Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
16
Tống Tri Thời lui tới giữa A Như và thế tục. Mới đầu Tống Tri Thời chưa bao giờ nghĩ sẽ mang A Như xuống núi. Hắn thà rằng chính mình bôn ba hơn một chút cũng không muốn kéo nàng vào trong vũng bùn lầy nơi trần gian.
A Như tốt đẹp như vậy, bởi vì bản thân nàng sáng ngời rực rỡ cho nên nàng nhìn hắn cũng như đang nhìn một thứ gì đó đẹp đẽ vô cùng, chưa bao giờ keo kiệt lời ngợi ca.
Tống Tri Thời niên thiếu thành danh, bây giờ càng đã trải qua muôn trùng mưa gió, đã luyện ra một trái tim bình tĩnh trước mọi lời khen chê. Nhưng mà khi đôi mắt của nấm nhỏ sáng lên, reo hò hoan hô: "Woa, Tống Tri Thời thật là giỏi ghê!" Tống Tri thời liền không nhịn được đỏ mặt cười rộ.
Hắn xấu hổ nhưng cũng vô cùng vui sướng.
Mặc dù ta không còn tốt như vậy, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy ta tốt đẹp...
Nếu A Như biết ở nơi mà nàng không nhìn thấy, Tống Tri Thời ở nhân gian có vô vàn tiếng xấu, là một tên gian nịnh "Uổng đọc thi thư thánh hiền, bôi nhọ danh dự của Tống gia", thì nàng sẽ thất vọng chứ?
Tống Tri Thời không dám đánh cược.
Nhưng mà con đường hướng lên trên luôn tràn đầy chông gai gian khổ, nơi nơi đều là bùn lầy. Cho dù là Tống Tri Thời cũng không thể không chong đèn thâu đêm, mưu tính bôn tẩu suốt những ngày dài đêm trắng. Văn thư giấy tờ xem mãi không hết, xã giao yến tiệc từ chối không xong, ở trên có thiên tử long tâm khó dò, ở dưới có đồng liêu tranh quyền đoạt thế, tất thảy mọi thứ đều làm hắn sức cùng lực kiệt.
Hắn càng ngày càng ít có thời gian đi tìm A Như.
Có đôi khi đêm khuya cưỡi ngựa tiến đến, sắc trời chưa sáng đã phải lập tức quay về.
A Như chưa từng nói một lời, thấy hắn đến nàng vô cùng vui mừng, nhưng khi hắn phải đi nàng cũng chẳng hề không nỡ, cùng lắm là thở dài một câu: "Được rồi, nếu ngươi có rảnh nhớ lại tới nha."
Trong lòng Tống Tri Thời vô cùng buồn bực.
Mỗi lần sắp đi hắn đều đang nghĩ, nếu như A Như giữ hắn lại thì dù là thiên tử đích thân tới mời hắn về hắn cũng sẽ không đi.
Đáng tiếc núi không đến gần hắn, hắn chỉ có thể lên núi mà thôi. Sự đòi hỏi của hắn dần thoái hóa đến độ chỉ cần nàng khẽ thở dài thì hắn sẽ cố gắng ở lại thêm một canh giờ để nói chuyện với nàng.
Vào nửa đêm nào đó, hắn đạp trăng mà đến, lại phát hiện A Như cũng không ở trạch viện. Hắn im lặng một lát, cuối cùng xách đèn dựa ở cửa chờ nàng về.
Đợi đến khi hai hàng mi của hắn đã đọng sương sớm, bị nhiệt khí thở ra từ mũi và miệng hóa thành hơi nước thì A Như mới vội vàng chạy về.
Nàng thở dài: "Ôi chao, sao lại đến vào giờ này thế. Sau này trễ quá rồi thì ngươi đừng tới nữa, đường núi khó đi, cho dù ta...Nếu té ngã ở nơi nào đó thì ta không đi cứu ngươi nữa đâu."
Tống Tri Thời nắm tay nàng, hắn thấp giọng nói: "Nhưng ta muốn đến gặp nàng."
Nấm nhỏ quả nhiên không trách cứ hắn nữa, nàng đi vào nấu cho hắn một bát canh gừng, đứng dưới ánh đèn nhìn hắn uống cho bằng hết: "Sau này rồi sẽ có thời gian để tới thôi, không cần vội nhất thời."
Canh gừng vừa nóng lại vừa cay, trong đầu Tống Tri Thời tỉnh táo cực kỳ.
Hắn vẫn luôn có thói quen dùng suy nghĩ của con người đi suy đoán A Như, nhưng A Như đâu phải con người, nàng là yêu quái.
Nhìn khuôn mặt đã qua mười năm vẫn như ngày nào của nàng, Tống Tri Thời chợt đã hiểu tại sao sự khủng hoảng trong lòng hắn trước giờ đều chưa từng tan biến, tại sao hắn luôn vội vàng chạy tới, e sợ sẽ bỏ lỡ từng giây từng phút có thể gặp nhau.
"Sau này" của hắn và A Như không phải là cùng một khái niệm.
Thời gian của A Như dài lâu mà tĩnh tại, nhưng cuộc đời của Tống Tri Thời chỉ có được vài chục năm mà thôi.
Sương mai rơi xuống, lại một ngày nữa qua đi.
Sau khi xuống núi Tống Tri Thời lấy gương tự soi lại bản thân.
Trước nay hắn chưa bao giờ thèm để ý đến bề ngoài của mình. Bây giờ cẩn thận xem xét thì không thể không thừa nhận, mười năm trôi qua có lẽ cũng để lại chút dấu vết trên người hắn. Những năm tháng xanh miết và tinh thần phấn chấn đều đã một đi không trở lại.
Ta không có nhiều thời gian để chờ đợi hay phung phí như thế!
Hắn bắt được tơ nhện từ trên trời rơi xuống, nó cứu rỗi cuộc đời hắn, nhưng cửu trọng thiên quá xa xôi, phàm nhân nào có thể trèo đến sánh vai cùng.
Tống Tri Thời đêm đêm không thể chợp mắt, hắn gặp ác mộng cả đêm, trong mộng có lúc là A Như cau mày tránh đi đôi tay mà hắn vươn ra, trên đôi bàn tay kia tràn đầy nếp nhăn của năm tháng. Có lúc lại là vách núi quen thuộc đó, A Như cứu một thanh niên ở đáy vực. Tống Tri Thời cúi người nhìn xem, lại phát hiện thanh niên kia có một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Trong lòng hắn đột nhiên nảy ra vô số lo sợ không yên, vậy khi đó hắn là cái gì?
À, hắn chỉ là một tấm bia trầm mặc lặng lẽ, bị gió núi bào mòn tàn phá, ngay cả cái tên khắc trên bia cũng đã bị nhòe đi theo tháng năm.
Tống Tri Thời lập tức cảm thấy cấp bách cùng cực, hắn bức thiết cần được trông thấy nàng mỗi ngày.
Nếu như ta chỉ là phù du nhỏ bé, sinh vào sáng sớm và c h ế t đi khi chiều tà, nhưng mỗi thời khắc trong cuộc đời đều có nàng ở bên, vậy thì vẫn có thể xem như là một đời viên mãn.
Hắn gần như điên dại mà suy nghĩ.
Tống Tri Thời lấy được dụng cụ có thể giam cầm yêu quái ở chỗ của một đại sư, sau đó hắn vội vã tiến đến cổ trạch.
A Như đang ngủ, khuôn mặt của nàng điềm tĩnh thản nhiên.
Nàng nhất định đã biết hắn trở về, nhưng lại chẳng hề có chút phòng bị, thậm chí còn không thèm tỉnh dậy.
Đôi tay cầm dụng cụ của Tống Tri Thời run rẩy kịch liệt, hắn lặng lẽ lui ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Hắn hung hăng cho mình một bạt tai.
Gương mặt của đại sư hiện lên trước mắt hắn, cho dù đao kiếm đã gác trên cổ của ông ấy và đệ tử, đại sư cũng chỉ thương xót nhìn về phía hắn rồi nói: "Thí chủ, chớ si chớ chấp."
Si chấp của ta đã trở thành sống lưng, chống đỡ để ta có thể sống sót đến bây giờ, Tống Tri Thời nghĩ.
Ta không buông bỏ được lòng tham đối với nàng, nhưng ta cũng nhất định sẽ không khiến nàng bị tổn thương.