Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Lương Thu Thu, có phải con già quá nên ngốc luôn rồi không? Bạn học cấp ba mà còn không nhớ?" Mẹ Lương nghi ngờ trí nhớ của con gái mình.
Lương Thu Thu trợn mắt cứng họng nhìn mẹ Lương rồi lại nhìn Hứa Gia Ninh, miệng mở lớn như chữ "O".
"Xin lỗi Thu Thu, ngày hôm qua đã cưỡng hôn em." Dứt lời, mặt Hứa Gia Ninh hơi đỏ lên, ra vẻ rất thẹn thùng.
Cô đang nghi ngờ xem có phải mắt mình bị "trục trặc" không, tên đáng ghét lăn lộn cô gần chết ở trên giường bây giờ lại biết đỏ mặt?
"Thu Thu, con đã làm cái gì thì tự con phải biết rõ."
Không biết mẹ Lương làm sao, tự dưng thốt ra một câu vô cùng khó hiểu.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Chẳng lẽ bà bị sốt à?
Lương Thu Thu duỗi tay muốn sờ trán mẹ mình, ai ngờ bị bà vô tình tét bốp một cái vào tay. Mu bàn tay lập tức hồng lên, cô không phục mà bĩu môi rũ mắt xuống.
"Thu Thu, em đau không?" Hứa Gia Ninh xót xa vội đi đến hỏi cô. Lương Thu Thu cảnh giác lùi về phía sau: "Anh đừng tới đây."
"Thu Thu, thằng bé nó đang quan tâm con." Sắc mặt của mẹ Lương không tốt lắm, cứng rắn dạy bảo con gái.
Cô nói: "Không cần, con với anh ta cũng không có thân thiết đến vậy."
"Cái gì mà không thân thiết? Học cùng lớp với nhau ba năm cơ mà." Không biết mẹ Lương móc đâu ta được một bức ảnh: "Đây, cậu học sinh bị làm mờ mặt này chính là Gia Ninh."
"Làm mờ mật?" Lương Thu Thu nhận lấy bức ảnh, vừa thấy đúng là nam sinh đứng giữa ở hàng phía sau bị thứ gì đó sắc bén làm mờ mật.
"Ai làm vậy chứ?"
Hai người, bốn con mắt đều đổ dồn về phía cô, Lương Thu Thu oan uổng cực kì.
"Không phải con mà, một chút kí ức con cũng không có nữa. Với cả mặt đều bị mờ như vậy, ai biết có phải anh ta thật không."
"Trong điện thoại của Gia Ninh có bức ảnh chụp hôm tốt nghiệp. Bộ tóc lông gà năm đó của con bắt mắt lắm, mẹ liếc một cái là nhận ra con luôn."
Nói đến cái này mẹ Lương nhịn không được muốn chửi bậy, không biết lúc học cấp ba Lương Thu Thu bị trúng tà khí yêu mà gì mà lại thích cuốn lớp tóc bên trong phồng lên, lớp tóc bên ngoài thì giữ nguyên, từ xa nhìn lại chẳng khác gì cái chổi lông gà màu đen.
Nghe mẹ nói vậy khiến Lương Thu Thu nhớ lại thời trẻ trâu của mình, mặt cũng đỏ lên.
"Dù...dù có là thật đi nữa, nhưng hôm qua anh ta dám giở trò đồi bại với con ở nhà vệ sinh, chẳng lẽ mẹ lại coi như không có chuyện gì xảy ra sao?"
Lương Thu Thu không phục, rõ ràng hôm qua mẹ còn xem anh là yêu râu xanh, mà không biết hôm nay tên này giở trò mèo gì lại khiến mẹ ra mặt nói giúp anh ta?
Lời còn chưa dứt, mẹ Lương nghe vậy lại càng tức hơn: "Lương Thu Thu, sao con dám giấu ba mẹ chuyện con và Gia Ninh đang hẹn hò với nhau?"
Hai mắt cô trợn to hết cỡ: "Cái gì? Con với anh ta hẹn hò? Con với anh ta hẹn hò khi nào chứ?"
"Còn không chịu nhận? Màn hình điện thoại của Gia Ninh chính là ảnh chụp lúc con đang ngủ, hay là muốn chờ thêm một thời gian nữa, đợi đẻ con ra rồi mới chịu nhận?"
"Ảnh chụp? Con? Mẹ đang nói cái gì thế?" Đầu Lương Thu Thu như muốn nổ đến nơi.
"Bác gái, Thu Thu còn chưa đồng ý hẹn hò với con. Ngày hôm đó là...là ngoài ý muốn ạ..." Hứa Gia Ninh lắp bắp "tốt bụng" giải vây giúp cô.
Lương Thu Thu nghe anh nói vậy thì nổi điên: "Anh nói chuyện kia cho mẹ tôi biết?"
"Anh xin lỗi, Thu Thu, bác gái nhìn thấy ảnh nền điện thoại của anh nên..." Vẻ mặt của Hứa Gia Ninh tràn đầy áy náy.
"Anh...anh..."
Cứ "anh anh" cả buổi, cô tức giận nói không thành câu, lục phủ ngũ tạng cũng quay cuồng theo.
"Nếu đã như vậy thì còn nói chuyện yêu đương làm gì nữa, cứ thế kết hôn luôn đi." Mẹ Lương cố nén lửa giận nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");