Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không biết thầy Chu bác học đa tài có nghe một câu như này chưa — người dọa người, hù chết người.
Hôm nay nếu mà tôi bị hù chết ở đây, căn nhà này của anh sẽ thật sự là nhà ma!
“Anh hù tôi sợ làm gì hả!” Tôi lại vốc một nắm tuyết, ném về phía Chu Hàm Chương.
Tuyết này, không có trọng lượng, ném toàn thân anh cũng không hả hận.
Tôi trừng mắt nhìn anh, phát hiện người nọ thế nhưng trên mặt mang theo ý cười trên cao nhìn xuống nhìn tôi, tôi nào chịu nổi uất ức này, tôi đây nhỏ nhen lắm.
Tuyết đầy đất, loại thời điểm này thích hợp chơi ném tuyết nhất.
Tôi nổi tính tình, cơn buồn tiểu cũng chưa dày đặc lắm, cũng không sợ cóng tay, xoay người tạo một quả cầu tuyết thật lớn chọi thẳng vào anh mà không hề báo trước.
Đương nhiên, tôi không dám chọi vào đầu Chu Hàm Chương, cái đầu đó quá quý giá, bị tôi đập hỏng thật thì không đền nổi, tôi chỉ có thể chọi vào người anh, vòng ngực nhìn thì không rắn chắc mấy, một cầu tuyết bay qua, anh liền ngây ngẩn cả người.
“Cậu đánh tôi.”
“Tôi đánh anh thì làm sao?” Nói rồi tôi bèn lại đắp một quả, giơ tay liền ném lên người anh: “Tôi cứ đánh anh đó!”
Anh người này, bị đánh cũng không né, cứ như vậy tay cắm túi cúi đầu nhìn tôi.
“Trẻ con.”
“Tôi cứ trẻ con đấy.” Tôi còn đánh!
Hồi học tiểu học thích nhất chơi ném tuyết, lúc ấy mùa đông tuyết rơi, đám nhóc chúng tôi đây liền đến sân thể dục chơi hết mình, mười phút giữa giờ đều có thể đánh đến khí thế ngất trời sau đó mang theo một thân mồ hôi về phòng học.
Hiện tại quay đầu ngẫm lại, khi đó các bạn học nữ đều phiền chúng tôi không phải không có đạo lý.
Sau lại hơi lớn thêm một chút, biết chú ý hình tượng, tuy rằng sau khi lên cấp hai tôi đã phát hiện bạn học nữ cho dù có thiện cảm với tôi cũng không giải quyết được vấn đề độc thân của tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng mình là hình tượng tài tử sạch sẽ trưởng thành ở trong lòng người khác.
Làm người, danh tiếng rất quan trọng.
Cho nên, nhiều năm như vậy trôi qua, tôi vẫn luôn không đánh trận đấu ném tuyết nào nữa, hôm nay Chu Hàm Chương kích hoạt “tinh thần chiến đấu” của tôi rồi, đây đều là anh tự tìm.
Tôi ấy, cảm xúc dâng lên đầu óc liền rất dễ hỏng, ngày thường nếu mà có người để tôi ngồi trên nền tuyết, tôi chắc chắn cảm thấy người này muốn mưu hại tôi, nhưng buổi tối này, buổi tối trời đông tuyết phủ gió lạnh gào thét này, tôi ngồi trong tuyết lạnh lẽo thế nhưng giống như một người không có việc gì, không muốn nhanh chóng đứng dậy, ngược lại mông như dính bên trên, một lòng vo cầu tuyết đánh người.
Một khắc đó, tôi hóa thân xạ thủ đậu Hà Lan bên trong <Thực vật đại chiến zombie>, cầu tuyết chính là đậu Hà Lan của tôi, pặc pặc pặc đánh lên người Chu Hàm Chương.
Bên trên áo khoác len của anh dính tuyết, không rũ xuống, cũng không phản kháng, cứ như vậy cười đứng ở nơi đó nhìn tôi “bắt nạt” anh, không biết còn tưởng rằng chúng tôi đang làm hành vi nghệ thuật gì.
Sau khi tôi chọi mười mấy quả cầu tuyết, rốt cuộc không nhịn được.
Tôi hỏi: “Thầy Chu, chẳng lẽ ngài là máu M?”
“Gì?”
“Không có gì.” Tôi ngồi ở chỗ đó nhìn anh: “Chỉ tò mò vì sao anh không phản kháng.”
“Nếu tôi phản kháng, mạng cậu sẽ không còn.”
“Ha, trai già còn nói mạnh miệng ghê!”
Anh nhìn tôi hơn nhướng mày: “Cậu nói ai là trai già?”
“Anh!”
Nói thật, vào ban đêm con người rất dễ mất lý trí, rất dễ nói ra một số lời ngày thường không dám nói.
Tôi lại ném một quả cầu tuyết qua: “Trai già!”
Chu Hàm Chương rốt cuộc có phản ứng, anh bước đến hai bước, tới bên cạnh tôi, chậm rãi ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm nhìn tôi.
Anh cười khiến tôi có hơi sởn tóc gáy, khiếp đến hoảng, luôn cảm thấy người này giờ phút này từ một tên trai già văn nghệ biến thành sát thủ biến thái khát máu.
“Ờm…” Tôi rén, chuẩn bị trốn chạy: “Thầy Chu ngủ ngon.”
Tôi xoay người muốn chạy, kết quả bị anh túm lại, đè trên nền tuyết.
Cảnh tượng này sẽ thực sự rất đẹp nếu trong một bộ phim thần tượng — trên mặt tuyết thật dày, một người đàn ông bị một người đàn ông khác đè xuống, hai người nhìn nhau thâm tình…
Thâm tình cái con khỉ!
Anh hài hước nhìn tôi cười: “Chạy cái gì?”
“Tôi không chạy.”
“Không chạy?” Anh mỉm cười với tôi, lúc tôi còn chưa kịp nghĩ xong lăn đi bằng tư thế gì, thì anh nhét một quả cầu tuyết vào cổ áo tôi.
Chu Hàm Chương thật sự rất trẻ con!
Đã trẻ con còn xấu tính!
Chiêu này là hồi tôi tiểu học mới dùng!
“Chu Hàm Chương!” Tuyết lạnh lẽo bị nhét vào cổ áo tôi, trực tiếp lạnh thấu người.
Anh cười đứng dậy muốn đi, bị tôi bắt lấy, cứ như vậy, hai tên đàn ông cộng lại với nhau cũng 60 tuổi chúng tôi náo loạn trên nền tuyết.
Quá ngây thơ, quá mất mặt, quá muốn mạng.
Tôi cưỡi ngồi trên người Chu Hàm Chương, dùng sức nhét tuyết vào trong lòng anh, anh ôm tôi trở mình, vùi thẳng tôi vào tuyết.
Khi tôi cười ra nước mắt liên tục xin tha, tôi thậm chí đã quên mình vừa nãy ra khỏi phòng đến tột cùng là vì cái gì.
Tôi ra ngoài muốn làm gì nhỉ?
À đúng rồi, tôi nhớ rõ hình như là muốn đi tiểu.
Tôi nằm trong tuyết, khi nhìn Chu Hàm Chương cười đến không hề hình tượng trước mắt, đừng nói đã quên mình ra cửa muốn làm gì, tôi cũng sắp đã quên mình là ai.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");