Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói đến người may mắn nhất Thanh Hà quán, không ai khác chính là Liễm Quân.
Năm đó, quê cậu bị hạn hán, cha mẹ cậu bất đắc dĩ phải bán đứa con trai duy nhất vào Thanh Hà quán, lão bản vừa thấy dung mạo tinh xảo của cậu, thì biết là đã tìm được món hàng tốt, đưa ra cái giá rất dễ chịu, bởi vậy cha mẹ cậu cũng nhanh chóng đồng ý.
Có thể nói là mọi người đều vui mừng, tất nhiên, ngoại trừ Liễm Quân.
Lão bản cũng rất chiếu cố Liễm Quân, giao cậu cho tiểu quan lừng lẫy nhất bấy giờ dạy dỗ – Tô Tử Tịch.
Tô Tử Tịch này bản lĩnh cũng không nhỏ, tinh thông cầm kỳ thi họa, dung mạo thanh tú thoát tục, đầu óc lại thông minh lanh lợi. Chỉ tiếc, khi đó trên y vẫn còn một người là Vân Thù công tử chèn ép, nên y vẫn chưa được coi là Hồng bài ở đây.
Thế nhưng, Tô Tử Tịch nhỏ hơn Vân Thù bốn tuổi, mọi người đều nói, ai cũng chỉ có một thời, huống chi là ở những nơi như kỹ viện này.
Tựa cây cao hưởng bóng mát, làm học trò duy nhất của Tô Tử Tịch, trong quán không có người nào dám khi dễ Liễm Quân. Tuy nói, bên trong kỹ viện cạnh tranh gay gắt, âm mưu tính toán nhiều vô kể. Thế nhưng, thứ nhất, có đại nhân vật như Tô Tử Tịch chống lưng, thứ hai, Liễm Quân cũng đã học được không ít bản lĩnh từ y.
Tô Tử Tich tuy rằng khôn khéo nhưng cũng rất ác nghiệt, có điều, đối đãi với người bên cạnh quả thực không tệ, Liễm Quân niên kỷ thua kém y rất nhiều, chắc chắn không đe dọa đến địa vị của y, nên đương nhiên Tô Tử Tịch sẽ không làm khó cậu. Hơn nữa, dung mạo Liễm Quân quả thực xuất chúng, Tô Tử Tịch xưa nay vốn yêu cái đẹp, đối với đứa bé này lại càng coi trọng.
Chỉ là, Liễm Quân tính tình bướng bỉnh, vừa tới Thanh Hà quán đã mang lại cho Tô Tử Tịch không ít phiền phức.
Thủa bé, nhà Liễm Quân tuy nghèo, nhưng cha mẹ cưng chiều cậu vô cùng, hàng xóm láng giềng cũng rất hay mang đồ ăn ngon qua cho, những ngày tháng đó tuy đơn thuần nhưng lại vô cùng thoải mái. Con người vốn là như vậy, quá mức bình thản sẽ trở nên chậm chạp, vậy nên, một lần hạn hán kéo dài, khiến cho vụ mùa thất thu, đừng nói là có kẹo ăn, ngay cả một ngày ba bữa cơm cũng duy trì không nổi.
Vào cái ngày bị bán cho Thanh Hà quán, Liễm Quân còn không biết kỹ viện là một nơi như thế nào. Khờ dại cho rằng cha mẹ dẫn mình đến nhà quý nhân ở vài ngày, đợi đến khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ đón cậu về nhà.
Thời gian cứ trôi qua, đừng nói là đợi mãi không thấy cha mẹ tới, chỉ cần trông thấy trong viện toàn những thiếu niên xinh đẹp đi tới đi lui, cậu cũng đã biết là có chuyện bất thường.
Một gia đình bình thường, sao có thể hàng đêm xướng ca; Một gia đình bình thường, sao có thể nơi nơi đều là khung cảnh náo nhiệt.
Nếu không gặp phải Tô Tử Tịch, thì có lẽ Liễm Quân vẫn có thể tự mê hoặc mình thêm một thời gian nữa. Đáng tiếc, Tô Tử Tịch là một người thủ đoạn độc ác, không thể chịu nổi một đứa bé trong sáng đơn thuần, huống chi đấy lại là đệ tử của mình.
Liễm Quân vẫn nhớ kỹ ngày đó, trời còn đang chạng vạng, Tô Tử Tịch gọi cậu đến Phù Hoa các, đó là gian phòng lớn nhất hoa lệ nhất Thanh Hà quán. Lúc vào trong nhà, người nọ đang ngồi bên cửa sổ đánh đàn, người đẹp, tiếng đàn cũng đẹp.
Y kêu Liễm Quân lại, dịu dàng xoa đầu cậu.
Cùng Tô Tử Tịch ở chung đã mấy tháng, đây là lần đầu tiên người này tỏ ra thân cận với cậu đến vậy.
Y nói, bé ngoan, mau trốn vào trong cánh tủ, không được sự cho phép của ta, ngàn vạn lần không được đi ra.
Khi đó, Liễm Quân chỉ mơ màng gật đầu, nhưng người lại không di động nửa bước. Tô Tử Tịch dắt tay cậu, dẫn cậu tới cạnh tủ rồi đẩy vào. Ngăn tủ rộng nên dư sức giấu một cậu nhóc như Liễm Quân, hai cánh tủ khép lại vừa vặn có một khe hở, trước mắt lại là giường lớn hoa lệ.
Cõ lẽ xuất phát từ trực giác, Liễm Quân bỗng có chút sợ hãi, cầu xin được ra ngoài.
Tô Tử Tịch mỉm cười, thở dài một cách thần bí, y nói: “Trẻ con không nghe lời sẽ bị trừng phạt, đánh gãy chân, hủy dung mạo, cả đời sẽ không ngóc đầu dậy nổi.”
Lời này của Tô Tử Tịch chẳng qua chỉ là nói đùa mà thôi. Y cũng không ngờ, nhiều năm sau sẽ trở thành sự thật.
Đóng cửa tủ lại, trong phòng không hề có chút động tĩnh, ngay cả Tô Tử Tịch cũng đã đi ra ngoài.
Bên trong ngăn tủ rất ấm áp, bởi vậy rất nhanh Liễm Quân cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới. Ngay lúc cậu đang mơ màng sắp ngủ thì nghe được bên ngoài có động tĩnh. Nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu ôm đầu gối cuộn mình lại, rất sợ sẽ bị người bên ngoài phát hiện.
Tô Tử Tịch nói, hài tử không nghe lời sẽ bị trừng phạt, đánh gãy chân, bị hủy dung, cả đời không ngóc dậy nổi.
Tô Tử Tịch nói, Liễm Quân, nếu không có dung mạo này, ngươi sẽ chẳng là gì hết.
Đi vào có hai người, trong đó một người tất nhiên là Tô Tử Tịch, mà người còn lại chính là Vương công tử hay đến tìm y.
Liễm Quân đã từng gặp qua Vương công tử, người này thường hay tới nghe Tô Tử Tịch đánh đàn, đôi khi cùng y trò truyện về thi họa. Liễm Quân đã từng vài lần mang thức ăn lên cho bọn họ, thế nhưng, không biết có phải do cậu suy nghĩ quá nhiều hay không, mà dường như luôn cảm thấy tâm tư người nọ không đặt tại tiếng đàn, ánh mắt si mê toàn bộ đều dừng lại trên người Tô Tử Tịch.
Trước đây, Liễm Quân chỉ gặp hai người ở ngoài, chưa bao giờ biết bọn họ làm gì ở trong phòng. Trẻ con bao giờ cũng rất hiếu kỳ, rất nhanh, cậu không còn cảm thấy sợ hãi nữa, ngược lại chăm chú nhìn bên ngoài.
Hai người vừa mới bước vào phòng, chỉ trong chốc lát đã thân thiết ôm lấy nhau, không khí tràn ngập ái muội, ngay cả nói chuyện cũng phải dán vào tai đối phương.
Bỗng nhiên, Liễm Quân thấy Vương công tử hôn lên môi Tô Tử Tịch, cũng không phải lần đầu cậu nhìn thấy động tác này, trước đây khi còn ở nhà, cậu cũng từng thấy cha mẹ làm như vậy.
Thế nhưng, không phải chỉ có phu thê mới có thể làm chuyện này sao?
Không đợi Liễm Quân đưa ra kết luận, hai người kia đã bắt đầu cắn mút lẫn nhau. Vương công tử kích động hôn Tô Tử Tịch, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống y, trong mắt hừng hực lửa nóng.
Thân thể Tô Tử Tịch trở nên mềm mại, ngả vào trong lòng Vương công tử, đợi đến khi Vương công tử hôn lên mặt y, đôi môi chín mọng mới bắt đầu hé mở, tiếng rên rỉ ngọt ngào vang vọng khắp phòng, mang theo một sự mê hoặc kỳ lạ.
Chuyện này là sao? Bọn họ đang làm cái gì?
Liễm Quân sớm đã ngây người, sửng sốt không nói nên lời. Bỗng nhiên, cậu thấy Tô Tử Tịch nhìn về phía mình, khi hai mắt chạm nhau, người nọ mỉm cười, Liễm Quân sợ đến nỗi nhanh chóng bịt miệng, rất sợ mình phát ra tiếng động gì đó.
Đây là lần đầu tiên, Liễm Quân cảm thấy vừa bất lực vừa sợ hãi. Cậu biết nếu cứ tiếp tục nhìn, chắc chắn sẽ bước vào vực sâu không lối thoát.
Cậu lo lắng, sợ hãi, nhưng rồi lại bất lực.
Liễm Quân cứ thế nhìn Vương công tử nửa ôm nửa kéo Tô Tử Tịch lên giường, khi hắn muốn hạ màn che thì bị Tô Tử Tịch ngăn cản, nhoẻn miệng cười.
Y nói, tối nay không cần phải buông rèm.
Liễm Quân biết, Tô Tử Tịch làm vậy là muốn mình có thể nhìn rõ mọi thứ.
Vương công tử nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người Tô Tử Tịch, thân thể trắng trẻo mịn màng dần dần hiện ra.
Hàng ngày, Liễm Quân vẫn luôn hầu hạ Tô Tử Tịch tắm rửa, nhưng lúc này cậu thấy người trên giường kia thật quá đỗi xa lạ.
Ánh mắt, nụ cười của Tô Tử Tịch và ngay cả tiếng rên rỉ của y, tất cả đều dấy lên dục vọng của Vương công tử. Hắn vững vàng đặt người nọ dưới thân, gấp rút hôn lên toàn bộ cơ thể y.
“Đừng mà, nhẹ một chút.”
Thanh âm ngọt ngào không hề giống như cự tuyệt, ngược lại giống như mời gọi, trong người Vương công tử bùng lên lửa nóng, ngay cả một tia lý trí cuối cùng cũng tan biến.
Vương công tử cúi đầu cắn lấy điểm đỏ trên ngực y, đầu lưỡi còn ở trên mặt đảo quanh, Tô Tử Tịch cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ, chỉ còn lại tiếng thở dốc mị hoặc khiến Liễm Quân không dám nghe tiếp.
Liễm Quan sợ hãi che lỗ tai, nhưng lại không thể bịt mắt, thành ra đường nhìn vẫn thẳng tắp hướng về hai thân thể đang dây dưa trên giường, căn bản không thể trốn tránh.
Vương công tử dường như cảm thấy hôn như vậy chưa đủ thỏa mãn, hắn mút vào từng phần da thịt trên người Tô Tử Tịch, để lại vô số dấu hôn, miệng thì liên tục thì thào, “Em là của ta, em là của ta.”
Liễm Quân bỗng cảm thấy mọi thứ thật khác lạ, vô luận là Vương công tử, là Tô Tử Tịch, hay thậm chí là chính bản thân cậu.
Biết rõ cần phải tránh xa, nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích, tựa như số phận đã bị khống chế, cả đời sẽ phải trói buộc tại chốn này.
Ngay khi Vương công tử liếm đến hạ thân của Tô Tử Tịch, y đã không thể khắc chế thanh âm của mình thêm nữa, đành phải rên rỉ thành tiếng, hai tay gắt gao ôm lấy vai Vương công tử.
“Nhanh, nhanh hơn nữa, ta, ta...”
Nghe vậy, Vương công tử ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Tử Tịch, dừng lại toàn bộ động tác.
“Em muốn gì? Muốn chỗ nào? Ở đây hay ở kia?”
Vương công tử lúc thì chỉ về phía miệng Tô Tử Tịch, lúc thì sờ soạng cặp mông của y.
Tô Tử Tịch khẽ thở hổn hển, khóe miệng mỉm cười đầy khêu gợi, câu nói ‘mị hoặc chúng sinh’ đại khái chính là để miêu tả y lúc này. Ngay cả Vương công tử cũng thấy ngơ ngẩn xuất thần, sững sờ tại chỗ không hề cử động.
Tô Tử Tịch vươn đầu lưỡi, liếm đúng một vòng khóe môi.
“Ở đây muốn.”
Sau đó, y nhấc tay, nương theo phần eo vuốt ve xuống bên dưới, mãi cho đến khi ngón tay trượt vào huyệt nhỏ phía sau.
“Ở đây cũng muốn.”
Vương công tử không thể nhẫn nại thêm nữa, nắm lấy hai chân Tô Tử Tịch, kéo lên trên vai.
Từ vị trí Liễm Quân đứng có thể nhìn thấy rõ ràng, dục vọng dưới hạ thân của Vương công tử đã sưng to, vừa thô lại vừa cứng, thể hiện rất rõ khát khao của hắn lúc này.
Lúc này, ánh mắt của Liễm Quân đã trở nên mơ hồ, cậu không muốn nhìn nữa, nhưng lại không cách nào trốn tránh. Nương theo tiếng rên rỉ của Tô Tử Tịch, hung khí tráng kiện kia nhịp nhàng xuyên vào thân thể y.
Rất đau, nhất định là rất đau.
Liễm Quân thấy thân thể Tô Tử Tịch run rẩy, thanh âm cũng không còn bình tĩnh như trước, thế nhưng, người nọ lại đang mỉm cười. Tay y gác lên trán, che lấp những giọt mồ hôi đang tuôn chảy.
Vương công tử chặt chẽ cầm lấy hai chân Tô Tử Tịch, thân thể liên tục chuyển động, hung mãnh xâm nhập vào nơi mà hắn xem như thiên đường kia. Tình dục được thỏa mãn khiến mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, thế nhưng ngọn lửa dục vọng trong mắt vẫn đang bừng cháy mãnh liệt.
Tiếng rên rỉ ngọt ngào tựa như thuốc kích tình, hắn lại tiếp tục thâm nhập lần thứ hai.
Sau đó rất nhiều tư thế lần lượt bày ra, nhưng Liễm Quân đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Dù có nhắm mắt lại, nụ cười của Tô tử Tịch vẫn khắc sâu vào tâm trí của cậu, đó là thái độ cao cao tại thượng, cười nhạo sự ngây thơ đơn thuần của mình.
Rõ ràng người nọ đang cười, rõ ràng trên mặt người nọ không hề có một chút thống khổ, vậy cớ sao cậu lại khóc?
Cho đến khi cảm nhận được vị mặn chát trong miệng, Liễm Quân mới phát hiện, hóa ra bản thân đã lệ rơi đầy mặt.
Liễm Quân không biết phải trải qua bao lâu, đợi đến khi Tô Tử Tịch mở cửa tủ ra, cậu mới được rời khỏi đó.
“Ngươi đều thấy rõ rồi chứ?”
Áo trắng đơn bạc, bên ngoài lại khoác hờ hững chiếc áo đỏ thẫm, cổ và ngực ngập tràn dấu hôn, thần sắc Tô Tử Tịch có chút mệt mỏi rã rời, khuôn mặt trắng nõn bởi vì tình dục mà vẫn còn ửng đỏ. Không khí trong phòng có chút vẩn đục, phảng phất mùi vị của tinh dịch.
Những thứ này đã nói cho Liễm Quân biết, tất cả những chuyện vừa rồi đều không phải ảo giác.
Liễm Quân gật đầu, ảnh mắt uể oải vô lực.
Tô Tử Tịch mỉm cười, thỏa mãn xoa đầu của cậu, cúi người nhìn vào mắt Liễm Quân, thanh âm rõ ràng nói, “Ngươi nghe cho kỹ, cảnh vừa nhìn thấy chính là chuyện tương lại người phải làm. Một khi đã bước chân vào chốn này, ai cũng không thể trốn tránh”.
Điều mà Tô Tử Tịch nói cũng chẳng khiến Liễm Quân giật mình, không gì có thể làm cậu chấn động hơn chuyện vừa rồi.
Thấy Liễm Quân không trả lời, ánh mắt Tô Tử Tịch trở nên hung ác, y lạnh lùng nói, “Ngươi nghe đây, ngoan ngoãn đi theo ta, bảo đảm tương lai ngươi sẽ được an ổn sống.”
Đến lúc này, Liễm Quân biết mình không thể tiếp tục trốn tránh, cậu chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên thấy Tô tử Tịch đang nhìn mình cười, thái độ cao cao tại thượng khiến cậu không muốn nhận thua.
“Được, ta đã hiểu.”
Thanh âm không vang, câu nói cũng rất đơn giản, thế nhưng Tô Tử Tịch biết rõ, Liễm Quân đã hiểu, thực sự hiểu.
Không ai có thể phủ nhận, so với việc bị lão bản ép buộc, dạy dỗ trực tiếp có vẻ càng hiệu quả hơn, chí ít có thể khiến Liễm Quân hoàn toàn nhận thức được tương lai của mình.
Chỉ là, lúc đó Tô Tử Tịch đã đứng ra bảo chứng cho tương lai của Liễm Quân, nhưng lại không thể giúp cậu vượt quá kiếp nạn sau này. Thế nhưng, ai có thể khẳng định đó không phải là phúc trong họa chứ? Chuyện sau này, nếu như người trong Thanh Hà quán mà biết, nhất định sẽ nói, Liễm Quân mới là người may mắn nhất.
Thế nhưng đây là chuyện về sau, lúc này chưa cần bàn tới.
Hết phiên ngoại – Kết thúc Quyển thượng