Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phong quản gia nhanh chóng gọi bác sĩ đến khám cho Triệu Lan Vy.
Vị bác sĩ đó khám xong rồi xoay qua nhìn Trác Duệ Quân:" Cô ấy bị động thai, lại cộng thêm bị kích động mạnh nên cái thai đang rất yếu….bây giờ cần để cô ấy nghỉ ngơi, tránh để cô ấy bị kích động hay căng thẳng, không nên để cô ấy vận động mạnh, tốt nhất là nên hạn chế đi lại trong thời gian này. Tôi sẽ kê cho cô ấy một ít thuốc, uống vào thì thai sẽ ổn hơn thôi. "
Trác Duệ Quân từ nãy đến giờ điều nghe rất chăm chú những lời bác sĩ dặn không để sót một chữ nào, sau đó hắn bảo Phong quản gia tiễn bác sĩ về, còn hắn thì vẫn ở trong phòng với Triệu Lan Vy.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, hàng chân mày của hắn khẽ cau lại, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, bàn tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ nói:" Triệu Lan Vy, bây giờ tôi phải làm thế nào với em mới được đây? Em nói cho tôi biết đi! "
Triệu Lan Vy cứ thế mà ngủ tận hai ngày liền, vừa mở mắt dậy cô đã nhìn thấy Trác Duệ Quân đang nằm ở bên cạnh cô.
Hắn đang ngủ nhưng hàng chân mày vẫn cau lại, lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng tỏ ra khí thế lạnh lùng, hung tàn khiến người khác vừa nhìn đã không dám đến gần.
Triệu Lan Vy dời tầm mắt xuống thì thấy một tay của hắn đang để ở trên bụng cô, tay còn lại thì đang kê cho cô nằm lên, cả người của cô lúc này nằm còn trong lòng hắn.
Triệu Lan Vy ngay lập tức ngồi dậy, Trác Duệ Quân cũng bởi vì cử động của cô mà thức giấc.
Triệu Lan Vy mở to đôi mắt nhìn hắn, cho đến tận bây giờ cô không nghĩ là mình vẫn còn sống.
Sau khi biết cô bắt tay với cảnh sát để tống hắn vào tù thì hắn vẫn còn có thể giữ cô ở bên cạnh hắn sao, chẳng những vậy hắn còn ôm cô vào lòng hệt như giữa hai người chưa từng có bất cứ cuộc đụng độ, cãi vã gì xảy ra.
Trác Duệ Quân bắt gặp được ánh mắt kinh ngạc đó của Triệu Lan Vy, hắn nhìn thấy nhưng không nói gì, rồi chầm chậm bước xuống giường rót một ly nước đưa đến trước mặt Triệu Lan Vy.
Cô đã ngủ một mạch tận hai ngày rồi, hai ngày qua đều không ăn uống gì nên hắn sợ cô tỉnh dậy sẽ khó chịu mà rót cho cô một ít nước để cho cô uống trước.
Triệu Lan Vy nhìn thấy ly nước nhưng vẫn không cầm, điều đó khiến hắn không vui ngay lập tức nhét ly nước vào trong tay cô:" Em uống nước trước đi! " Hắn nhàn nhạt nói.
Triệu Lan Vy cầm ly nước trong tay, cô mơ hồ có thể thấy được hình ảnh phản chiếu trong đó, nói thật nhìn cô lúc này chẳng đẹp gì cả mà nói thậm tệ hơn là chẳng khác nào một con ma nữ, gương mặt thì trắng bệch, tóc xõa dài bị rối tung rối mù cả lên, khiến cô vừa nhìn đã giật thót cả mình.
" Em có chuyện gì để nói với tôi không? "
Đột nhiên giọng của Trác Duệ Quân vang lên bên tai cô.
Hắn hỏi cô có chuyện gì muốn nói với hắn không, nhưng nói chuyện gì là chuyện gì. Trong tay cô đâu còn bằng chứng tố cáo hắn đâu, con chíp duy nhất làm bằng chứng cũng đã bị hắn bóp nát rồi còn đâu.
"....."
Thấy Triệu Lan Vy im lặng, Trác Duệ Quân càng tức giận, nhìn chằm chằm vào cô.
Cô mang thai được hơn ba tháng vậy mà đến tận bây giờ hắn mới biết, không phải người vợ nào khi biết mình có thai cũng muốn ngay lập tức báo cho chồng của mình biết sao?
" Dì Mỹ đã nói với tôi, mấy tháng trước thấy em thường xuyên bị nôn mửa nên dì đã nghi ngờ mà mua que về cho em thử thai, nhưng em đã nói với dì ấy mình không có thai, thực chất là từ lúc đó em đã biết mình mang thai mà giấu tất cả mọi người. Triệu Lan Vy, em cũng giỏi lắm đấy! Giấu tôi hết chuyện này đến chuyện khác, em thấy vui lắm sao? "
Triệu Lan Vy vô thức ôm lấy bụng.
Hắn không hỏi cô về vụ con chíp nghe lén mà đang hỏi cô về việc cô mang thai sao?
" Tôi không muốn con của tôi có một người ba giống như anh. Một người ba tàn nhẫn đến mức thẳng tay giết chết ông ngoại của nó trước mặt mẹ của nó. " Nói đến đây hốc mắt cô đã đỏ hoe lên.
Đột nhiên Trác Duệ Quân ngồi xuống mép giường, hắn nắm lấy vai cô kéo cô lại gần hắn:" Triệu Lan Vy! Dù cho em có hận tôi đến mức nào đi chăng nữa, thậm chí là muốn lấy mạng của tôi thì em vẫn không thay đổi được sự thật rằng đứa bé trong bụng em là con của tôi, là con của tôi em có hiểu không? Em không có quyền ngăn cấm tôi được biết về sự tồn tại của nó, em không có quyền mang nó đi khỏi tôi. "
Triệu Lan Vy trừng mắt lên nhìn hắn:" Anh không xứng đáng làm ba của con tôi! "
" Tôi không xứng vậy em xứng à? " Hắn trong cơn tức giận mà gầm lên:" Em để cho mình bị động thai, chẳng những vậy em còn cố tình không cho tôi biết về sự tồn tại của đứa bé, nếu hôm đó tôi cho người bắn chết em thì cũng đồng nghĩa tôi tự tay giết chết đứa con của mình. Em là đang cố tình dùng cách này để trả thù tôi đó sao? Em dùng chính đứa con của mình để trả thù tôi đó sao? Triệu Lan Vy! Có người mẹ nào lại độc ác như em không? "
Tại sao hắn lại nghĩ cô dùng đứa bé này để trả thù hắn chứ?
Không bao giờ cô muốn con của cô bị kéo vào vòng vây của hận thù này, bởi vậy cô mới giấu chuyện mình có thai đi, bởi vì cô biết con của cô nó vô tội.
Cô chỉ không muốn nó có một người ba độc ác như Trác Duệ Quân mà thôi. Cô đã tự nói với mình rằng sau khi trả thù xong cô nhất định sẽ cùng đứa trẻ đến một nơi thật xa.
Nhưng điều không thể ngờ được là, ngay giây phút cuối cùng đứa trẻ lại trở thành con át chủ bài giúp cô lật ngược tình thế, bây giờ thì cô đã không thể nào đem đứa bé này tránh xa người ba độc ác của nó được nữa rồi.
Triệu Lan Vy vẫn ngồi im lặng, không giải thích cũng không hề này nỉ hắn xin tha thứ, rồi đột nhiên giọng của hắn không tức giận nữa, không la mắng cô nữa mà chỉ nói một câu sau đó liền bỏ ra ngoài.
" Triệu Lan Vy, em thắng rồi đó, em lúc nào cũng thắng tôi cả. "