Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thế nên là, Lưu Nhiên chấp nhận hôn sự này sao? Thế nên kẻ muốn tát lệch mặt ta sắp thành người một nhà với ta sao? Khoan đã, đúng như Tử Mặc nói, Mộ Bạch quả có tướng yểu mệnh, biểu muội lấy hắn sẽ phải trắc trở, ta không đành lòng mà khuyên:
- Biểu muội, thực ra Mộ Bạch có tướng đoản mệnh, sống chẳng được..
- Biểu ca, muội không quản nhiều được như thế - Lưu Nhiên đột nhiên ngắt lời ta - Muội chỉ biết, vật muội muốn, người muội thích, muội nhất định phải dùng cả tâm ý mà đối đáp, không cần biết kết quả. Huynh nói muội cố chấp cũng được, ngu ngốc cũng được, muội không để ý.
Nha đầu này đúng là cứng đầu cứng cổ thật. Chấp niệm của muội ấy với Mộ Bạch chắc phải như khát khao của ta đối với tiền rồi ấy. Ta thờ dài:
- Muội muốn sao thì liền như thế, nhưng nhớ khuyên nhủ phu quân của muội từ bỏ ý định tát lệch mặt ta đi nhé.
- Được, biểu ca.
Thời gian không nhanh không chậm, hôm nay Tiểu Nhiên lên xe hoa về nhà họ Mộ. Ta nhìn muội ấy mặc áo cưới màu đỏ xinh đẹp, soi mình trước gương đồng cỡ lớn, thầm nghĩ:"Đúng là con gái của Lưu bán lụa (nhị thúc), váy cưới được gia công thật tỉ mỉ, đến chất liệu cũng là loại tốt nhất. Ta nhìn muội ấy không chớp mắt, lại nhớ đến lời cha ta nói, có lẽ cả đời ta cũng không có cơ hội được mặc bộ đồ này, lòng lại hẫng hụt. Lưu Nhiên nhìn ta, đôi mắt vừa mừng vừa lo:
- Biểu ca, muội có đẹp không?
- Ừ, đẹp!
- Biểu ca, tiểu muội lo quá!
- Lo cái gì chứ? Qua ngày hôm nay, ta phải gọi muội một tiếng Mộ thiếu phu nhân rồi.
- Nhưng mà Mộ Bạch.. Chàng ấy vẫn không nhớ ra muội. Tính tình của chàng ấy cũng rất khác. Muội lo là chàng ấy vì bị ép hôn nên mới ghét muội.
- Muội muội của ta tốt như vậy, ai lại ghét bỏ muội chứ? Chỉ có mấy kẻ vừa thiểu năng vừa mù thôi.
Lưu Nhiên bị ta chọc cho cười haha, nhưng lại nhìn ta nói:
- Nhưng muội rất lo, hay huynh giúp muội sang thám thính tình hình của chàng ấy nhỉ.
Bình thường, lời đề nghị kiểu này ta chắc chắn sẽ không đồng ý nhưng ai bảo Lưu Nhiên là muội muội mà ta yêu thương, vì thế dù là với danh nghĩa biểu ca hay là biểu tỷ, ta cũng sẽ nhận vụ này. Ta chạy ra sân việc nhà nhị thúc, khắp nơi đều treo lụa đỏ, gắn chữ hỉ, không khí vui tươi nhộn nhịp. Đi được một đoạn, Tử Mặc không biết ở đâu xuất hiện, hiếu kỳ hỏi:
- Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, nàng còn chạy đi đâu.
Hôm nay ta mặc áo trường bào màu xanh lam, Tử Mặc vẫn áo tím như bình thường, ta đáp hắn:
- Tiểu Nhiên nhờ ta đi qua chỗ Mộ Bạch xem sao.
Tử Mặc đột nhiên nắm lấy tay ta, bàn tay to lớn của hắn đan với ngón tay bé nhỏ của ta, 10 ngón tay đan xen, hắn nói trầm ổn và an tịnh:
- Ta đưa nàng đi!
Trong nháy mắt, ta đã ở cửa viện nhà Mộ gia, Tử Mặc vẫn còn nắm lấy tay ta, bàn tay hắn ấm áp thật. Ta lại nhớ đến lời của Lưu Nhiên, nha đầu ấy cũng vì một bàn tay ấm áp mà cố chấp, lúc ấy ta nghĩ muội ấy thật ngốc, giờ thì ta đã hiểu, thì ra ta cũng ngốc như vậy. Có kẻ cho ta một chút ấm áp thôi, ta liền không chịu được giá rét nữa rồi. Ta liền mong chờ, ta liền lưu luyến. Bất giác, ánh mắt ta dịu đi, lại nghe thấy tiếng Tử Mặc bên tai, hắn như nhìn thấu nội tâm ta:
- Nếu nàng không muốn buông thì ta cũng sẽ không buông. Ta sẽ nắm lấy tay nàng, thiên nhai hải giác, sinh sinh kiếp kiếp. Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, thân ảnh hắn cao hơn ta, ngước mắt lên ta thấy rõ ánh mắt hắn nghiêm túc mà thâm tình, còn ta đã trầm luôn vào nơi sâu thẳm ấy rồi.
Tiếng hét đầy lo sợ và kinh hãi của gia đinh đã kéo ta trở về với thực tại. Trong viện Mộ gia bỗng chốc loạn cả lê, ta chỉ nghe thấy câu:
- Không thấy thiếu gia đâu cả, mau đi tìm thiếu gia.
Lòng ta nghĩ không hay, không để ý, cứ như vậy mà tay trong tay kéo Tử Mặc đi:
- Chúng ta cũng đi tìm hắn.
Ngày thành hôn, tân lang biến mất quả là xui xẻo. Ta không muốn Tiểu Nhiên suy nghĩ nhiều nên dốc hết sức cùng Tử Mặc đi tìm Mộ Bạch. Ta hỏi Tử Mặc:
- Ngươi có đánh hơi được hắn ở đâu không?
- Ta không phải là chó! - Tử Mặc có vẻ ai oán, đoạn lại nói - Nhưng ta có thể thuấn di (thuấn di có nghĩa là di chuyển trong không gian), có lẽ sẽ tìm được nhanh hơn một chút.
Cuối cùng, ta và Tử Mặc tìm thấy hắn đang ngồi vắt vẻo trên cây, tú cầu đỏ rực đáng ra nên đéo trước ngực nhưng lại được hắn buộc bừa lên một cành cây, bay bay trong gió. Ta lớn tiếng hét:
- Mộ Bạch nhà ngươi! Ngươi làm gì vậy? Hôm nay ngươi thành thân đó!