Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Một Kiếp Hồng Trần
  3. Chương 8: Cố nhân thôi
Trước /19 Sau

Một Kiếp Hồng Trần

Chương 8: Cố nhân thôi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Xong xuôi mọi việc, ta được Hoàng đế triệu kiến vào cung để người trả nợ. Khi ta vui vẻ cầm 107 vạn ra khỏi kinh thành liền gặp phải người ta không muốn gặp nhất, cái tên tiểu tử đó, Tử Mặc! Ừ! Tử Mặc là tên của gã yêu quái quốc sư. Hắn thấy ta liền đi theo ta ra khỏi kinh thành. Dù ta không thích nhưng mà chỉ cần nghĩ đến lúc vào lĩnh tiền từ chỗ Hoàng đế tâm trạng lại vui vẻ mà quên đi hắn. Ta vừa đi vừa nghĩ đến lúc mình hào sảng nói với Hoàng Đế:

- Chuyện của Đức Phi là ta thiết trách không thu tiền, ta chỉ lấy 102 vạn tiền phá kết giới và bùa thôi.

Lúc ấy thật ngầu biết bao, không nhịn được mà tủm tỉm cười. Tử Mặc đi bên cạnh nói:

- Dối vua lừa dân là tội khi quân, lẽ ra nên xử tử.

- Ta khi quân lúc nào!

- Nữ giả nam trang.

- Sao ngươi biết.

Ta vẫn luôn tò mò về việc này, sao lần đầu gặp trong nhà tắm đó hắn chỉ nhìn qua ta cũng biết ta là nữ giả nam. Lẽ nào, ta quá xinh đẹp đến mức nhìn 1 lần là có thể nhận ra được sao. Không đúng! Rõ ràng ta đã sống trong thân phận Lưu công tử này mười mấy năm rồi. Làm sao có thể. Đoạn hắn nói:

- Bởi vì ta có thể nhìn được xuyên thấu.

Hắn nói vậy làm ta giật mình và đỏ mặt, giơ tay lên che ngực. Hắn thản nhiên bồi thêm một câu:

- Che làm gì, ngực nàng nhỏ như vậy, không bó ngực cũng không ai nhận ra.

- Ngươi! Cái đồ yêu quái hỗn đản. Ngươi tránh xa ta ra.

Ta tát cho Tử Mặc 2 cái, lực đạo vô cùng mạnh, so với năm xưa tát con Tiểu Hắc, còn mạnh hơn 3 phần. Thế nhưng, hắn ta chẳng có biểu hiện gì là đau đớn, mặt hắn còn nhăn nhở hơn lúc trước. Tâm trạng ta vì nói chuyện với hắn mà bớt đi vài phần vui vẻ. Ta lẩm bẩm:

- Vậy mà không rụng cái răng nào sao?

Hắn liền cúi xuống, thì thầm vào tai ta:

- Muốn xem răng sao?

Nói đoạn, hắn đưa tay vào miệng, lôi hết răng ra cho ta xem. Đúng, nguyên cả một hàm răng, sau đó bổ sung một câu:

- Xem thôi nhé, đừng trộm, ta không thích người khác đạo hàm mình.

Sao trên đời này lại có loại yêu quái như hắn, bề ngoài nhìn cũng tàm tạm, mặt mũi có chút tuấn tú, nếu đã làm nên kết giới giúp Hải Đường có thể an toàn trong Tinh Hải Lâu 5 năm thì cũng có chút tài đó mà sao hắn lại vô lại đến vậy. Càng nghĩ càng cảm thấy thật chẳng đáng suy nghĩ, vì hắn cũng là tên yêu quái qua đường, ta không nên bận tâm. Cuối cùng, ta chẳng buồn liếc hắn nữa, nhìn trời xanh mà cảm thán:

- Hoàng đế vừa đáng hận lại vừa đáng thương. Đáng hận vì hắn đã ích kỷ để nàng trong Tinh Hải 5 năm liền. Để một cô gái đợi chờ hắn 5 năm, mòn mỏi và cô tịch. Hắn thích Hải Đường nhưng bản thân lại không có tư cách nói ra, dù sao cũng là hắn ta hại nàng ấy.

- Nếu thấy hắn đáng thương thì nàng không nên lấy phí của hắn cắt cổ như thế.

- Cảm thương là một chuyện, tiền bạc lại là một chuyện khác. Ta trước tới nay đâu làm gì không công đâu. Mà sao ngươi cứ đi theo ta mãi vậy, yêu quái. Là quốc sư thì cút về bên Hoàng đế của ngươi đi.

- Nợ một người, giờ hết nợ rồi, ta là người được tự do, nhầm, yêu quái tự do. Ta muốn theo đuổi nàng.

- Ta không thích đoạn tụ!

- Nàng là nữ, đoạn tụ cái gì? Còn nếu nàng thích làm nam nhi thì ta giả gái cũng được. Ta giả gái có khi còn xinh hơn nàng, nàng có muốn xem không?

Ta nghĩ Tử Mặc thanh mục tú mà giả gái có khi còn xinh hơn ta thật, kiên quyết lắc đầu. Ta không thích bị chê xấu, càng không thích có người đẹp hơn mình, hơn nữa còn là nam nhân, không đúng, là nam yêu. Ta uyển chuyển nói:

- Ta không thích yêu quái. Đặc biệt là kiểu yêu quái như ngươi.

- Nhưng ta có nhiều tiền lắm đấy. Số tiền ta có còn gấp rất nhiều lần 107 vạn kia của nàng.

- Được, ta cho phép ngươi theo đuổi ta.

Ta khoan thai bước đi, Tử Mặc vẫn đứng đó, áo dài màu tím phất phơ trong gió, khuôn mặt hắn đẹp như tranh vẽ, tuấn dật khó tả. Ta gọi hắn một câu:

- Không phải muốn theo đuổi ta sao? Có đi không đây?

Hắn nhìn về phía kinh thành, mắt khẽ rũ xuống, mi dài khẽ rung rung:

- Hải Không, việc ta giúp coi như là đã đã trả hết nợ.

Thì ra cái tên luôn nói linh tinh này cũng có lúc nghiêm túc như vậy. Nói đoạn, hắn đi về phía ta, rất tự nhiên nắm lấy tay ta như một hành động nghiễm nhiên hắn có quyền. Ta vô thức hỏi:

- Hải Không là ai? Nghe tên có chút quen quen?

- Cố nhân thôi.

Hoàn phần 1: Tiếng khóc ở Tinh Hải Lâu

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net