Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Một Giấc Thanh Xuân (Bạn Gái Tôi Đẹp Nhất Trường
  3. Chương 8: Tức đến muốn nổ phổi
Trước /37 Sau

Một Giấc Thanh Xuân (Bạn Gái Tôi Đẹp Nhất Trường

Chương 8: Tức đến muốn nổ phổi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tiết cuối cùng buổi sáng là tiết Ngữ Văn của giáo viên chủ nhiệm, tuy thành tích học tập của tôi rất nát nhưng vẫn luôn thích nghe giảng trong tiết của giáo viên chủ nhiệm, bởi vì giáo viên chủ nhiệm vô cùng xinh đẹp.

Giáo viên chủ nhiệm Tiêu Oanh cao hơn tôi một cái đầu, ở trường học đều mặc đồ giáo viên đúng chuẩn mực.

Cô vẫn luôn buộc tóc đuôi ngựa già dặn, mặc dù trên gương mặt chẳng có tí son phấn nào nhưng vẫn tinh tế xinh đẹp.

Trang phục của giáo viên bó sát để lộ dáng người với những đường cong quyến rũ. Mặc dù hai quả núi trước ngực đã bị trói buộc chặt chẽ nhưng vẫn khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng sống động, cũng vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.

Cô làm giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi rất nghiêm khắc, nhưng lại rất ít khi la mắng đánh đập học sinh, tất nhiên sự khoan dung này không có nghĩa là cho phép chúng tôi muốn làm gì thì làm trước mặt cô.

Bởi vì cô có một đòn sát thủ rất lợi hại, trong đám học sinh chúng tôi thì tuyệt đối vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, làm người ta vừa nghe đã khiếp vía.

Nhưng chuyện này không gây trở ngại gì với tình cảm ngưỡng mộ của tôi với cô cả, bởi vì cô rất quan tâm tôi, từ việc cô để tôi ngồi cùng với Lâm Uyên Sương là đã nhìn ra được, cô rất quan tâm tới thành tích học tập của tôi.

Thế nhưng Tiêu Oanh cũng không ngờ rằng Lâm Uyên Sương lại vô cùng căm ghét tôi, đừng nói chỉ tôi học tập, ngay cả chủ động nói chuyện với tôi cũng rất hiếm khi, thậm chí còn chia rõ giới hạn với tôi nữa.

Cái "vĩ tuyến ba mươi tám" ở giữa chỗ ngồi chúng tôi vẫn còn khiến tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã, cảm giác bị người ta ghét bỏ kia thật sự làm tôi đau lòng.

Nhưng ngày hôm nay tôi rốt cuộc cũng đẩy ngã được bức tường Berlin(*) này, dưới ánh mắt cắn răng nghiến lợi của Lâm Uyên Sương, tôi muốn đâm thế nào thì sẽ đâm thế đó!

(*) Bức tường Berlin: Bức tường chống phát xít của nước Đức.

Cái cảm giác này thật sự thoải mái vô cùng!

"Các em, tháng sau đã là thi giữa học kỳ rồi, các em phải dành thời gian làm bài tập đầy đủ đấy!"

Tiếng chuông tan học vang lên, Tiêu Oanh trên bục giảng thả phấn trong tay ra, trên mặt đầy vẻ trìu mến với bọn nhỏ mà nói: "Là chủ nhiệm lớp của các em, cô hy vọng các em đều sẽ đạt được một kết quả học tập thật tốt, như bạn học Lâm Uyên Sương vậy, môn nào cũng có thể nắm chắc được một trăm phần trăm trở lên!"

"Cô ơi," Ở dưới không biết ai nhỏ giọng nói: "Môn phụ thì một trăm phần trăm chắc rồi."

Tôi ngồi bàn đầu thấy rõ được vẻ mặt tươi cười của Tiêu Oanh, mí mắt phải khẽ run rẩy.

Trong lòng tôi hơi rùng mình, đây chắc hẳn không phải là dấu hiệu tốt.

"Các em, các em phải lấy bạn Lâm Uyên Sương ra làm gương mà noi theo. Không phải nói các em phải thi cho được kết quả xuất sắc nhất, mà là muốn các em đạt được yêu cầu trên trung bình mà thôi." Tiêu Oanh cầm tài liệu giảng dạy ở bên hông, nụ cười cứng ngắc trên mặt làm cho chúng tôi lo sợ bất an: "Không như thế thì cô sẽ tìm từng đứa một đến tâm sự đấy nhé."

Bầu không khí trong lớp nháy mắt đã lạnh xuống, tựa như có gió lạnh ở Siberia thổi qua.

"Vậy nhé, tan học thôi."

"Tạm biệt cô!"

Mấy học sinh gắng gượng lộ ra khuôn mặt tươi cười nhìn còn khó coi hơn khóc nữa mà đưa mắt nhìn Tiêu Oanh rời khỏi phòng học.

Cô Tiêu cũng làm tôi thấy khá thấp thỏm, thành tích của tôi kém như thế, lỡ không đạt yêu cầu thì không phải là...

Nghĩ tới cảnh tượng như thế thì lập tức thấy khủng bố, cả người tôi rùng mình một cái, bỗng trong đầu đột nhiên thông suốt mà nhìn về Lâm Uyên Sương ở bên cạnh đang làm bài tập.

"Bạn Lâm ơi," Tôi sáp đến bàn của cô ấy, không có ý tốt gì mà bảo: "Cậu có bằng lòng giúp tôi qua ải thi lần này không."

Nghe thế thì cô ta khinh thường nhìn tôi một lát, tựa như đang chế giễu thủ đoạn bỉ ổi của tôi.

Khóe miệng tôi giật giật, đè lại giọng nén giận mà nói: "Cậu nhìn vậy là có ý gì, có phải cô chưa gian lận khi thi đâu!”

"Đừng nói nữa, tôi giúp cậu là được chứ gì!" Cô ấy liếc nhìn xung quanh một cái, rất lo lời của tôi sẽ bị người khác nghe được.

Đúng là tiện nhân có tật giật mình! Trong lòng tôi mắng thầm một tiếng, đồng thời cũng cảm thấy an tâm với kỳ thi giữa kỳ ở tháng sau.

Tôi thật sự không muốn vì thành tích kém mà bị Tiêu Oanh coi thường, tôi hy vọng có thể lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng cô Tiêu.

Tôi cũng không biết tại sao trong lòng lại sinh ra loại ý nghĩ này, có thể đàn ông bẩm sinh đã muốn thể hiện ra mặt tốt nhất của mình đối với phái nữ xinh đẹp vậy.

Đương nhiên, ngoại trừ Lâm Uyên Sương.

Thời gian giải lao giữa trưa là hai tiếng, tôi luôn tràn đầy sức sống nên thường tản bộ ở ngoài, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nhưng khi ra khỏi trường thì tôi bất ngờ bắt gặp bóng dáng của Lâm Uyên Sương.

Lâm Uyên Sương mặc váy trắng đang ngồi lệch một bên trên chiếc xe gắn máy, tóc dài được buộc lên ngang cổ, khiến dây nịt ngực ở sau lưng hơi lộ ra.

Cô ta tựa vào lưng thanh niên đang lái xe đằng trước, hai tay ôm ngang eo thanh niên kia, toàn bộ bộ ngực dán sát vào sau lưng thanh niên ấy.

Trong lòng tôi nảy sinh chút ghen tị, đồng thời cũng tò mò mà đi theo.

Thanh niên trên xe kia cạo đầu đinh, mặc một chiếc áo ba lỗ xám, lộ ra một cánh tay cường tráng cơ bắp màu lúa mạch, trên cánh tay kia còn xăm hình đầu hổ nữa.

Vừa nhìn cũng biết không phải hạng người tốt lành gì rồi.

Bọn họ không lái xe đi nhanh lắm, thanh niên kia tựa hồ đang khoe cô gái trẻ đẹp đang ngồi trên xe cho mấy người đi đường xung quanh xem, trên khuôn mặt màu đồng thau kia tràn ngập vẻ đắc ý.

Họ đi thẳng đến khu núi rừng cạnh hồ nhân tạo, chỗ này địa hình trũng xuống, xung quanh lại có cây cối che lấp nên có rất ít người đến.

Tôi nấp sau một thân cây, khom lưng xuống nhìn xem bọn họ đang đi đến một bãi cỏ rồi ngồi xuống, hình như bọn họ vừa bắt đầu tán gẫu với nhau. Nhưng tên con trai kia hiển nhiên không phải người đứng đắn gì, chốc lát sau đã đưa hai tay giở trò xấu mò mẫm trên người Lâm Uyên Sương rồi.

Lâm Uyên Sương mặc váy trắng thuần khiết ở trên người không những không phản kháng mà còn khúc khích cười trong trẻo như tiếng chuông bạc vậy, cái này đúng là thuốc mê câu dẫn đàn ông mà.

Quả nhiên thanh niên kia không chịu nổi sự quyến rũ này, lập tức quẳng đi lý trí rồi đặt Lâm Uyên Sương ở dưới thân, bắt đầu cởi quần áo ra.

Gái bán hoa kia lại còn cung phụng quyến rũ dựa vào người thanh niên kia, không ngừng trêu chọc thần kinh dục vọng của thanh niên, còn làm ra vẻ mặt dục cầu bất mãn nữa chứ!

Cô ta căn bản sẽ không làm ra bộ dáng hạ tiện kia trước mặt tôi!

Trông động tác phối hợp với thanh niên kia của Lâm Uyên Sương, lại nhớ tới cái ánh mắt căm ghét của cô ta nhìn tôi thì trong lòng tôi lại nổi nóng chẳng biết vì sao!

"Thứ kỹ nữ thối tha đáng ghét!"

Tôi không nhịn được mà phẫn nộ thấp giọng mắng một câu, nhưng lại không ngờ bị thanh niên kia nghe thấy.

Thanh niên kia ngẩng đầu lên nhìn về phía này, tôi trong chốc lát không kịp trở tay nên bốn mắt nhìn nhau với hắn, dù cách cả một khoảng nhưng tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng sự căm giận ngút trời trong đáy mắt của thanh niên kia.

Trong lòng tôi căng thẳng, tôi rối rắm cong hai chân lên mà bỏ chạy, phía sau truyền đến tiếng gầm giận dữ như thể tức đến nổ phổi của thanh niên kia.

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhật Ký Xuyên Thanh

Copyright © 2022 - MTruyện.net