Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lưu Thiên Tước nói “Anh biết” , tự nhìn mình trong gương Mạch Hiểu Nặc thấy hai tai cô ửng đỏ.
-Sao anh biết là em?
Bên kia đầu dây anh khẽ cười.
-Ngoài em ra, chẳng ai tìm anh mà hơn hai phút không nói gì chỉ toàn thở là thở thôi.
Mạch Hiểu Nặc cuống cuồng, cô tự điều tiết lại hơi thở tới mức Mạch Hiểu Nặc không biết mình đang thở bằng mũi hay bằng miệng nữa. Giọng cô khẩn trương.
-Anh nghe em thở sao?
Bên kia Lưu Thiên Tước cố nhịn cười.
-Anh đùa thôi em đừng nín thở nhé.
-Em không nín thở.
-Vậy em đang thở bằng miệng à? Anh không nghe thấy hơi thở em nữa.
Mạch Hiểu Nặc khẽ lấy tay bịt hờ mũi và miệng lại, lúc này cô mới ổn định hơi thở , quả thật thở bằng mũi dễ chịu hơn nhiều.
-Anh đang học sao?
Lưu Thiên Tước bật cười, anh không trả lời cô.
-Hiểu Nặc, anh đùa thôi. Em bỏ tay ra đi, cứ thế em sẽ chết ngộp mất.
-Lưu Thiên Tước.
Cô sượng chín người gằn giọng. Anh khẽ nén tiếng cười.
-Được rồi. Nhóc con không chọc em nữa. Gọi anh để mời sinh nhật à?
Mạch Hiểu Nặc mỉm cười, may mà anh mở lời trước vì thật sự cô không biết phải nói như thế nào.
-Ngày mai, sau khi em tan học em tới trường anh.
Lưu Thiên Tước từ chối ngay
-Không. Mai em tan học đến nơi lần đầu anh gặp em đi.
Cô gật đầu. Chợt nhớ đang nói chuyện điện thoại Mạch Hiểu Nặc trả lời anh. Cô cố để giọng nói tự nhiên nhất.
-Vâng. Nếu mai anh không bận gì thì hãy đến.
Anh bật cười.
-Nhóc con, có ai hẹn người khác như em không? Anh đã hẹn nhất định sẽ đến.
-Ý em là nếu trễ năm phút không thấy anh đến em sẽ không chờ.
Không chờ sao? Không. Mạch Hiểu Nặc cô nhất định chờ anh. Chỉ khi chờ tới mòn mỏi anh không đến cô mới có thể yên tâm ra về. Mới có thể chỉ sống trong tình cảm âm thầm, mới giết chết ham muốn chiếm hữu anh vừa chớm nở. Lúc đó cô sẽ yên phận ở vị trí của một tình cảm đơn phương tiếp tục dõi theo anh và tình yêu của anh đến khi còn có thể.
-Mạch Hiểu Nặc .Em có thấy mình thật tàn nhẫn với anh không hả?
-Không hề.
Lưu Thiên Tước bật cười. Nhìn cô như thế , tính khí cũng thật khó chiều. Khi cả hai sắp gác máy. Mạch Hiểu Nặc buột miệng hỏi câu hỏi trong lòng
- Lưu Thiên Tước. Anh sẽ đến chứ?
- Anh sẽ.
Cô gác máy. Tất nhiên anh sẽ đến, vì anh chưa biết Hứa Giai Nghi sẽ tìm anh vào ngày mai. Mạch Hiểu Nặc đang cược, mặc dù cô chẳng có gì để đặt cả. Cô chỉ là muốn đối diện với thực tế một chút, tự đánh thức mình. Đừng quá hy vọng, anh nhất định sẽ không là của cô.
Mạch Hiểu Nặc quay ra cửa. Cô suýt thì la lên, Thẩm Á Dung đứng tựa cửa từ khi nào, đang khoanh tay nhìn Mạch Hiểu Nặc, nở nụ cười trìu mến
-Á Dung
-Tớ đây bạn hiền, hình như cậu có chuyện muốn nói với tớ nhỉ?
“Không xong” Mạch Hiểu Nặc cười khổ trong lòng. Suốt buổi học Thẩm Á Dung quấy rối cô bằng nụ cười tình bạn. Cuối cùng ra về cô cũng cùng Thẩm Á Dung ngồi ở quán nước lề đường cạnh trường.
Cô kể vắn tắt , kể tới đâu Thẩm Á Dung tròn mắt tới đó. Kết thúc câu chuyện bạn Thẩm Á Dung vỗ đùi lắc mạnh bạn Mạch Hiểu Nặc.
-Tiểu quỷ, cậu cũng thật dễ sợ. Bạn trai của bạn mà cũng dòm ngó, tớ phải dùng ánh mắt khác nhìn cậu rồi.
-Thẩm Á Dung. Cậu nói cái quái gì vậy?
Không để ý lời cô, Thẩm Á Dung càng hào hứng
-Cậu nói đi, kế hoạch của cậu là gì? Tớ nhất định về phe cậu, giúp cậu phá thành cướp người.
-Cậu bớt hưng phấn đi. Tớ chẳng có kế hoạch gì, cũng không có ý cướp người cướp của gì cả.
Nghe cô nói thế, bạn Thẩm Á Dung bĩu môi bắt đầu thuyết giảng
-Mạch Hiểu Nặc. Nói cậu ngốc quả không sai. Thích người ta như vậy thì phải dành lấy, cho dù không dành lại cũng phải đi tỏ tình đi chứ. Cậu định sống để bụng chết đem theo luôn à?
Mạch Hiểu Nặc im lặng ,nếu cô cũng nghĩ như Thẩm Á Dung thì tốt rồi. Nhưng cô làm không được. Bây giờ chuyện Mạch Hiểu Nặc có thể làm là giết chết hy vọng đang ấp ủ trong lòng, an phận dõi theo Lưu Thiên Tước từ xa
là được.
Hứa Giai Nghi thấp thỏm cả ngày, từ hôm đó cô không cách nào liên lạc được với Lưu Thiên Tước. Hôm nay cô đã gọi hơn chục cuộc anh cũng không nghe. Anh nhất quyết không nghe điện thoại. Con người này dứt khoát đến đáng sợ. Suy nghĩ một lúc, Hứa Giai Nghi bấm một dãy số. Đầu dây bên kia vừa có người nghe, Hứa Giai Nghi đã thút thít
-Bác gái.
MỘT ĐỜI YÊU EM - ANN
Lưu Thiên Tước xem đồng hồ, anh muốn đến chỗ hẹn sớm một chút, nếu không chẳng may xảy ra chuyện gì đến trễ cô nhóc kia bỏ về mất. Rảo bước tới trạm xe điện thoại Lưu Thiên Tước reo một hồi chuông, anh mỉm cười nhấn nút nghe
-Mẹ, nhớ con trai rồi à?
Đâu dây bên kia mẹ anh cười thành tiếng.
-Tiểu tử, con đang ở đâu. Về nhà ăn cùng mẹ bữa cơm được không?
Vẻ mặt anh khó xử. Trước giờ Lưu Thiên Tước rất thương mẹ anh, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau tới hôm nay nên anh ít khi làm mẹ buồn lòng. Nhưng hôm nay mẹ anh gọi quả thật quá trùng hợp.
-Mẹ, hay để ngày mai con về nhà ăn cơm cùng mẹ. Hôm nay…
Khụ khụ khụ
Lưu Thiên Tước chưa dứt câu mẹ anh bên kia cố nén tiếng ho. Anh lo lắng
-Mẹ, mẹ không khỏe sao?
-Không sao, thời tiết lạnh mẹ lại cảm vặt thôi.
Thấy anh không nói mẹ Lưu Thiên Tước trấn an con.
-Được rồi, mẹ không sao. Chỉ là bữa cơm khi nào con rãnh về nhà ăn với
mẹ.
Mẹ anh đặc biệt không bao giờ ép buộc Lưu Thiên Tước điều gì. Bà tin tưởng con trai. Chỉ có điều trước nay anh chưa từng tỏ ra khó xử với bà như thế, nên bà không ép nữa.
Đầu dây bên kia Lưu Thiên Tước phân vân hồi lâu. Anh đã tới trạm xe, cũng bỏ qua xe đến chỗ hẹn.
-Mẹ, con về nhà ăn cơm với mẹ.