vo một đống thảo dược khác nhau lại rồi nhét vào miệng người bệnh như thế.
Hương vị kia hỗn hợp các loại mùi vị của thảo dược khác nhau và mùi tanh của bùn đất, cho vào miệng quả thực là một lời khó nói hết.
Hình như nữ tử này không biết nhóm lửa, đồ ăn nàng ấy bê tới phần lớn là rau củ thường gặp trên núi.
Mở cửa sổ ra, thỉnh thoảng Tống Tri Thời có thể trông thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của nàng ở trong núi, hồng y uyển chuyển đi lại nơi rừng rậm hoang vu, ngẫu nhiên sẽ biến mất một cách kỳ lạ.
Cổ trạch trong núi sâu, cô nương trẻ tuổi, công tử gặp nạn.
Quả thực là tập hợp đủ các yếu tố trong Liêu trai chí dị.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tống Tri Thời cưỡng ép bản thân mình phải xem nhẹ đủ chuyện khác thường trên người nàng, có khi thậm chí còn phải cưỡng ép mà giúp nàng che giấu, lo lắng vị yêu quái này sẽ bất ngờ xé toang họa bì* của mình và vươn cái miệng to như chậu m á u ra với hắn.
[*Họa bì: mặt nạ; bộ da vẽ (trong "Liêu trai chí dị" kể về một con quỷ mặc bộ da người, bộ da này có thể tháo ra vẽ màu lên. Ví với vẻ đẹp bên ngoài che giấu cái độc ác xấu xa bên trong)]
Nhưng một thời gian dài trôi qua, lúc này Tống Tri Thời mới phát hiện có lẽ vì đã ở nơi núi sâu hẻo lánh quá lâu, nên yêu quái dễ đoán hơn so với tất cả những người mà hắn từng gặp.
Nói thông tục hơn chính là dường như nàng không được thông minh cho lắm.
Yêu quái ngốc nghếch, mảy may không ý thức được rất nhiều lời nói của mình đều vô cùng kỳ lạ, không hề giống với người thường. Những vật báu trân quý bị nàng tùy tiện bày ra khắp nơi, không có một chút lòng phòng bị nào.
Tống Tri Thời không biết tại sao mình lại có thể lọt vào mắt xanh của nàng. Mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng nàng đối xử với hắn thật sự tốt đến nỗi vượt qua lẽ thường.
Nàng gần như hữu cầu tất ứng, thậm chí sau khi hắn lơ đãng nhắc nhở, nàng còn sẽ nhíu mày đi nhóm lửa sắc thuốc cho hắn.
Hình như nàng không thích lửa lắm, ngọn lửa vừa bùng lên là nàng đã lẩn ra rất xa.
Nhờ vậy mà sau khi uống mấy chén đen sì không biết là cái gì, Tống Tri Thời đành yên lặng bày tỏ rằng cô nương không cần phiền toái như thế đâu.
Cháo thảo dược không phải cũng rất tốt ư? Sao hắn còn không biết điều như thế
Tống Tri Thời chú ý tới cô nương cũng lén lút thở phào, nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Thuốc không cần sắc, miễn sao có tác dụng là được."
Quá là có đạo lý.
Thuốc của yêu quái chẳng có chút y lý nào đáng để nói, Tống Tri Thời tận mắt trông thấy nàng tiện tay túm lấy mấy cây, những cây ấy mỗi lần đều không quá giống nhau, sau đó qua loa mà vò qua vò lại. Nhưng cả người toàn vết thương của hắn lại cứ như vậy mà được đống cháo thảo dược đó chữa khỏi.
Vết thương của hắn dần chuyển biến tốt đẹp, yêu quái còn vui vẻ hơn cả hắn.
Trong thời gian chung sống này Tống Tri Thời đã xem xét thời thế, chuẩn xác mà tìm được định vị cho thân phận của mình: Một đồ chơi ngoan ngoãn đáng yêu khiến người ta vừa lòng.
Lúc mới bắt đầu hắn sắm vai rất tốt, cố gắng lấy lòng nàng để bảo toàn chính mình, cẩn thận quan sát các phản ứng của nàng.
Nhưng dần dần, khi nhìn nàng lộ ra nụ cười, hắn cũng nhịn không được mà nhẹ nhàng mỉm cười theo.
Trong quá khứ, Tống Tri Thời cũng giống như bất cứ một thiếu niên lang quân tài hoa xuất chúng nào, coi thường phong hoa tuyết nguyệt, chỉ để ý tới cẩm tú văn chương dưới ngòi bút, trong lòng luôn có hoài bão cao cả.
Cái gì mà hoa tiền nguyệt hạ, hồng tụ thiêm hương, ở trong lòng hắn chúng nó đều không thể sánh nổi với sự sung sướng khi đi đạp thanh làm thơ với tri giao bạn tốt.
Không phải chưa từng có mỹ nhân mỉm cười ném hoa cho hắn, nhưng hắn chỉ cau mày lách mình né tránh, sau này lại dứt khoát chỉ tham gia nhã tập* có các thanh niên văn sĩ mà thôi. Thỉnh thoảng có dạ yến trong cung, hắn càng là chỉ đáp lời với đồng liêu, hoàn toàn không thèm quan tâm ở đó có giai nhân hay không.
[*Nhã tập: Tập hợp văn nhân, chỉ một cuộc tụ họp của các văn nhân và học giả ngâm thơ và thảo luận về việc học.]
Mẫu thân chỉ biết lắc đầu nhìn hắn.
Rõ ràng là một công tử thế gia tiền đồ như gấm, quả thực chính vì cái thói không hiểu phong tình đó mà tới tuổi cập quan rồi còn chưa thể định ra hôn sự.
Đây là lần đầu tiên Tống Tri Thời gần gũi với một cô nương đang độ phương hoa như thế. Hắn hơi chút luống cuống tay chân, càng đừng nói là đi lấy lòng nàng.
Chờ đến lúc hắn đã khỏe hơn một chút, thử đánh đàn cho nàng nghe, kết quả phát hiện ra không khác gì đàn gảy tai trâu.
"Cao sơn lưu thủy" cũng tốt, "Ngư tiều vấn đáp" cũng vậy, đều chỉ có thể làm trợ hứng cho lúc cô nương này đang buồn ngủ.
Quân tử lục nghệ mà Tống Tri Thời tinh thông, thi thư điển tích mà hắn thuộc làu trong lòng, không hề giúp ích được gì cho hắn trong tòa cổ trạch này.
Trưởng tử nổi tiếng gần xa của Tống gia nơi kinh thành, tân quý rất được thánh sủng, một bài hịch văn gây tốn kém giấy mực, là điểm phạm của dòng dõi thanh lưu....Những thân phận này ở đây còn không thể khiến yêu quái vui vẻ bằng một con dế mèn hắn tiện tay làm tặng nàng.
Hắn giống như một ngư dân lầm bước vào chốn đào nguyên, rời xa mọi hư danh và hỗn loạn của thế tục.
Ở nơi đây, hắn không cần suy nghĩ chuyện gì, chỉ cần yên lặng dưỡng thương, nhìn trông hoa nở hoa tàn bay trước sân, thưởng thức mây tụ mây tan trên bầu trời, hết thảy đều thong thả mà thanh nhàn.
A, thật ra cũng không phải là đều rảnh rỗi sống qua ngày, không có chút tiến bộ nào.
Tống Tri Thời học được cách nấu những món ăn mà yêu quái thích, làm thế nào để có thể chuẩn xác mà hợp tác với quy luật sinh hoạt ngày thường của yêu quái: Vào lúc nàng dần buồn ngủ thì điều chỉnh làn điệu chậm dần, khi nàng đã tỉnh ngủ thì chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đáp lại lời thưa gọi của nàng.
Mỗi sáng sớm khi thức dậy Tống Tri Thời đều đang nghĩ: Đáng giận! Ta không thể lại tiếp tục như thế này!
Nhưng mà con yêu quái giỏi mê hoặc lòng người đó chỉ cần cười với hắn một cái, hắn lại sẽ bắt đầu an ủi chính mình: Chẳng qua là ta đang lấy lòng nàng để bảo toàn tự thân thôi.
Sau đó lại dịu dàng ngoan ngoãn mà thỏa mãn đủ loại yêu cầu kỳ quặc của nàng.
Tống Tri Thời đã nhận ra tình ý nảy sinh nơi tâm khảm. Về mặt tình cảm, hắn khó tự kiềm chế mà càng ngày càng đắm chìm, không nhịn được mà muốn đối xử tốt với nàng. Chỉ cần nàng chạm vào hắn một chút, cảm giác tê dại khi vết thương đang lành dường như đã lan ra khắp toàn thân.
Lý trí lại đang không ngừng cảnh cáo hắn, đây là một đóa hoa trong nước vĩnh viễn sẽ không có kết quả, hắn nên kịp thời lạc đường biết quay về.
Hắn có hoài bão của mình, không thể nào vĩnh viễn làm một con chim tước trong lồng của yêu quái.
Một mặt kiềm chế, một mặt đắm chìm.
Tiếng chim hót buổi sáng sớm trong núi, là chuông mê hồn, cũng lại là chung cảnh thế.
Hắn lạnh nhạt gọi nàng một tiếng cô nương, giấu đi hết thảy nỗi lòng của thiếu niên lang trẻ tuổi.
Sau khi vết thương vừa lành, lúc mà hắn có thể miễn cưỡng đi lại, Tống Tri Thời rốt cuộc cũng quyết định buộc chính bản thân mình đưa ra lời tạm biệt.
Giây phút lời nói ra khỏi miệng, hắn không phân rõ trong lòng mình đang chờ đợi điều gì.
Trông mong nàng có thể buông tay thả hắn về cõi trần gian, lại cũng mong ngóng nàng không nỡ lòng mà lên tiếng giữ lại.
Đúng thật là nàng có chút không vui, nhưng cuối cùng vấn quyết định tiễn hắn rời khỏi.
Tống Tri Thời nghĩ, nàng quả nhiên là một yêu quái thiện lương đáng yêu, cứu hắn một mạng nhưng lại chẳng mong cầu điều gì. Nghĩ đi nghĩ lại lòng vẫn thấy chua xót, những rung động và suy nghĩ của hắn trong những ngày qua quả nhiên chỉ là mình hắn cam tâm tình nguyện, tình ý chưa từng nói ra khỏi miệng kia chỉ có ô cửa sổ và gió núi thoảng qua biết rõ lòng.
A Như tiễn hắn đến chân núi, nhẹ nhàng cáo biệt với hắn.
Tống Tri Thời biết, lần từ biết này chính là vĩnh biệt.
Có thể nàng sẽ trở thành một tiếng thở dài khi hắn đã bạc đầu già cỗi, hoặc có lẽ vào ngày hắn về hưu chấp bút, một câu chuyện chí quái đặc biệt sẽ được bổ sung vào những tập thơ và áng văn mà hắn tích lũy cả đời.
Nhân vật chính là một yêu quái váy đỏ thiện lương và đáng yêu. Tướng mạo của nàng xinh đẹp động lòng, da như sương tuyết, trông giống một sơn quỷ nơi núi sâu.
Mà hắn là lữ nhân mà nàng tiện tay cứu giúp, người đã đánh rơi những rung động ngày niên thiếu nơi khe núi chập chùng.
Liệu khi hậu nhân đọc được áng văn này, bọn họ sẽ đi tìm kiếm như Lưu Tử ký ở đất Nam Dương sao?
Tống Tri Thời nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quay đầu nhìn nàng.
Ma xui quỷ khiến, hắn hỏi: "A Như, chúng ta còn có thể gặp lại sao?"
Quên đi, có lẽ sau này vẫn có thể gặp lại.