Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời tiết vào mùa hè ở Nam Cực rơi vào khoảng - 25 đến - 29 độ, hơn nữa bầu trời lúc nào cũng có bão tuyết nên nhảy dù ở nơi này chẳng khác gì đánh cược mạng sống.
Tuy nhiên, đối với Tô Vũ Phong và những người trong Uy Việt, đây lại chính là cách an toàn nhất để đến được Atlantic.
Lý do vì sao ư? Vì Việt Nam quá xa nơi này, không thể dùng xe tăng hay các loại xe quân sự khác đi đường bộ đến Nam cực, càng không thể dùng mắt thường để đo độ dày của tuyết khi thả xe từ trên máy bay xuống, cho nên buộc phải xuống mặt đất kiểm tra trước.
Tô Vũ Phong cùng với mọi người đã mặc một loại quần áo giữ nhiệt chạy bằng pin điện tử, mắt cũng được đeo kính bảo hộ, tuy nhiên khi vừa nhảy ra khỏi máy bay thì vẫn bị một trận lạnh lẽo như cắt da cắt thịt ập đến, mấy sợi tóc bị lộ ra ngoài của anh nhanh chóng kết thành băng, đau đến mức da đầu tê rần rần.
Bọn Minh Trạch cũng không thể chịu đựng được loại cảm giác giá buốt đến tận xương tủy này, vừa rơi xuống đã run rẩy kêu lên: "Mẹ ơi… cái thời tiết quái quỷ gì thế này?"
"Con m.ẹ nó".
Long bị gió tuyết quăng quật đi khắp nơi, cơ thể nặng trịch của anh ta lúc này chỉ hệt như một tờ giấy mỏng, bị thổi bay đến mức đầu óc quay mòng mòng: "Sao cái lũ khốn kiếp kia lại có thể xây nhà máy ở nơi quỷ quái này được không biết.
Lạnh c.hế.t người rồi".
"Chưa hoàn thành nhiệm vụ chưa c.hế.t được đâu anh Long".
Minh Trạch gào ầm ỹ, vừa há miệng đã bị một nắm mưa tuyết bay thẳng vào họng, lạnh đến mức ho sặc sụa: "Em nói m.ẹ nó c.hứ.
Rơi nhanh lên, em sắp bay về Việt Nam đến nơi rồi.
Anh Long, cứu em".
Minh Trạch vừa nói đến đây thì cơ thể liền bị kéo vào một cơn lốc xoáy cỡ nhỏ, Long lập tức nhoài người muốn rơi về phía cậu ta nhưng gió tuyết lớn thế này, anh ta có cố thế nào cũng không thể tự điều khiển được góc độ rơi, chỉ có thể hét lên: "Trạch, Trạch…".
Tô Vũ Phong lúc này đang rơi cách chỗ bọn họ khoảng chừng 10 mét, thấy vậy mới hạ lệnh: "Long, di chuyển tránh xa lốc xoáy".
Long nuốt khan một ngụm nước bọt, lập tức thu tay về.
Anh ta biết rơi vào lốc xoáy thế này không c.hế.t được, nhưng sẽ bị bào mòn rất nhiều sức lực.
Hơn nữa, một khi đại ca lên tiếng, chắc hẳn anh sẽ có cách đưa Minh Trạch ra, cho nên vội vã tránh đường: "Rõ".
Tô Vũ Phong không có thời gian trả lời, ngay lập tức rút từ bên hông ra một chiếc móc móng, giữa trời bão tuyết trắng xóa và cả tốc độ rơi đang quay mòng mòng theo lốc xoáy của Minh Trạch như vậy, anh chỉ nheo mắt nhìn đúng 5 giây, sau đó bấm nút một cái.
Một đầu dây móc móng gắn dây cáp lập tức xuyên chuẩn xác qua đai dù của Minh Trạch, nở ra bốn cạnh.
"Mẹ kiếp".
Minh Trạch đang xoay như chong chóng cùng với lốc tuyết, thấy đầu móng xuyên không chệch một centi nào, vừa vặn níu lại dây dù lại không làm tổn thương đến da thịt anh ta, liền buột miệng cảm thán một tiếng: "Đỉnh thế".
Tô Vũ Phong: "Giữ chặt dây cáp".
"Vâng, đại ca".
Hai người đàn ông kết nối với nhau bằng dây cáp của móc móng, khi Tô Vũ Phong rơi xuống ở bên này cũng đồng thời kéo theo Minh Trạch.
Bọn họ cứ thế rơi trong gió tuyết xuống bên dưới, khi liếc đồng hồ đo độ cao thấy chỉ còn vài chục mét so với mặt đất, Tô Vũ Phong đếm đến 50 thì lập tức gầm lên: "Mở dù".
Hơn năm mươi người đàn em của anh ngay lập tức ấn nút bung dù, cơ thể đang rơi với tốc độ cao ngay lập tức bị một lực vô cùng lớn kéo ngược lên trên, lục phủ ngũ tạng trên người như muốn bắn ra ngoài.
Minh Trạch đang bị lốc xoáy quần thảo, lúc này cũng ngay lập tức được dù của Tô Vũ Phong kéo ngược lên, hoàn toàn thoát ra khỏi vùng ảnh hưởng của xoáy tuyết.
Trời lạnh đến mức nói không ra tiếng, nhưng lúc này mồ hôi trên mặt anh ta đã túa ra đầm đìa: "Đại ca, em thoát được rồi".
Tay chân Minh Trạch vẫn còn run lẩy bẩy: "Cảm ơn đại ca".
"Cắt dây cáp, tự bung dù.
Năm phút nữa phải đặt chân xuống đất cùng mọi người".
Tô Vũ Phong quay đầu nhìn hướng gió từ Tây Nam thổi tới, đoán chừng vài phút nữa lại có một trận lốc xoáy khác, nếu chần chừ nhất định sẽ bị nó nuốt chửng, cho nên không phí phạm một khắc nào đã nói: "Làm nhanh lên".
"Rõ, đại ca".
Quả nhiên sau khi mọi người vừa đặt chân được đến mặt băng tuyết từ từ phía Tây Nam lại xuất hiện thêm mấy lốc xoáy nữa, nhưng bên dưới địa hình chỗ cao chỗ thấp, lốc xoáy tạm thời cũng không thể làm ảnh hưởng gì.
Có điều, tuyết rơi quá dày nên khi đứng thì tuyết đã ngập ngang bắp chân, Tô Vũ Phong tháo xong dây dù, nhìn cổ chân mình bị ngâm trong tuyết liền nhíu mày.
Long thở hổn hển nói: "Đại ca, địa hình tuyết xốp thế này, nếu đủ độ dày thì khả năng có thể thả xe ô tô xuống được".
Tô Vũ Phong nhìn quanh một lượt địa hình.
Nơi này bốn bề là tuyết trắng, không có đường chân trời, cũng không thấy mặt trời, không thể phân biệt được hướng Đông Tây Nam Bắc, nhưng anh không cần mở la bàn mà chỉ nghe tiếng gió thôi cũng xác định được bốn phương.
"Cậu kiểm tra độ dày của cồn tuyết ngay sau lưng".
Tô Vũ Phong phân công nhiệm vụ cho Long xong, lại quay đầu nhìn về phía Minh Trạch, hiện tại anh ta đang đứng rất xa mọi người, tuyết rơi dày làm khuất tầm nhìn, nhưng nói qua tai nghe thì vẫn nghe rõ mồn một: "Quét máy quét lượng tử về hướng tay phải của cậu, xác định vị trí nhà máy".
"Rõ".
Minh Trạch ngay lập tức lôi một laptop mini chỉ nhỏ bằng một bàn tay ra, nhanh chóng gõ mấy nút trên bàn phím.
Trời lạnh, tay anh ta cóng nên động tác có hơi lóng ngóng, hơn nữa mấy thứ liên quan đến công nghệ thế này xưa nay đều do A Mẫn phụ trách.
So về tốc độ sử dụng thành thục máy quét lượng tử, Minh Trạch vẫn còn kém xa cô ta.
Tuy nhiên, kém xa A Mẫn không có nghĩa là Minh Trạch không thể làm được.
Dưới đôi tay tê cứng của anh ta, vài phút sau cuối cùng một bản đồ mô phỏng 3D cũng được dựng lên trên màn hình, sau khi nhìn rõ, anh ta liền ấn Enter một cái để kết nối bản đồ với đồng hồ smart watch trên tay của tất cả mọi người: "Đại ca, bản đồ 3D khu vực này.
Đúng như anh dự đoán, bên phải tay em chính là nhà máy".
Tô Vũ Phong cau mày nhìn bản đồ 3D hiện ra trên tay mình, lúc ở Việt Nam đã thử vẽ qua rất nhiều lần, nhưng lúc thực sự nhìn thấy nó sau khi quét lượng tử mới biết quy mô của nhà máy lớn gấp 2 lần so với dự kiến ban đầu của anh.
Nhà máy này được xây vuông vức như một lô cốt, cổng chính ở phía Đông, diện tích chỉ bằng một nửa cái bàn nhỏ.
Cổng phụ ở phía Tây, đường đi vào trông có vẻ rất rộng rãi, bên trong thiết kế hai tầng.
Và điều làm Tô Vũ Phong cảm thấy ngạc nhiên nhất là nó không phải nằm dưới lớp băng, mà là nằm trong một dãy núi có địa hình thấp, mặt trên của núi đã được phủ đầy băng tuyết qua hàng ngàn năm, xung quanh cũng toàn là băng tuyết.
Minh Trạch nhìn xong địa hình này thì buột miệng chửi một tiếng: "Mẹ kiếp.
Đại ca, bọn chúng xây ở nơi bao quanh bằng băng hàng nghìn năm thế này, nếu máy quét lượng tử không ở gần thì không thể nào quét ra được.
Chẳng trách 20 năm nay không có người nào tìm ra nhà máy này".
Tô Vũ Phong xoay bản đồ 3D trên apple watch, lạnh nhạt nói: "Một nơi nghiên cứu vũ khí hạt nhân, bảo vệ kỹ lưỡng là điều bình thường.
Nhưng đối với con người, hạt nhân không phải thứ bình thường".
Tất cả mọi người đều hiểu, nhà máy nghiên cứu vũ khí hạt nhân có sức đe dọa lớn thế nào đối với sự phát triển của loài người.
Nếu để nó tồn tại lâu dài, chắc chắn sự tồn vong của con người sẽ bị đe dọa.
"Lũ khốn, chỉ vì muốn có vũ khí tối tân mà làm những thứ khốn ki.ếp như thế này".
Minh Trạch mắng đến đây, đột nhiên lại phát hiện ra thêm một chuyện: Đại ca, hình dạng nhà máy này hơi kỳ lạ.
Theo như lô cốt thông thường thì phải xây hình mái vòm thì chịu lực mới tốt.
Bọn chúng xây hình vuông áp lực băng lên mái sẽ nặng hơn rất nhiều".
"Bốn góc tương đương bốn hướng, đại diện cho Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.
Tường xây bọc thép, chống chịu bom đạn tốt, chịu lực cũng tốt".
Thì ra là tường xây bọc thép chống bom nguyên tử, chẳng trách bọn chúng dám thiết kế phần mái hầm hình vuông.
Với trọng lượng cả trăm nghìn khối băng lẫn đá núi bên trên, nếu chỉ xây bằng sắt thép thông thường chắc hẳn sẽ không chống đỡ được.
Mặc dù đi theo Tô Vũ Phong nhiều năm rồi nhưng khi nghe anh giải thích như vậy, Minh Trạch vẫn không giấu nổi kinh ngạc: "Đại ca, sao anh biết?"
"Độ dày của tầng mái".
Tô Vũ Phong trả lời đại khái, lúc này tuyết rơi dày đã ngập thêm 5, 6 centi dưới chân anh.
Không thể chần chừ thêm được nữa, cuối cùng Tô Vũ Phong mới đánh dấu một vị trí trên bản đồ 3D mà Minh Trạch vừa vẽ xong, dứt khoát hạ lệnh: "Long, tình hình bên đó thế nào rồi"
Long ở gần cồn tuyết kia nhất, anh ta nặng nhọc bước từng bước trên tuyết, sau đó rút một chiếc gậy thép ra, ấn một nút trên đó, gậy thép liền bật ra dài thêm mấy khúc, vừa vặn như một chiếc thước dài để đo độ sâu của tuyết.
Sau khi cắm chiếc gậy đó xuống, hai mắt anh ta lập tức sáng lên, quay đầu nhìn về phía Tô Vũ Phong: "Đại ca, tuyết dày hơn một mét rưỡi, thậm chí còn có thể dày hơn.
Có thể thả xe xuống được".
Tô Vũ Phong khẽ gật đầu, lại trầm mặc cảm nhận hướng gió một lần nữa, sau đó mới nói qua tai nghe: "Di chuyển theo hướng gió Tây Bắc, thả xe xuống".
Phi công lái máy bay quân sự đang bay vòng vòng trên bầu trời, sau khi nghe lệnh của anh liền "vâng" to một tiếng, sau đó điều khiển máy bay hạ độ cao, bay vòng đi vòng lại gần mười lượt thì cuối cùng cũng hạ được độ cao xuống còn hơn hai mươi mét so với cồn tuyết.
Cũng may nơi này chỉ có tuyết và tuyết, không có vật cản cũng không bị ngược hướng gió, cho nên máy bay có thể xuống đến mức thấp như vậy.
Tô Vũ Phong ngẩng đầu ước chừng độ cao của máy bay, đến khi thích hợp liền dứt khoát nói: "Làm đi".
Phi công ngay lập tức ấn một nút trên bảng điều khiển, móc khóa của các bánh xe nhanh chóng bật tung ra.
Cùng lúc này anh ta cũng nhanh chóng kéo cần lái nâng máy bay lên, mấy chiếc xe ở khoang sau không còn bị kìm kẹp, ngay lập tức trượt dốc rơi ào ào xuống bên dưới.
Quả thực lớp tuyết ở cồn cát kia vô cùng dày, xe của bọn họ lại đã được gia cố thêm một lớp thép bên ngoài, cho nên khi rơi xuống ở độ cao gần 20 mét như vậy chỉ bị móp méo bên ngoài một chút.
Long lúc này đang ở gần cồn cát nhất, thấy mấy chiếc xe hầu như vẫn còn nguyên vẹn liền kêu lên: "Đại ca, thành công rồi".
Tô Vũ Phong bình thản nhìn từng chiếc xe: "Mọi người vẽ đường di chuyển ngắn nhất thông qua bản đồ 3D để đến lấy xe.
Không tự ý di chuyển không theo lộ trình".
"Vâng, đại ca".
Di chuyển trên tuyết rất khó, rõ ràng nhìn thấy đích đến nhưng vẫn rất dễ bị lạc đường hoặc đi vòng vèo, dẫn đến việc tốn thời gian và mất sức, cho nên sau khi mỗi người tự vẽ một đường đi bằng bản đồ trên tay đến đó, hành trình đến được chỗ xe Jeep dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, khoảng cách vài trăm mét thôi cũng vẫn phải di chuyển hơn 30 phút mới đến.
Sau khi chia nhau ngồi lên xe, tất cả đều nhanh chóng bật máy sưởi để sưởi ấm, tiếp theo là tranh thủ ăn uống.
Bởi vì thời gian gấp gáp nên mọi việc đều phải làm rất nhanh, đến khi xong xuôi, Tô Vũ Phong lại hạ lệnh tiếp tục lên đường.
Những chiếc xe Jeep được chế thêm dây xích quấn quanh bánh xe của Tô Vũ Phong chạy từ từ trên tuyết, di chuyển thêm 3 kilomet nữa thì bão tuyết bắt đầu trở nên dày hơn.
Tô Vũ Phong nhìn bầu trời trắng xóa mưa tuyết, lại nhìn thời gian trên đồng hồ, lần đầu tiên trước khi bước vào một cuộc chiến mà tâm trạng của anh lại không hoàn toàn ở nơi này.
Tô Vũ Phong thực sự nhớ đến một người con gái, hiện tại, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành xong nhiệm vụ để trở lại bên cô.
Thời gian này ở Việt Nam chắc hẳn đã vào giữa trưa rồi, không biết Hà Vân của anh đang làm gì….!
Đi thêm ba mươi phút, cuối cùng cũng thấy một đoàn xe ở vùng tuyết trắng xóa trước mặt.
Thiên Hạ Hội có lẽ cũng đã chờ sẵn ở đây một thời gian rồi, nóc xe bọn chúng tuyết dày bám khắp nơi.
"Đại ca".
Minh Trạch quay sang nhìn anh: "Thiên Hạ Hội"
Tô Vũ Phong liếc nhìn một chiếc xe bán tải ở phía sau cùng trong đoàn xe của Thiên Hạ Hội, lập tức nhíu mày.
Thông thường khi đến Nam cực, người ta sẽ không dùng xe bán tải mà chỉ dùng các xe 5 chỗ hoặc 7 chỗ để tiết kiệm diện tích, đồng thời nếu có mang theo vũ khí thì súng đạn cũng vẫn sẽ được sưởi ấm, tránh tình trạng bị lạnh nòng súng, không lên được đạn.
Lần này đám người kia bỗng dưng lại mang theo một chiếc xe bán tải, khiến Tô Vũ Phong cảm thấy hơi nghi ngờ.
"Dừng xe cách bọn chúng 15 mét".
Anh lạnh nhạt ra lệnh.
"Rõ".
Phanh xe lại trên tuyết rất khó, để tránh tình trạng bị trơn trượt, Minh Trạch phải bắt đầu dẫm c.hế.t phanh từ cách đó 30 mét.
Xe bị trượt đi, vừa vặn dừng ở vị trí cách chiếc xe dẫn đầu của Thiên Hạ Hội 15 mét.
Khi xe vừa đứng lại, Thiên Hạ Hội lập tức bắt tần số của xe Tô Vũ Phong, người ở bên kia nấp sau cửa kính chắn gió xe, cười nhạt một tiếng: "Đại ca của Uy Việt đã đến rồi".
"Nôn nóng đến sớm vậy à?".
Tô Vũ Phong thờ ơ đáp.
"Tất nhiên, lần đầu gặp mặt đại ca lớn thứ hai của Đông Xưởng, tao cảm thấy rất vinh hạnh nên cố ý đến sớm đấy".
Trần Văn thong thả ngồi tựa lưng vào ghế, mấy ngón tay cụt của hắn gõ gõ xuống đùi: "Thế nào? Tô Vũ Phong, đồng ý chia 50/50 chứ?".
"Đã mang Chu Tước đến đây mà vẫn còn hỏi một câu thừa thãi thế sao?".
Tô Vũ Phong nhếch môi, thanh âm lạnh lùng không suy chuyển.
"Được, nếu đại ca của Uy Việt đã đồng ý chia 50/50 thì Thiên Hạ Hội sẵn lòng giao Chu Tước.
Nhưng Tô Vũ Phong…".
Nói đến đây, Trần Văn cố ý ngừng lại, ánh mắt liếc xe phía thùng xe ở phía sau một cái, sau khi thấy an tâm mới nói tiếp: "Nếu mày dám giở trò, tao đảm bảo sẽ khiến tặng cho mày một món quà khiến mày nhớ suốt đời không quên.
C.hế.t cũng không thể nhắm mắt".
"Có bản lĩnh đó rồi hãy nói".
Trần Văn thấy Tô Vũ Phong quá cứng rắn, cũng chẳng muốn nhiều lời, chỉ phá lên cười một tràng dài thô thiển.
Sau đó mới hất tay ra hiệu cho đàn em mở cửa bước ra.
"Chu Tước ở đây".
Long nhanh chóng nhảy xuống đi về phía gã đàn em của Thiên Hạ Hội, cả hai đều không ai mang súng nhưng ánh mắt thì gườm gườm nhìn nhau, cảnh giác cao độ đến nỗi mắt cũng không buồn chớp.
Bão tuyết càng lúc càng dày khiến ngay cả hít thở và bước đi cũng vô cùng khó nhọc, quãng đường dài 15 mét kia Long phải vô cùng chật vật mới bước được nửa đường.
Lúc gã đàn em của Thiên Hạ Hội đưa Chu Tước cho anh ta, Long tỉ mỉ kiểm tra một lượt rồi mới nói qua tai nghe: "Đại ca, chính xác là Chu Tước".
Lúc này, Tô Vũ Phong mới gật đầu: "Được rồi, quay về đi".
"Vâng".
Trần Văn ở phía bên kia thấy Long đã nhận lấy Chu Tước lại nói: "Chu Tước đã nhận rồi, Tô Vũ Phong, chúc lấy được composite sợi thủy tinh bền vững đem ra ngoài nhé".
Minh Trạch suýt nữa thì nhịn hết nổi, nghiến răng định chửi một tiếng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tô Vũ Phong, cuối cùng lại đành thôi.
Anh không thèm đáp lời của Trần Văn, chỉ lạnh nhạt giơ tay ngắt tần số bộ đàm.
Sau khi không còn kết nối với âm thanh ở xe của Thiên Hạ Hội nữa, Minh Trạch mới bực bội đấm tay xuống ghế da, hừ lạnh một tiếng: "Đại ca, lũ chó săn đó đúng là không biết trời cao đất dày".
Long lúc này cũng mở cửa ngồi vào xe, nghiến răng kèn kẹt: "Định làm ngư ông đắc lợi, chờ chúng ta bán mạng vào nhà máy lấy composite để cướp trắng.
Lũ khốn.
Đại ca, em có c.hế.t cũng không cho chúng nó lấy được composite".
"Ai nói chúng ta sẽ lấy composite mang ra".
Tô Vũ Phong lạnh lùng cười một cái, ngay từ đầu nhiệm vụ của anh là hủy nhà máy và lấy composite mang về.
Nhưng sau khi nghe Hà Vân nói nhà máy kia là chính là địa ngục trần gian, anh đã hiểu, nếu như còn composite thì dù có hủy nhà máy này, những nhà máy khác vẫn có thể mọc lên.
Cho nên cuối cùng, Tô Vũ Phong đã lựa chọn không hành động theo mệnh lệnh của cấp trên, anh quyết định chỉ tấn công vào nhà máy và để composite bị chôn vùi dưới đó vĩnh viễn mà thôi.
"Đại ca, chúng ta sẽ không lấy composite?".
Minh Trạch ngạc nhiên hỏi lại: "Không cần chế tạo tên lửa nữa sao?".
Tô Vũ Phong không trả lời mà chỉ nói: "Chiến tranh, đổ máu, suốt mười năm qua đã đủ rồi.
Mọi người, sau khi phá hủy nhà máy này, có muốn sống một cuộc đời bình thường không?".
Tất cả những người đang ngồi trong xe đều yên lặng nhìn Tô Vũ Phong, trong lòng ai nấy đều ngổn ngang phức tạp.
Bọn họ đã đi theo Tô Vũ Phong nhiều năm rồi, chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ xã hội đen sống một cuộc đời bình thường.
Nhưng nếu là Tô Vũ Phong không muốn đâm đâm chém chém nữa, bọn họ cũng sẽ vẫn theo anh.
Minh Trạch là người lên tiếng trước: "Đại ca, anh làm gì bọn em làm nấy, chúng ta ở cùng nhau bao nhiêu năm rồi, đâm chém hay không đâm chém, cũng vẫn là chúng ta mà".
Long cũng nói: "Phá hủy nhà máy này, tiêu diệt Thiên Hạ Hội xong cũng chẳng còn kẻ nào lẽo đẽo theo sau làm vướng chân chúng ta nữa, đâm đâm chém chém còn ý nghĩa gì nữa chứ? Đại ca, bọn em đi theo anh".
Tô Vũ Phong gật đầu, tất cả rắc rối của bọn họ bắt đầu từ nhà máy này, suốt bao nhiêu năm nay vẫn dính líu đến Thiên Hạ Hội, cho nên nếu hôm nay có thể xử lý hết toàn bộ, về sau sẽ không vướng bận gì nữa.
"Không làm xã hội đen nữa, mọi người nghĩ sao?".
Long nói: "Thì về trông coi quán Bar Vân Sơn, ban ngày rảnh rỗi thì mở một tiệm rửa xe nho nhỏ, vài năm nữa lấy vợ sinh con, được không đại ca".
Một người đàn em nói đùa chen vào: "Anh Long, anh cũng lấy vợ được hả?".
"Tao cao to, tốt bụng, lại biết làm việc thế này, mấy cô con gái nhà lành chắc chắn sẽ thích người thật thà chất phác chứ?".
"Anh thô kệch thì có.
Cứ gặp phụ nữ là đỏ mặt trốn một góc, đến nhìn người ta cũng không dám, ai mà thèm thích đồ nhát gan như anh".
Long bị chọc đúng tim đen thì lập tức trợn mắt, nghiến răng quát: "Câm miệng, mày biết gì mà nói.
Đợi đó, phá hủy xong nhà máy này tao lấy vợ sinh con cho mày xem".
Mấy người đàn ông nghe xong thì bụm miệng cười, Tô Vũ Phong thấy vậy cũng khẽ nhếch môi cười.
Anh vỗ vỗ vai Long: "Phá hủy xong nhà máy, tiêu diệt Thiên Hạ Hội, quay về lấy vợ sinh con".
Tương lai sáng lạn, không đổ máu, không đâm đâm chém chém, chỉ bình yên và rực rỡ.
Ánh mắt của toàn bộ đàn em Uy Việt ngay lập tức sáng lên, không cần nghĩ đã nói: "Đại ca, bọn em nghe theo anh.
Nhưng dù có lấy vợ sinh con, bọn em vẫn là đàn em của anh, đi theo anh".
Tô Vũ Phong dứt khoát gật đầu: "Được".
Nói xong, anh lại liếc về phía đoàn xe của Thiên Hạ Hội, lạnh lùng hạ lệnh: "Xuất phát thôi".
"Rõ".
Đoàn xe của Tô Vũ Phong ngay lập tức khởi động, tiến thẳng về phía trước, khi lướt qua chiếc xe bán tải kia, không hiểu sao Tô Vũ Phong vẫn vô thức liếc nhìn một cái.
Gương mặt mờ mờ ảo ảo của Trần Văn bên trong cửa kính, xung quanh hắn còn có vài người, thùng xe đóng kín mít, cũng chẳng thể nhìn thấy gì.
Hiện tại ở Việt Nam không có tin tức gửi đến nghĩa là Hà Vân của anh vẫn tạm thời không sao, trước khi đến Atlantic, anh đã cử bốn, năm người đàn em đến để bảo vệ cô rồi.
Hiện tại Thiên Hạ Hội đang tập trung toàn lực ở đây, Lâm Cảnh Kỳ thì càng không phải lo lắng đến, tạm thời không có kẻ thù nào nhắm đến Hà Vân, cho nên anh mới quyết định để cô trở lại thành phố C.
Nhưng không hiểu sao linh cảm của anh vẫn có chút không tốt, không biết diễn tả như thế nào, chỉ biết rằng bản thân không yên lòng mà thôi.
Trần Văn ngồi trên chiếc xe bán tải, sau khi thấy đoàn xe của Tô Vũ Phong đi khuất mới nhếch miệng cười nhạt một cái.
Người ngồi bên cạnh hắn thấy tâm tình đại ca có vẻ tốt mới nói:
"Đại ca, nếu đúng con bé này là người sở hữu Huyền Vũ thì chúng ta có kịch hay để xem rồi đây".
"Tô Vũ Phong ơi là Tô Vũ Phong".
Trần Văn cảm thán một tiếng: "Mày thông minh cả đời, nhưng cuối cùng lại c.hế.t trong bàn tay của một người phụ nữ".
Tên đàn em nghe vậy cũng sung sướng cười phá lên, nịnh nọt: "Cô ta chính là con gái của hai người kia.
Haha, đại ca, chính là đứa trẻ đó"..