Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đang là mùa đông, nhiệt độ ngoài trời rất lạnh nhưng vẫn không lạnh bằng nhiệt độ ở phòng khách của lâu đài Nam Cung lúc bấy giờ.
Trác Duệ Quân ngồi trên chiếc ghế sofa lớn ở giữa phòng khách, khuôn mặt lạnh lùng, ấn đường tối đen lại, đôi mắt nhìn chầm chầm vào cô gái đang sợ hãi trước mặt.
Không ai biết được một người cao cao tại thượng như hắn lại có thể bị một người hầu bé nhỏ cưỡng hôn ở trước mặt bao nhiêu người.
Triệu Lan Vy đoán chừng Trác Duệ Quân đang rất tức giận, hắn ta ngồi im lặng nãy giờ là đang nghĩ cách làm sao để hành hạ cô, ăn tươi nuốt sống cô vì cái tội đã cưỡng hôn hắn, lần này cô chết chắc thật rồi.
Triệu Lan Vy bị bắt đứng ở giữa phòng khách, xung quanh cô là mấy chục người hầu đứng nhìn, giờ phút này đây, cô chẳng khác gì là một tội phạm bị đưa ra phiên tòa để xét xử.
Nhìn khuôn mặt của Trác Duệ Quân, cô không khỏi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng lấy hết can đảm để xin được giảm án.
" Ông chủ, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý mạo phạm đến ông chủ đâu, lúc nãy chỉ là sự cố thôi. Chúng ta đều là người lớn cả rồi, ông chủ cứ xem như đó là một tai nạn nhỏ mà bỏ qua cho tôi đi, được không? " Giọng của Triệu Lan Vy nhẹ nhàng hết sức có thể.
Dù Triệu Lan Vy đã thành khẩn xin được giảm án, nhưng người đàn ông trước mặt dường như vẫn không muốn tha thứ cho cô.
" Cô phạm vào điều cấm kỵ nhất của tôi mà còn muốn xin tôi bỏ qua cho à? Trên đời này, tôi ghét nhất là phụ nữ chạm vào tôi, đằng này cô không những chạm tôi mà còn hôn tôi nữa, cô nghĩ xem tôi có thể tha cho cô không? "
Triệu Lan Vy đưa ánh mắt cầu cứu đến đám người đang đứng ở xa xa kia, nhưng chẳng ai muốn cứu cô cả, mà cũng đúng thôi, vụ này ai mà dám có can đảm đứng ra bênh vực cô.
Xem ra lần này cô không thể trông cậy vào ai được, cô chỉ có thể tự cứu lấy chính bản thân mình mà thôi.
" Ông chủ, thật ra không phải lỗi tại tôi, mà là tại cái thang đó.... cái thang đó không được chắc chắn cho lắm, bởi vậy tôi mới bước hụt chân…"
" Vậy tại sao bao nhiêu người bước lên đó không té chỉ có mỗi cô là bị té? "
Triệu Lan Vy tức anh ách, tay nắm thành quyền. Cô bị té cũng là một phần do cái thang đó thật mà, sao không ai tin cô hết vậy?
" Vậy tại sao ông chủ thấy tôi té xuống mà không né ra, ông chủ đứng ở dưới căn bản là có thể tránh được mà. "
" Ồ! Ý của cô bây giờ là tôi cố tình đứng đó để cho cô ngã lên người tôi rồi hôn tôi sao? " Trác Duệ Quân bây giờ sát khí đằng đằng.
Triệu Lan Vy bây giờ chỉ muốn vả vào miệng của mình một cái, lúc nãy cô tức quá nên nói bậy, chẳng những không khiến Trác Duệ Quân nguôi giận mà lại càng tức giận hơn thôi.
" Tôi không có ý đó. "
" Không có ý đó? Rõ ràng tôi thấy cô chính là có ý đó. "
Triệu Lan Vy tức điên cả người, dù cô có nói gì thì người đàn ông trước mặt cũng đều sẽ đổ hết mọi tội danh lên người cô, xem cô là kẻ lẳng lơ cô tình quyến rũ hắn ta.
Nỗi oan ức này làm sao cô có thể rửa sạch được đây?
" Vậy bây giờ ông chủ muốn phạt tôi thế nào thì cứ nói đi! "
Triệu Lan Vy hùng hồn nói, giờ phút này rồi cô còn sợ gì nữa, dù gì cô cũng bị phạt thôi, cãi tới cãi lui minh oan làm cái gì cho mệt, cùng lắm chắc cũng là chỉ bị đánh vài roi thôi …chắc không sao đâu há!
" Được, có bản lĩnh lắm! Nếu cô đã nói vậy thì tôi sẽ phạt cô không được ăn uống bất cứ thứ gì trong ba ngày tới. "
" Không được! " Triệu Lan Vy hét lớn:" Ông chủ có thể phạt tôi bất chứ thứ gì nhưng không thể bắt tôi không được ăn, như vậy chẳng khác nào là muốn giết chết tôi. "
Đồ ăn ngon và vẽ tranh chính là nguồn sống của cô, không cho cô ăn chẳng khác nào là đang chặt đứt một nguồn sống của cô.
" Đó là mệnh lệnh của tôi, cô không có quyền chống đối hay cãi lại. " Trác Duệ Quân nhìn dì Mỹ ra lệnh:" Trong ba ngày tới dì phải giám sát cô ta, nếu cô ta dám ăn hay uống bất cứ thứ gì thì dì sẽ là người chịu hình phạt này thay cô ta. "
Dì Mỹ cúi đầu cung kính đáp:" Dạ, tôi biết rồi ông chủ. "
" Đi làm việc hết đi! "
Cả đám người hầu cúi đầu chào Trác Duệ Quân rồi trở lại làm việc của mình.
Triệu Lan Vy bực tức nhìn Trác Duệ Quân đang ngồi trên ghế.
Đúng là mấy kẻ ác thì thường được sống thảnh thơi mà!
Cô thì vừa bị mất đi nụ hôn đầu vừa phải chịu phạt, còn hắn ta thì ung dung thảnh thơi.
Nhưng cô lại không thể làm được gì hắn ta, ở đây hắn là chủ, cô chỉ là người hầu mà thôi, cô không có quyền lực gì ở đây cả.
Sau đó Triệu Lan Vy ấm ức mà đi ra khỏi phòng khách.
Phong quản gia đứng kế bên từ ngã đến giờ không khỏi kinh ngạc.
Ông là người lớn tuổi, sống lâu năm rồi nên kinh nghiệm hơn lớp trẻ này nhiều. Ông nhìn thấy được Trác Duệ Quân đặc biệt dành cho Triệu Lan Vy một sự thiên vị không hề nhỏ.
Nếu trong tình huống này là người phụ nữ khác thì chắc chắn Trác Duệ Quân đã cho ăn ngay một phát súng vào đầu rồi, còn đằng này lại chỉ phạt nhịn đói ba ngày.
Phong quản gia không biết liệu sự ưu ái đặc biệt mà Trác Duệ Quân dành cho Triệu Lan Vy có phải là bởi vì Triệu Lan Vy rất giống với cô bé năm đó đã cứu Trác Duệ Quân hay không?