Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau hôm đó, dù vô tình hay cố ý Mạch Hiểu Nặc mỗi ngày sẽ đều đi ngang con đường ấy. Cô thầm mong gặp lại anh , người con trai với nụ cười ấm áp ngồi bên cô giữa đêm đầy tuyết, người điềm tĩnh lắng nghe cô huyên thuyên hàng giờ, người khiến tâm trí cô không ngừng nghĩ đến dù ngay cả tên anh cô cũng chẳng kịp hỏi.
Nhưng hơn một tháng trời Mạch Hiểu Nặc vẫn không thấy bóng dáng Lưu Thiên Tước. Cứ như đêm đó không có thật và anh không hề tồn tại vậy. Cứ thế cho đến khi học kỳ mới bắt đầu Mạch Hiểu Nặc một lần nữa gặp lại anh.
Ngày học đầu tiên của học kỳ mới kết thúc, Mạch Hiểu Nặc vội vã lấy xe đạp chuẩn bị phóng như bay tới cửa hàng cà phê mà cô làm thêm. Ra đến cổng trường cô sững người , chôn chân tại chỗ Mạch Hiểu Nặc không dám tin vào mắt mình, phía ngoài cổng trường , bên kia đường là bóng dáng người thanh niên mà cô luôn tìm kiếm hơn một tháng nay , anh dựa lưng vào gốc cây ven đường, hai tay đút túi quần, ánh nhìn hướng về phía cổng trường.
Mạch Hiểu Nặc nôn nao trong lòng, quả thật cô có chút chờ mong, mặc dù cô biết anh không phải tới tìm cô, đơn giản vì ngay cả tên cô anh cũng không biết thì làm gì có chuyện anh biết cô học ở đây.
Khoảnh khắc Lưu Thiên Tước bước từng bước tới phía cổng trường, tim Mạch Hiểu Nặc dần dần tăng nhịp đập.
Nhưng quả nhiên vẫn như thường lệ, may mắn không bao giờ nhìn thấy Mạch Hiểu Nặc , cũng như Lưu Thiên Tước lúc này không nhận thấy sự hiện diện của cô, anh bước nhanh hơn, ánh mắt ấm áp chỉ hướng về một phía. Khóe môi khẽ cười.
Nhìn theo bóng dáng anh, cô thấy anh đang càng gần hơn rồi tiến tới bên cạnh một cô gái, Mạch Hiểu Nặc thấy một nỗi thất vọng không tên như gió đông ùa vào từng tấc da thịt trên người.
Không lâu sau tay anh đan lấy tay cô gái ung dung bước trên đường, Mạch Hiểu Nặc chết lặng tại chỗ nhìn hai bóng hình dần xa.
“Chắc là người yêu cùa anh rồi nhỉ” Cô tự nói với mình, cô gái đi cùng anh quả thật Mạch Hiểu Nặc không thể sánh bằng, dáng người đầy đặn, làn da trắng sứ, từ ánh mắt tới nét cười đều cho người ta cảm giác muốn ôm vào lòng mà bảo vệ.
Mạch Hiểu Nặc biết cô đến sau, giờ càng nhận biết rằng dù có tới cùng lúc cô cũng sẽ thua thảm hại. Cô chậm rãi đạp xe về.
Ngày hôm nay, Mạch Hiểu Nặc như người mất hồn, hình bóng hai người nắm tay nhau đi trên đường hôm qua vẫn rõ nét kể cả khi cô nhắm mắt lại. Phải một lúc sau Mạch Hiểu Nặc mới nghe tiếng cô bạn thân Thẩm Á Dung gọi.
-Hiểu Nặc cậu xem , bạn mới chuyển trường thật sự quá khuynh thành rồi.
Thẩm Á Dung liên tục tặc lưỡi xuýt xoa, lúc này Mạch Hiểu Nặc mới chú ý đến bạn học đang đứng cạnh thầy chủ nhiệm. Mạch Hiểu Nặc trừng lớn hai mắt. Thẩm Á Dung càng tặc lưỡi lớn hơn
-Đúng là ông trời bất công mà, nhan sắc cho tớ thì dè xẻn như vậy còn cô ta, cậu xem xem , có phải là quá dư thừa không?
Mạch Hiểu Nặc cả buổi chỉ ậm ừ cho qua chuyện , cô vẫn còn đang cho mình có quyền ngạc nhiên thêm một lúc nữa. Trong đầu cô độc nhất một thắc mắc
“ Làm thế nào hôm qua là tình địch, hôm nay lại trở thành bạn học đây hả? Có lẽ đúng như Thẩm Á Dung nói, ông trời quá tàn nhẫn mà”
Còn tình địch của Mạch Hiểu Nặc thậm chí còn không biết cô ta có tình địch ngầm nữa. Cô gái giọng nói hòa nhã
-Xin chào. Mình là Hứa Giai Nghi mong các bạn giúp đỡ.
Đám bạn nam phía dưới cật lực vỗ tay. Thầy chủ nhiệm hướng ánh nhìn về Mạch Hiểu Nặc.
-Lớp trưởng , em giúp đỡ bạn mới nhé.
Hứa Giai Nghi cũng đưa mắt nhìn cô mỉm cười, Mạch Hiểu Nặc cười đáp lại, nhưng nụ cười cứng ngắc.
Giờ ra về Mạch Hiểu Nặc đang thu dọn sách vở, Hứa Giai Nghi chủ động đến bắt chuyện với cô.
-Chào lớp trưởng , tớ là Hứa Giai Nghi , từ nay mong cậu giúp đỡ
-Tớ là Mạch Hiểu Nặc. Có gì cần giúp cậu cứ tìm tớ.
Nói xong cả hai chỉ nhìn nhau, đúng là cuộc đối thoại ngắn nhất quả đất. Thẩm Á Dung đứng cạnh đưa mắt nhìn vẻ ngượng ngập của hai người, cô quyết định giải vây cho bạn
-Tớ là Thẩm Á Dung , sao cậu lại chuyển về thị trấn nhỏ này học vậy?
Hứa Giai Nghi rời tầm mắt khỏi Mạch Hiểu Nặc sang Thẩm Á Dung.
-Vì công việc của cha mình, nhà chỉ có hai cha con nên ông không yên tâm để mình một mình. Sắp tới tại thị trấn này có một công trình xây dựng , cha mình mở một công ty nhỏ , muốn đấu thầu công trình này.
Thẩm Á Dung gật gù, Mạch Hiểu Nặc thầm than trong lòng, bạn gái anh là người xinh đẹp, nay gia thế cũng không tệ, thử hỏi cô lấy gì đấu với người ta, cô chỉ có đêm tuyết ấy thôi.
Những ngày sau đó Mạch Hiểu Nặc luôn tránh ra về cùng lúc với Hứa Giai Nghi, cô sợ sẽ gặp Lưu Thiên Tước đến đón bạn gái. Nhưng quả thật trái đất tròn là điều hiển nhiên, trường Mạch Hiểu Nặc nhỏ cũng hiển nhiên nốt.
Mạch Hiểu Nặc cùng Thẩm Á Dung đang vừa đi vừa nói chuyện, sân trường đã thưa người hẳn. Đang huyên thuyên , một bàn tay vỗ nhẹ vai mạch Hiểu Nặc. Cô xoay lại thấy Hứa Giai Nghi đang cười với mình, bên cạnh cô là Lưu Thiên Tước.
-Hiểu Nặc.
-Giai Nghi, cậu chưa về sao? Ai đây? Ai đây? Bạn trai cậu hả?
Thẩm Á Dung thấy trai đẹp, miệng liên tục hỏi. Hứa Giai Nghi mỉm cười gật đầu. Thẩm Á Dung làm bộ dạng tiếc nuối lay lay mạnh người Mạch Hiểu Nặc.
-Chào, lại gặp nhau rồi.
Lưu Thiên Tước mỉm cười nhìn Mạch Hiểu Nặc, cô nhìn anh mãi mới thốt nên lời.
-Ch…chào.
Thẩm Á Dung, Hứa Giai Nghi nhìn cả hai bằng ánh nhìn tò mò.Lưu Thiên Tước giải thích .
-Có gặp nhau một lần.
Đúng, đối với anh chỉ một lần tình cờ gặp gỡ. Đối với Mạch Hiểu Nặc như trút cả tấm lòng tìm kiếm anh.
-Vậy sao, vậy để em giới thiệu nhé. Đây là Mạch Hiểu Nặc và Thẩm Á Dung bạn cùng lớp với em.
Rồi Hứa Giai Nghi khẽ choàng tay vào tay Lưu Thiên Tước, nét cười rạng rỡ. Mạch Hiểu Nặc thu tất cả vào mắt.
-Đây là bạn trai mình, Lưu Thiên Tước. Anh ấy đang học đại học, cùng chuyển tới đây cùng mình.
Thẩm Á Dung bên cạnh trầm trồ ghen tị, Hứa Giai Nghi càng đậm nét cười. Hai bên nói qua nói lại vài câu xã giao, Mạch Hiểu Nặc không nhớ mọi người nói gì, cô bận nhìn nét hạnh phúc của anh và Hứa Giai Nghi. Đến khi Thẩm Á Dung chào tạm biệt hai người, dáng anh khuất khỏi tầm mắt Mạch Hiểu Nặc mới sực tỉnh. Cô vội vã quay sang Thẩm Á Dung
-Á Dung mau nói tớ biết, hai người họ đi đâu?
Thẩm Á Dung tròn mắt nhìn cô
-Đi hẹn hò, lúc nãy cậu không nghe sao họ…
Không đợi cô bạn thân dứt lời Mạch Hiểu Nặc không kịp suy nghĩ đã lao người chạy theo. Mặc Thẩm Á Dung í ới gọi.
-Hiểu Nặc. Hiểu Nặc cậu đi đâu vậy?