Thời gian đầu Lam Hạo Nguyệt không hề thích chàng thiếu niên ấy. Chàng tự kiêu, mắt cao hơn trán, không xem cảm nhận của người khác ra gì, thậm chí chẳng thèm nhìn thẳng vào mắt nàng lấy một lần. Mãi cho đến đêm trăng ấy, nàng ngã trong rừng, quần áo luộm thuộm xốc xếch, chàng thiếu niên nghe động mà tới, nhưng chẳng hề có ý tránh né mà đi thẳng đến. Lam Hạo Nguyệt trách móc, giận chàng ngạo mạn vô lễ. Lúc này chàng mới từ tốn bảo: “Cô yên tâm, mắt tôi đã mù.” Dưới núi Nga Mi, nàng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao sư huynh, sư tỷ của anh đều xuất gia hết vậy?” Chàng vẫn bình tĩnh như trước, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô không biết Thần Tiêu cung vốn là nơi Đạo gia thanh tu?” Chàng không cha không mẹ, chẳng biết tại sao có mặt trên đời, cũng không hiểu tình yêu là gì, chỉ biết luyện kiếm, tu đạo. Như hồ sen xanh, tĩnh mịch lững lờ. Thơ rằng: Không dùng hai mắt nhìn tục nhân, Năm sông bốn biển, vẫn một thân. Sâu thẳm động tiên, không người đến, Đào trên lạch kia, đã mấy xuân?