Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đôi mắt phủ kín một tầng âm u, tay chậm rãi dời ra khỏi đuôi tóc cô, khi anh nhìn cô đã không còn dịu dàng như trước.
Lương Thu Thu cũng không phải đồ ngốc, thấy phản ứng của anh, tự nhiên biết được chính mình nói sai.
Cô khẩn trương mà nhìn xung quanh, khóe môi run rẩy. "Thu Thu, có vài lời không thể nói ra, em biết không?"
Đua tay nới lỏng cà vạt, Hứa Gia Ninh quay đầu ra sau chỉnh lại trang phục, giờ phút này Lương Thu Thu khẩn trương đến mức run cả tay.
"Hứa Gia Ninh, tôi xin lỗi anh là được chứ gì."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không cần vì giữ gìn mặt mũi mà đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Lương Thu Thu liền cúi đầu khom lưng với đại ca.
"Xin lỗi? Bé yêu, em nghĩ anh sẽ chấp nhận lời xin lỗi? Xin lỗi từ miệng thì anh không có hứng thú, còn dùng hành động để xin lỗi thì anh hoàn toàn vui lòng tiếp thu."
Hứa Gia Ninh phất tay, cà vạt bay xuống đất.
Cô liếc mắt nhìn cà vạt trên mặt đất, lắp bắp nói: "Anh, anh muốn tôi dùng hành động để xin lỗi?"
Ngón tay dường như mang theo ngọn lửa, vẽ một đường từ cằm cô xuống tới cổ áo, dừng lại, "Cởi quần áo ra." Anh thở một hơi trước mặt cô, động tác mị hoặc mà ưu nhã.
"Cởi quần áo ra làm gì?" Lương Thu Thu bị hơi thở của anh làm cả người phát run.
"Bé ngoan, em nói thử xem?" Ngón tay vốn tạm dừng lại tiếp tục di chuyển xuống dưới, quét qua đôi ngực nhũ sâu hun hút.
"Nếu muốn làm cái kia thì không được."
Lương Thu Thu thật nhanh bắt được tay anh, cô có đủ dũng khí để cự tuyệt anh ta.
Hứa Gia Ninh mờ mịt không vui, "Vì sao?"
"Tôi có khả năng đã mang thai." Lương Thu Thu trịnh trọng mà nói. "..."
"Anh xem lý do này ok không?" Lương Thu Thu hỏi.
"Chỉ là có khả năng thôi." Hứa Gia Ninh bình tĩnh trả lời cô.
Nhưng cũng không có nghĩa là tôi không mang thai, anh nói thử xem, chúng ta đã làm nhiều lần như vậy rồi mà không có mang bao bảo vệ, có mang thai cũng là chuyện bình thường. Vì bảo vệ đứa con Schrodinger* này, hiện tại chúng ta không nên vận động kịch liệt."
*Thí nghiệm Con Mèo Của Schrodinger: là một thí nghiệm vật lý lượng tử, mục đích của Erwin Schrodinger chỉ giúp mọi người thấy những khái niệm cơ bản trong cơ học lượng tử khác biệt với đời thường, con mèo thuộc thế giới vĩ mô nên nó sẽ không chịu các quy tắc của lượng tử, thí nghiệm của Schrodinger chỉ là giả tưởng ** Ở đây ý nói đứa con trong bụng của Lương Thu Thu chỉ là tưởng tượng thôi:vvv
Cô phản bác anh bằng lời nói của anh, cô càng nói càng hăng, "Mà làm cha nó, anh hắn là biết, tâm trạng của thai phụ rất quan trọng."
"Cho nên?"
"Tôi không cho anh động tay động chân với tôi." Có loại hố để chôn cảm xúc của mình.
Đầu óc vốn linh hoạt của Hứa Gia Ninh đình công.
"Thu Thu à, không thể không nói tư duy phản biện của em càng ngàng càng nhanh nhạy." Trong giọng nói của Hứa Gia Ninh lộ ra vài phần bất đắc dĩ, anh lắng lặng nhìn cô, "Chỉ là em nói, đứa bé Schrodinger..."
"Đứa bé Schrodinger thì làm sao? Tôi chưa kiểm tra nên không thể nói rằng bé không tồn tại." Lương Thu Thu cứng cổ kiên trì lý luận của mình.
"Anh có biện pháp làm đứa bé Schrodinger này tỷ lệ tồn tại tăng cao, em có muốn thử hay không?" Ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe rồi biến mất.
"Ha ha, anh không cần khách khí như vậy, chúng ta cũng không phải là cá cược, tôi cảm thấy tỷ lệ này đã ổn rồi, suy nghĩ cho em bé khỏe mạnh, tôi nghĩ tôi vẫn nên về nhà mà nuôi thai đi."
Dứt lời, cô lén lút xoay người muốn chạy.
Tay lại bị người dùng lực kéo, cô lảo đảo lùi lại vài bước, ngã vào lòng ngực Hứa Gia Ninh.
Hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh, "Hứa Gia Ninh, anh muốn thấy một xác hai mạng sao?" Lương Thu Thu cực kỳ nghiêm khắc chỉ trích anh.
"Thu Thu, đừng quậy." Anh nhàn nhạt nói, dường như đang nhìn đứa bé khóc lóc lăn lộn, "Mặc dù trong bụng em đã có em bé, anh cũng không ngại tiến hành bước đầu giáo dục giới tính."
"Giáo dục giới tính?" Lương Thu Thu trừng mắt nhìn anh. "Dùng một gậy, dạy con ngoan."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");