Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Một Đời Dài Lâu
  3. Chương 19
Trước /23 Sau

Một Đời Dài Lâu

Chương 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

19

Chỉ cần là chủng tộc còn tồn tại thì chắc chắn sẽ có bản năng sinh sôi nảy nở, nhân tộc cũng không ngoại lệ. Thậm chí vì tuổi thọ hạn chế nên bọn họ càng nóng lòng trong vấn đề kéo dài nhang khói hơn, khiến cho loài của bọn họ đã trải rộng khắp vùng Cửu Châu này.

Tống Tri Thời và ta không giống nhau, hắn không thể nào một thân một mình sống cô độc cả đời giống như ta được.

Huống chi hắn là nhân tộc rất ưu tú, giống cái muốn cùng hắn giao phối cũng chẳng phải là ít.

Đây là việc mà sau khi Tống phu nhân đến ta mới ý thức được.

Mẫu thân của Tống Tri Thời từng tới chơi, bà ấy đã trở lại cố hương nhiều năm, cũng không ở trong Tổng phủ nơi kinh thành. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy bà ấy.

Rõ ràng là chủ mẫu ngày xưa, thế mà khi Tống phu nhân tới chơi lại vẫn gửi thiếp mời theo quy củ.

Lúc bà ấy đến, Tống Tri Thời trùng hợp có việc đi ra ngoài, hoặc lại có chăng là cố ý tránh né.

Tống phu nhân không hỏi bất cứ điều gì, bà ấy chỉ cùng ta hàn huyên chút việc nhà. Mặt mày của bà ấy và Tống Tri Thời có mấy phần giống nhau, chỉ là nhu hòa hơn rất nhiều. Lúc trò chuyện giọng nói nhỏ nhẹ, cả người trông hệt như một dòng thu thủy.

Chẳng qua nói thật thì có mấy lời bà ấy nói ta nghe không hiểu lắm.

Dường như Tống phu nhân cũng đã nhận ra, bà ấy muốn nói lại thôi, không nói rồi lại muốn nói, cuối cùng vẫn chẳng nói thêm gì.

Cái này cũng giống Tống Tri Thời.

Một câu phải vòng ba lần, muốn nói nhưng lại ngậm miệng, phiền phức muốn c h ế t.

Nếu là Tống Tri Thời thì ta còn nguyện ý chờ hắn mở miệng, nhưng là người bên ngoài thì ta chỉ muốn miễn cưỡng cho qua đến khi xong chuyện.

Nói hơn nửa canh giờ, cuối cùng Tống phu nhân cũng đứng dậy cáo từ. Bà ấy ngắm nhìn cửa lớn mấy lần, trên mặt có vài phần mất mát.

Bà ấy liên tục do dự, cuối cùng cúi người hành lễ với ta, cắn răng nói một đoạn rất dài.

Hiển nhiên bà ấy rất ít khi nói mấy lời như vậy, vành mắt và gò má đều đỏ lên.

Ta cắt bỏ mấy câu đối đáp xã giao, rút ra ý chính trong câu chuyện thì rốt cuộc mới hiểu rõ thỉnh cầu của Tống phu nhân.

Một, Tống Tri Thời giao cho ta chiếu cố.

Hai, ta và Tống Tri Thời khi nào sẽ thành hôn sinh con.

Cái thứ nhất là bổn phận của chủ nhân, nên làm.

Cái thứ hai ta không hiểu cho lắm. Nhưng không quan trọng, quan trọng là đến chỗ này vì để nâng cao giá trị của Tống Tri Thời nên Tống phu nhân đã mịt mờ biểu đạt ra việc hắn được hoan nghênh đến mức nào. Bà ấy còn nói thêm: "Cô nương là nữ tử nên càng cần chú trọng danh dự, tóm lại thành hôn đều là chuyện tốt đối với ngươi và Tống đại nhân."

Cái đồ chó mày rậm mắt to Tống Tri Thời, không phải thất trinh không ai cần sao? Không phải là lớn tuổi chưa lập gia đình, người người coi khinh sao? Không phải là thế đạo thay đổi, đối với nam tử có phần hà khắc sao?

Sau khi đưa tiễn Tống phu nhân, vì để không phải oan uổng Tống Tri Thời, ta lặng lẽ đi hỏi thăm mấy người hầu về một số tình hình cơ bản của nhân gian.

Từ ánh mắt ngạc nhiên của các nàng, ta đã từ một nấm nhỏ "đã lâu không đặt chân vào nhân gian" biến thành "nấm phun lửa" đang cần ra sức đánh sủng vật ngay lập tức!

Yaa! Tống Tri Thời, để mạng lại!

Ta kiềm chế lửa giận chờ Tống Tri Thời về nhà, chỉ là chờ một hồi thực ra ta đã không còn quá tức giận nữa.

Nhưng khi nhìn thấy Tống Tri Thời thành thạo đóng cửa, nhanh chóng rũ mắt cúi đầu, thấp giọng nói xin lỗi rồi bắt đầu dỗ dành ta thì cơn giận của ta lại bắt đầu bùng lên lần nữa.

Thì ra ngươi đã sớm đoán được sẽ có ngày này, nguyên bộ quá trình diễn ra như nước chảy mây trôi như thế.

Ta chỉ vào hắn, tức giận đến nỗi giọng nói phát run: "Ngươi sớm biết sẽ như vậy rồi đúng không? Còn nói gì mà...." Ta đang nói lại bỗng nhiên mắc kẹt, sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra mình thật sự hơi ngốc, xấu hổ đến nỗi không muốn nói thêm gì nữa.

Chẳng qua trong dự đoán của ta, đây là lần đầu tiên ta nổi giận với Tống Tri Thời như vậy, hắn hẳn là nên hoảng hốt lo sợ, khóc lóc sướt mướt rồi xin lỗi mãi đến khi ta hài lòng mới thôi.

Nhưng mà cái tên Tống Tri Thời này, hắn một bên đưa nước cho ta, một bên cong môi mỉm cười.

Ta thề, mặc dù nụ cười kia biến mất rất nhanh nhưng ta chắc chắn hắn đã cười!

"Cười cái gì?" Ta nói bằng giọng điệu khó chịu.

Tống Tri Thời không ngờ rằng sẽ bị ta bắt được, chợt sững sờ giây lát, sau đó tiếp tục nói bằng dáng vẻ tự nhiên: "Không có gì, ta chỉ cảm thấy A Như vô cùng đáng yêu. Dáng vẻ tức giận cũng đáng yêu cực kỳ."

Hắn nói vô cùng chân thành, thế nên ta bảo hắn biến ra ngoài ngay.

Ta cũng thấy dáng vẻ dễ lừa như thế của ta thật đáng yêu

Là điều gì đã khiến ta đi vào trần thế với Tống Tri Thời gần một năm mới phát hiện ra lời nói dối thái quá như vậy của hắn cơ?

Sau khi theo Tống Tri Thời xuống núi, bất kể là lúc đi giải cứu Hồ Mặc hay là sau này mỗi lần đi ra ngoài đều là Tống Tri Thời đi cùng với ta. Thời gian còn lại ta nằm yên trong Tống phủ đóng cửa không bước chân ra ngoài.

Nấm nhỏ rời khỏi rừng núi cũng không thích đi lại. Bởi vậy dù đã đi tới nhân gian náo nhiệt hối hả thì ta vẫn giống hệt như khi còn ở trong núi, chỉ có mình Tống Tri Thời làm bạn bên người.

Hắn không muốn để ta thấy thì ta sẽ không nhìn, hắn không muốn để ta nghe thì ta cũng sẽ không nghe.

Cái này cũng chẳng có gì không tốt, dù sao thì những thứ khác có liên quan gì tới ta đâu?

Nhưng mà nếu vậy thì tại sao ta không thể về núi cơ chứ, chẳng phải cũng đều giống nhau sao?

Ta đẩy cửa ra, quả nhiên Tống Tri Thời vẫn đang đứng đợi ở ngoài.

Hắn nhìn ta bằng vẻ mặt đáng thương: "A Như hết giận chút nào chưa, nàng cho ta vào phòng được không?"

Ta tránh đi ánh mắt của hắn, lớn tiếng tuyên bố: "Tống Tri Thời, ta muốn trở về. Ta không muốn ở lại nhân gian nữa!"

Tống Tri Thời lộ ra vẻ mặt mà từ trước đến nay ta chưa thấy bao giờ, trông vô cùng đáng sợ, hắn vịn hai vai ta, bình tĩnh nói: "A Như ghét ta rồi sao?"

Ta lắc đầu: "Ta chỉ cảm thấy hơi nhàm chán, nơi này không thú vị chút nào cả. Huống hồ Tống Tri Thời..." Ta cố gắng nói đạo lý với hắn: "Sau này ngươi cũng sẽ phải lấy vợ sinh con, ta cứ ở chỗ này mãi thì cũng không hay lắm."

"Phải vậy không?" Tống Tri Thời cười một tiếng, ánh mắt sâu thẳm: "A Như hy vọng ta lấy vợ sinh con sao?"

Không hiểu sao ta có chút bất an, lui về sau nửa bước: "Không phải ta có muốn hay không, mà là dù sao ngươi cũng phải làm như vậy mà."

"Nếu như ta muốn A Như gả cho ta thì sao?" Hắn nói bằng giọng điệu đùa vui.

Ta giật mình kêu lên, quả quyết từ chối: "Sao có thể như vậy được?!"

Sau đó khi ta tỉnh dậy thì đã ở trong căn phòng Tống Tri Thời tặng cho ta.

Đen như mực.

Tặng kèm một sợi dây đỏ trên cổ chân mà ta cởi thế nào cũng không được, trên dây buộc mấy chiếc lục lạc khắc chữ "Tống".

Quảng cáo
Trước /23 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhân Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net