Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có câu thuốc đắng dã tật, quả thực không sai, từ khi Liễm Quân dùng thuốc Tề Lam mang tới, thân thể đã khá hơn rất nhiều, thuốc mỡ lành lạnh, thoa lên chân khiến đau đớn giảm đi không ít, đi lại cũng không còn khó khăn nữa, chỉ là hơi chút lảo đảo.
Tề Lam biết hắn sốt ruột, nên nhẹ nhàng an ủi, “Chân bị thương không phải ngày một ngày hai là có thể khỏi được, muốn cho khớp xương liền lại hoàn toàn cần không ít thời gian.”
Liễm Quân vừa mừng vừa vội, vốn đã sớm chặt đứt hy vọng, giờ lại thấy có tiến triển, làm sao không phấn chấn cho được.
Tuy nhiên Tề Lam cũng nói, chân có thể chữa khỏi, nhưng muốn khiêu vũ như trước là điều không thể. Liễm Quân nghĩ đến đây, bất giác cười khổ, bản thân ngoài khuôn mặt xinh đẹp cùng am hiểu khiêu vũ ra, không còn sở trường nào khác, nếu đổi lại là Dao Trì dù không thể đánh đàn được nữa thì với tài văn chương của mình, cậu ta vẫn có thể đọc sách viết chữ.
Có lẽ vận mệnh của hắn suốt đời phải làm nam kỹ, huống chi nếu thực sự rời khỏi đây, thì với dung mạo của mình hắn sao có thể tránh khỏi phiền phức.
Tề Lam cứ ba ngày lại đến một lần, qua một tháng, chàng cũng đã quen dần, thậm chí có lúc không cần mang theo Thừa Phong, mà tự mình đi tới.
Hôm đó, phục vụ khách xong Liễm Quân lập tức quay về phòng. Một tháng này, hắn đã tập thành thói quen mỗi khi Tề Lam tới thì sẽ về phòng sớm hơn thường lệ.
Liễm Quân không phải kẻ ngốc, tuy hắn mồm miệng độc địa, ăn nói lại ngang ngược, nhưng hắn cũng biết Tề Lam đối với mình tốt lắm, chẳng những giúp hắn trị thương, mà còn đối xử với hắn vô cùng dịu dàng.
Khi Liễm Quân trở về phòng, Tề Lam đã ngồi đợi bên trong, tay đang cầm cuốn sách, vừa thấy động tĩnh liền đặt trở lại.
Chàng điềm đạm cười, “Sách này rất thú vị, kể rất nhiều chuyện kỳ lạ, cậu đang xem nó ư?”
Liễm Quân trả lời, “Ta đâu thích đọc sách, cái này là lấy chỗ Dao Trì, ta sợ huynh đợi lâu nên mới đặt nó trên bàn.”
Tề Lam hỏi, “Dao Trì? Có phải là người hôm trước cãi nhau với cậu không? Mặc áo trắng, nhìn có vẻ lạnh lùng?”
Liễm Quân cười, “Trong quán này còn ai có khuôn mặt lạnh băng như thế nữa.”
Tề Lam cảm thấy khó hiểu, “Không phải cậu và người đó quan hệ không tốt ư?”
Liễm Quân phì cười, “Dù sao cũng đã sống chung nhiều năm như vậy, khó có thể nói là tốt hay không tốt.”
Tề Lam khi đó không biết Dao Trì chính là người đã nói chuyện Liễm Quân giúp Tô Tử Tịch chạy trốn cho Diêu Cẩm Ly, vậy nên mới hại đến Liễm Quân. Chuyện tiểu quan tranh giành đấu đá lẫn nhau, một Vương gia xuất thân tôn quý như chàng sao có thể hiểu được.
Tề Lam cầm sách lật xem vài tờ, “Sách này rất thú vị, mặc dù để giải trí, nhưng cũng phải tốn không ít thời gian.”
Liễm Quân liếc nhìn cuốn sách, hắn nói, “Cho dù sách hay cỡ nào, ta xem cũng đâu có hiểu.”
Tề Lam vô cùng kinh ngạc, “Cậu không biết chữ?”
Liễm Quân cười tự giễu, hắn nói, “Chỉ biết mấy từ đơn giản thôi, gặp phải chỗ nào trúc trắc khó hiểu thì lướt qua. Lão bản trước đây có nói, dáng vẻ ta thế này chỉ cần học cách biểu lộ phong tình, lấy sắc mê hoặc người là được rồi, mời tiên sinh đến ba tháng cũng chỉ dạy cho Dao Trì mà thôi.”
Nói xong, Liễm Quân cầm cuốn sách lên, tùy ý lật vài tờ, hắn nói, “Chữ trong này dày đặc hết đoạn này tới đoạn khác, ta đâu hiểu nó nói gì.”
Tề Lam cầm lại cuốn sách, lật đến trang đầu rồi đặt lên bàn, chàng nói, “Dù sao tối nay ta cũng tới sớm, tiện thể đọc cho cậu nghe vài đoạn, gặp phải chữ nào không biết ta sẽ giảng cho cậu nghe.”
Liễm Quân nghe xong kinh ngạc, trên mặt hắn không còn nụ cười giả tạo thường ngày, ngược lại có phần cứng ngắc.
“Trên đời này còn có người như huynh sao.”
Nói là nói vậy, nhưng hắn vẫn ngồi xuống bên cạnh Tề Lam.
Giọng nói của Tề Lam cũng giống như con người của chàng vậy, ấm áp như ngọc, nghe rất dễ chịu.
Giọng nói của Tiểu quan trong Thanh Hà quán đa phần khá giống nữ tử, giọng của Tô Tử Tịch luôn mang theo vài phần tiếu ý, còn Dao Trì thì rất lạnh lùng. Thành ra giọng như Tề Lam, quả thực Liễm Quân hiếm khi được nghe.
Nói đến hiếm khi, đêm đó trong miếu gặp gỡ vị Các chủ kia, thanh âm lạnh lẽo của y Liễm Quân chưa bao giờ được nghe qua, lạnh như băng tuyết, giống như vạn vật trên thế gian này đều không liên quan tới y, còn đôi mắt của người đó, sâu không thấy đáy, nhưng lại cuốn hút vô cùng.
“Sao vậy, có chữ nào không hiểu ư?”
Nghe Tề Lam đột ngột hỏi, Liễm Quân mới phục hồi tinh thần.
Hắn liếc qua những chữ trên giấy, lắc đầu. Tề Lam cười nhẹ, lại lật sang tờ khác.
Tiễn Tề Lam về, Liễm Quân vừa quay về phòng đã thấy Dao Trì đứng đó, xung quanh không có ánh đèn, trong đêm tối lại mặc áo trắng dễ làm người ta chú ý.
“Nửa đêm nửa hôm ăn mặc kiểu này ngươi cố ý dọa người sao.” Liễm Quân nói.
Dao Trì trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Sách của ta đâu?”
Liễm Quân nghe vậy cười, hắn trào phúng nói, “Chỉ là mấy cuốn sách thôi, sao phải phiền Dao Trì tướng công thân chinh sang đây, ta thực lấy làm vinh hạnh.”
Dao Trì nói, “Chạy đến phòng ta lấy đồ giờ ngươi còn lý sự.”
Liễm Quân cười nói, “Sách này ta đang đọc, khi nào xem xong ta sẽ mang trả.”
Dao Trì cười châm chọc, “Ngươi chỉ biết có vài mặt chữ sao xem hết sách này được, thế nào, đợi mấy tháng nữa có khi nào muốn đi thi trạng nguyên luôn không.”
Liễm Quân không hề tức giận, hắn mỉm cười nhìn Dao Trì, “Ta còn tưởng Dao Trì tướng công đang bận nói chuyện yêu đương với Triệu đại nhân, nên đã sớm quên Liễm Quân ta trong bụng có bao nhiêu học vấn, thành cái dạng gì rồi.”
Dao Trì liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
Liễm Quân thu lại ý cười, trái lại nghiêm túc nói, “Dao Trì, ta nhắc ngươi một câu, những kẻ như chúng ta cho dù có thể dựa vào người khác để rời khỏi kỹ viện, nhưng con đường sau này cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Dao Trì biết hắn đang đề cập đến gút mắt của mình và Triệu Yến Quân. Y cũng không quay lại, chỉ là bình thản lưu một câu, “Lấy sách ở đâu thì trả về chỗ đó, xem xong thì mang trả lại cho ta, nếu như thiếu một quyển, ngươi phải chép lại toàn bộ cho ta.”
Dứt lời, y lập tức rời đi.
Liễm Quân nhìn bóng y xa dần, lòng cười thầm, Dao Trì chính là như vậy, miệng cứng tâm mềm, thế nhưng hắn không phải cũng như vậy sao. Chính vì giống nhau, nên bọn họ mới có thể vừa gắn bó khăng khít, lại vừa có thể như nước với lửa, phút trước còn đang đấu đá ta sống ngươi chết, phút sau lại không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lời vừa nãy hắn không chỉ nói cho Dao Trì, còn là nói cho chính mình.
Dù người kia có dịu dàng thế nào, chung quy vẫn là Vương gia xuất thân tôn quý, ngày hôm nay thích đồ cổ đồ sứ, ngày mai có thể lại thích văn chương thư pháp, ai mà biết được hứng thú nhất thời này sẽ duy trì được bao lâu. Tề Lam tốt với hắn đã là ân tình, hắn ghi lòng tạc dạ, chờ khi có cơ hội sẽ trả lại hết cho chàng, vậy là được rồi. Về phần hai chữ “Cảm tình”, hắn thật sự với không tới.
Không phải chưa từng nghĩ đến chuyện tìm một tri kỷ cho mình, chẳng qua đối với người như Tề Lam hắn tuyệt đối không thể động tâm.
Suy cho cùng hắn là hạng người gì chứ?
Liễm Quân không khỏi cười khẩy, người kia chỉ là đối xử hòa nhã với mình mà thôi.
Liễm Quân tuy luôn nói hắn không có hứng thú với việc đọc sách viết chữ, nhưng học rồi lại chăm chú hơn ai hết, mới hơn một tháng, đã xem hết mấy cuốn sách của Dao Trì, nét chữ cũng đẹp lên nhiều, Tề Lam cầm tay dạy hắn viết từng chữ, nên khó tránh nét chữ mang hình bóng của Tề lam.
Thời gian trôi qua, Liễm Quân luôn nghĩ làm thế nào để đáp tạ chàng, nhưng chàng đường đường là An Bình vương muốn gì được nấy, còn hắn thứ nhất là không có tiền thứ hai là không có quyền. Hơn nữa tính cách Tề Lam như vậy chắc cũng không ham muốn thân thể mình, nghĩ mãi, rốt cuộc lại kéo dài thêm nửa tháng.
Không biết từ khi nào, trong Thanh Hà quán truyền ra tin đồn Liễm Quân tiếp khách trong phòng riêng. Tề Lam mặc dù đi cửa sau, nhưng cũng khó tránh việc đụng độ với những tiểu quan thường xuyên qua lại.
Những tiểu quan này thấy Tề Lam quần áo hoa lệ, thì biết chàng xuất thân không tầm thường, nhưng dù lôi kéo quấn quýt thế nào, Tề Lam cũng chỉ đến chỗ Liễm Quân.
Nếu là Liễm Quân trước đây đương nhiên không thành vấn đề, nhưng với dáng dấp hiện tại, bảo sao người ta không sinh đố kị.
Cả ngày tiết trời u ám, khó khăn lắm mưa mới ngừng, Tề Lam đến sớm hơn bình thường, vừa ngồi xuống uống ngụm trà, thì bên ngoài có một thiếu niên áo hồng đi vào, người này tuổi còn nhỏ, nhưng lại trang điểm rất đậm, giống như trát hàng tá phấn lên mặt, còn vừa đi vừa đánh mông, quả thực nhìn rất buồn cười.
“Chó vào nhà còn biết sủa vài tiếng, Hồng Thường, chả lẽ ngươi không biết cách gõ cửa sao?”
Biết Hồng Thường đến đây gây sự, Liễm Quân đương nhiên không hề khách khí.
Hồng Thường không cáu không giận, cười cợt đánh giá Tề Lam một phen, “Chả là ta nghe nói ngươi có khách đến chơi, vậy nên mới vội chạy tới nhìn xem là người thế nào thôi.”
Nói xong, Hồng Thường đến bên cạnh Tề Lam, bày ra bộ dạng quyến rũ, cậu ta nói, “Vị công tử này, đừng để tiếng tăm Liễm Quân trước đây lường gạt, ngài xem, chúng ta ở đây mỹ nhân kiểu gì mà chẳng có.”
Liễm Quân nguýt cậu ta một cái, dường như cười nhạo, “Không phải ngươi đang nói mình đó chứ?”
Liễm Quân trước đây ỷ vào dung mạo hơn người, không đem người khác để vào mắt, Hồng Thường khi đó đành phải im lặng cam chịu, nhưng hôm nay cậu ta thấy Liễm Quân chẳng còn tư cách gì để đè đầu cưỡi cổ mình nữa.
“Liễm Quân ngươi tuy dung mạo không còn như xưa, nhưng dù sao tiếp khách cũng đã nhiều năm, hầu hạ người không đến một nghìn, cũng phải vài trăm. Bị trăm người đè vạn người ôm, hẳn là rất lão luyện, công phu trên giường chắc những kẻ mới như chúng ta không thể nào bì kịp.”
Vừa dứt lời, Liễm Quân đã tát cậu ta một cái. Bình thường, Liễm Quân chắc chắn sẽ không thèm ra tay, trong Thanh Hà quán mỗi ngày chính là ngươi trào ta phúng, hắn lẽ nào còn nghe ít sao? Nhưng Tề Lam còn ở đây, lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, bằng bất cứ giá nào cũng không để tên này nói bậy thêm nữa.
Ở chung lâu ngày, trong lòng Liễm Quân đã xem Tề Lam như ân nhân, sao có thể để những lời tục tĩu này phát ra trước mặt chàng.
Hồng Thường không ngờ mình lại bị Liễm Quân tát, cậu ta vừa tức vừa giận, hét lên, “Giỏi cho tên tiện nhân ngươi, tự mình tiếp khách không nói, còn dám đánh ta, chờ xem ta báo lão bản thế nào đi?”
Liễm Quân thầm nghĩ, đánh cũng đã đánh rồi, dù sao cậu ta cũng sẽ báo lại chuyện này, vậy nên, Liễm Quân lại giơ tay kia lên, tát thêm cái nữa. Hồng Thường chưa kịp mở miệng, đã có người từ ngoài chạy vào, đó là thị đồng thân cận của Dao Trì.
“Hồng Thường tướng công, công tử nhà ta gọi cậu tới, nói là mới sáng tác một ca khúc, hỏi cậu có muốn hát không.”
Hiện giờ Dao Trì là Đầu bài ở Thanh Hà quán, Hồng Thường sao dám để y mất mặt, huống chi đắc tội Dao Trì kết cục sẽ thế nào, cậu ta hiểu rõ hơn hết.
Hồng Thường hung hăng chửi Liễm Quân vài câu, rồi đi theo tiểu đồng.
Liễm Quân quay đầu lại, thấy Tề Lam nhíu mày, lòng hắn chợt lạnh, trên mặt đành bất đắc dĩ cười.
Rốt cuộc lại để chàng chứng kiến loại chuyện nhơ bẩn này, cùng tiểu quan vừa rồi giống như nữ nhi tranh giành tình nhân, cãi vã rồi đánh nhau, thật không còn mặt mũi gì nữa.
Tề Lam cũng không nói gì, chàng như thường lệ bắt mạch cho Liễm Quân, sau đó kiểm tra tình trạng xương cốt trên đùi hắn.
Cuối cùng, Tề lam đột ngột hỏi, “Không sao chứ? Lỡ như lão bản trách tội?”
Liễm Quân nghe xong ngẩn ra, hắn không ngờ Tề Lam lại đề cập đến vấn đề này, đành thờ ơ đáp, “Cùng lắm thì bị nhốt ở phòng tối vài ngày thôi.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Liễm Quân hiểu rõ nếu bị phạt, thì một trận đòn là không thể thoát, chỉ có điều hắn vừa thấy tiểu đồng tới, liền biết sẽ không có chuyện gì. Thấy Tề Lam có vẻ lo lắng, Liễm Quân trong lòng lại thêm phần cảm kích, kể ra cũng lâu rồi không có ai quan tâm mình như vậy.
Liễm Quân nói, “Lão bản sẽ không biết đâu, vừa nãy huynh có nghe Dao Trì gọi cậu ta đi không, chắc là phong phanh nghe được cậu ta tìm đến gây sự, nên mới sai người tới, Dao Trì tự nhiên sẽ có biện pháp bịt miệng.”
Tề Lam nghe hắn nói, lại nhớ tới tình cảnh ngươi trào ta phúng của Liễm Quân và Dao Trì, nhịn không được cảm thán nói, “Thật không nhìn ra cậu và người kia quan hệ tốt đến vậy.”
Liễm Quân nghe rồi cười, cũng không đáp lại.
Mưa to liên tiếp hơn mười ngày, thường xuyên phải ra ngoài vào những ngày lạnh lẽo ẩm ướt, Tề Lam cũng đã phát bệnh, đôi khi còn ở chỗ Liễm Quân ho đến mức mặt mày đỏ bừng, khiến cho Liễm Quân cảm thấy người này so với mình còn yếu ớt hơn.
Từ khi tiết trời thay đổi, Thừa Phong lần nào cũng đi theo Tề Lam, chỉ sợ Tề Lam có gì sơ suất, đôi khi Tề Lam ở lại dạy Liễm Quân đọc sách, Thừa Phong thấy ngoài trời mưa lớn, nhịn không được vội thúc giục.
Đêm đó mưa đặc biệt lớn, Thanh Hà quán vô cùng vắng vẻ, không có vị khách nào, Liễm Quân lại càng khỏi nói.
Hắn nhàn rỗi vô sự ngồi trong phòng, định đọc sách một lúc, nhưng không có chút hứng thú nào, vốn dĩ hôm nay là ngày Tề Lam tới, nhìn ngoài trời mưa tầm tã, Liễm Quân đoán người nọ chắc sẽ không tới.
Quả nhiên, tận khi màn đêm buông xuống, Tề Lam cũng không xuất hiện, Liễm Quân vẫn cứ buồn chán nhìn mưa rơi, cũng không hẳn đợi Tề Lam, chẳng qua là ngồi buồn một mình.
Bỗng nhiên, Liễm Quân thấy bóng người cầm dù vội vàng đi tới, người nọ không phải Tề Lam thì còn ai vào đây nữa.
Mưa lớn như vậy một chiếc dù làm sao che hết được, y phục và tóc Tề Lam bị ướt không ít, sắc mặt cũng tái nhợt.
“Tề Lam, sao huynh lại tới đây?”
Liễm Quân thường ngày vốn lanh lợi vậy mà giờ đây lại không thốt nên lời.
Tề Lam nhẹ cười, cẩn thận đem bọc đồ đặt trên bàn, chàng nói, “Ta nghĩ thuốc của cậu chắc hẳn đã dùng hết rồi, ban đầu Thừa Phong cứ chặn ở cửa sợ ta ra ngoài, ta phải thừa dịp hắn đi ăn cơm mới tới được đây.”
Không đợi Liễm Quân mở miệng, Tề Lam nhìn đồ ăn và màn thầu trên bàn, chàng vừa cười vừa nói, “Vẫn chưa ăn sao, chúng ta có thể cùng ăn không?”
Liễm Quân lúc này đã không còn lòng dạ nghe xem Tề Lam nói cái gì, tất cả giác quan đều đang tập trung suy nghĩ, không biết diễn tả thế nào, nói cảm động cũng đúng, nhưng có lẽ kinh ngạc còn nhiều hơn.
Hắn không nghĩ vị công tử dịu dàng này vẫn luôn để tâm đến mình, cử chỉ săn sóc của Tề Lam làm cho hắn cảm thấy vô lực báo đáp.
Liễm Quân tựa cười, hắn nói, “Bữa cơm đạm bạc này huynh ăn quen sao được, vừa vặn bên ngoài mưa đã ngớt, huynh mau hồi phủ đi, miễn cho người nhà lo lắng.”
Tề Lam nghe xong ảm đạm cười, bỏ tay nải xuống rồi nói lời từ biệt.
Nhìn thấy Tề Lam chuẩn bị rời đi, Liễm Quân quyết định chủ ý, hắn nói, “Ta nghe nói ngày mai tiết trời ấm áp, nếu như huynh không chê, Liễm Quân muốn mời huynh ăn một bữa cơm.”
Tề Lam gật đầu đồng ý.
Liễm Quân lại nói, “Liễm Quân không thạo nấu nướng, chỉ có thể làm mấy món đơn giản, nhưng dù sao cũng xem như đáp tạ huynh.”
Tề Lam cười thực dịu dàng nho nhã, chàng nói, “Chiều mai ta lại đến.”
Đợi Tề Lam đi rồi, Liễm Quân mới nhớ ban ngày Dao Trì có đến tìm hắn, nói muốn mở một nhạc phường, hỏi hắn có bằng lòng dạy khiêu vũ hay không.
Liễm Quân tuy không thể khiêu vũ được nữa, nhưng sở thích suốt mười năm trời cũng không dễ gì vứt bỏ, huống chi việc này so với dựa vào khách nhân chuộc thân đương nhiên chắc chắn hơn, bởi vậy lúc đó, sau khi suy nghĩ cẩn thận Liễm Quân đã đồng ý.
Mới nãy vội giục Tề Lam hồi phủ nên đã quên nói cho chàng việc này, cũng may ngày mai vẫn còn cơ hội nói cho chàng biết nơi ở mới của mình.
Liễm Quân cởi bỏ mấy lớp giấy bên ngoài, trong cùng là số thuốc cho mười ngày tới, tuy trời mưa lớn, nhưng vì Tề Lam bọc rất cẩn thận, nên không hề dính tý nước mưa nào.
Liễm Quân thầm nghĩ, người này thực quá dịu dàng, chỉ tiếc bản thân vô lực báo đáp, điều duy nhất làm được cũng chỉ là mời chàng một bữa cơm đạm bạc mà thôi. Nếu là trước đây, ít ra còn có thể hiến một vũ khúc.
Nghĩ tới đây, Liễm Quân không khỏi cười tự giễu.
Sao cứ mãi hoài niệm quá khứ? Hiện tại mới là quan trọng.
Sáng hôm sau, Liễm Quân mang tiền tích lũy ra chợ mua rất nhiều thịt cá tươi ngon, đều là những thứ bình thường không được và cũng không dám ăn.
Liễm Quân xưa nay chưa từng phải đụng tay làm việc gì, thế nhưng lúc này đây lại đang làm cá, chặt thịt bỏ vào nồi, tự mình làm tất cả mọi thứ.
Bận bịu cả buổi chiều, Liễm Quân mới chuẩn bị xong các món ăn, cẩn thận xếp lên bàn, hoàng hôn cũng đã buông xuống, hắn kiên nhẫn đợi Tề Lam tới.
Trên bàn là tờ giấy ghi lại vị trí của Bích Hồ sơn trang, nghe Triệu Yến Quân nói chàng sống ở ngoại thành, cũng không quen biết nhiều người, Liễm Quân lúc này mới nhớ ra bức họa định tặng cho Tề Lam. Chữ của Liễm Quân tuy còn khá non nớt, nhưng so với trước đây đã đẹp hơn rất nhiều, trong nét chữ còn có thể mơ hồ nhận ra bóng dáng Tề Lam.
Mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn chờ Tề Lam nữa thôi.
Thế nhưng, trời đã tối dần, hắn cũng không thấy Tề Lam tới.
“Vẫn đang tất bật chuẩn bị sao?” Cửa phòng mở ra, người tới lại là Dao Trì.
Dao Trì nhìn một bàn đầy thức ăn cũng thấy kinh ngạc, y khẽ cười “Sao vậy, đang đợi người tình tới ư?”
Không phải Liễm Quân bị nói trúng tim đen, chỉ là vừa nghe đến hai chữ “Người tình”, cảm thấy cứ như đang bôi nhọ vị công tử ôn nhu như ngọc kia.
Dao Trì cầm lấy đôi đũa bên cạnh nói rằng, “Đồ ăn ngon như vậy không ăn cũng lãng phí, ta sẽ ăn cùng ngươi.”
Liễm Quân không ngờ rốt cuộc người ăn cùng mình lại là Dao Trì, hắn đưa đũa cho Dao Trì, sau đó cũng cầm lấy một đôi, hắn nói, “Hiếm khi thấy ngươi nói được một câu tiếng người, đây là do ta dùng tiền riêng của mình mua, dù thế nào cũng không thể lãng phí.”
Khuôn mặt Dao Trì vẫn lạnh như băng, trong lúc ăn cơm, Liễm Quân nhìn dáng vẻ của hắn, bỗng nhiên lại nhớ tới Thanh y nam nhân.
Liễm Quân nhớ hôm đó bóng đêm dày đặc, trời tối đen như mực nên cũng không thấy rõ dung mạo người đó, nhưng lại nhớ rất kỹ đôi mắt của y.
Sâu không thấy đáy, không chút gợn sóng, thần sắc và ngữ khí so với Dao Trì còn lạnh lùng hơn.
Hai người ăn được tám, chín phần, Dao Trì thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, liền nói, “Xe ngựa đang chờ bên ngoài, ngươi ra trước đi, ta đi gặp Triệu Yến Quân rồi mới đi.”
Liễm Quân gật đầu, rồi như nhớ tới cái gì, hắn cười, “Lâu rồi chúng ta mới cùng nhau dùng bữa như thế này.”
Dao Trì nói, “Từ lúc nổi danh đến nay đúng là chưa từng có.”
Vừa vặn lúc này tiểu đồng đi tới, nói Triệu Yến Quân đang chờ trên lầu, Dao Trì lập tức ly khai.
Liễm Quân thu dọn đồ đạc cùng toàn bộ số thuốc chuẩn bị xuất môn, bỗng thấy tờ giấy trên bàn, hắn khẽ cười, đưa lên ngọn nến thiêu rụi.
An Bình vương mà cần mình phải báo đáp sao? Bản thân hắn có thể giúp gì được cho chàng chứ?
Nửa năm sau đó, Liễm Quân mới biết được, tối hôm đó Tề Lam vừa về đến nhà thì ngã bệnh nằm liệt giường, hôn mê đến tận đêm hôm sau, chàng gắng gượng cơ thể vội vàng xuất môn.
Không ngờ, chàng vừa đến được cửa thì hôn mê bất tỉnh, đợi đến khi bệnh tình đỡ hơn, trở lại tìm Liễm Quân, đã sớm là người đi – nhà trống.
Tuy chàng biết Liễm Quân đã chuộc thân rời khỏi đây, nhưng cũng không truy vấn nơi ở của hắn.
Tề Lam nghĩ, nếu như Liễm Quân thực sự muốn liên hệ với mình, hẳn sẽ lưu lại bút tích, có lẽ giờ đây hắn đã tìm được nơi ở mới, đương nhiên không cần mình phải quan tâm nữa. Cũng may đã sớm đưa cho Liễm Quân đơn thuốc, dù không có mình, hắn cũng có thể tự phối dược.
Chỉ là nhớ lại quãng thời gian vừa qua, Tề Lam không khỏi có chút cô đơn, tính ra ngoài Diêu Cẩm Ly và Triệu Yến Quân, bản thân chàng chưa từng cùng ai khác thân cận. Cũng may thương thế và độc tính trên người Liễm Quân đã lui bớt, xem như chàng đã giúp Lạc Vân hầu chuộc tội được phần nào.
Từ đó về sau, Tề Lam không còn ghé Thanh Hà quán nữa.