Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lương Thu Thu dìu Hứa Gia Ninh ngồi lên sopha, đưa tay sờ lên vết thương đã kết vảy còn vương chút máu khô, đầu ngón tay vừa đụng đến miệng vết thương, Hứa Gia Ninh liền nhíu mày.
"Đau lắm hả anh?" Lương Thu Thu lo lắng hỏi.
Mật Hứa Gia Ninh tái nhợt, cười an ủi cô: "Không sao đâu em."
Lương Thu Thu mím môi, "Ra khỏi đồn công an lâu đến vậy rồi cũng không biết rửa vết thương."
"Hừ, chỉ biết trách Gia Ninh, con giỏi vậy sao không đi lấy thuốc bôi cho thằng bé." Mẹ Lương trừng mắt nhìn Lương Thu Thu.
Lương Thu Thu tức mà không dám trả lời, cô cũng sợ chiêu "Như Lai thần chưởng" của mẹ.
"Được rồi, đừng nói nữa, mẹ con hai người khiến Hứa Gia Ninh tai bay vạ gió, có phải nên xin lỗi người ta không?" Ba Lương rất có khí chất của người làm chủ gia đình.
Mẹ Lương lạnh nhạt liếc ông, ba Lương chột dạ quay đầu đi. Lương Thu Thu cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."
Do cô không tốt, không nên không nghe anh giải thích đã phán anh "tử hình", còn khiến mẹ Lương đánh anh một trận nữa.
Nói đi cũng phải nói lại, công nhận sức chiến đấu của mẹ cô mạnh ghê, về sau cô cũng phải theo học mẹ một khóa mới được.
"Thu Thu, không sao đâu em. Là do anh không xử lý tốt các mối quan hệ xung quanh, để người ta quấy rầy tới em, anh sai rồi."
Hứa Gia Ninh vẫn giữ vững bộ dáng áy náy, anh giơ tay, nhẹ nhàng sờ sờ bụng nhỏ phẳng của, nhỏ giọng nỉ non: "Không biết có dọa đến cục cưng nhỏ hay không."
Lương Thu Thu: "..."
Ê, cái điệu bộ này của anh là diễn hay thật vậy?
"Khụ khụ, Thu Thu, cậu thoa thuốc cho Học.. Gia Ninh trước đi." Đa Đa đã quen gọi Hứa Gia Ninh là Học Thần, nhất thời gọi nhầm.
Lương Thu Thu quay đầu lại, "Người vừa rồi là..." Tên gì quên rồi nhỉ?
"Tên yêu thầm đó." Đa Đa tiện đật luôn cho Lâm Trì một biệt danh. Lương Thu Thu: "..."
Ờ thì, cũng đúng đúng... "Anh ta đâu rồi?."
Tay đang sờ bụng cô không biết đã dời đến cổ tay cô từ khi nào, anh hơi căng thắng siết một chút, Lương Thu Thu bị đau nên quay đầu lại, "Anh bị sao đó?"
"Thu Thu, mặt anh đau quá, có phải vết thương bị nứt ra không?" Đôi mày kiếm của Hứa Gia Ninh nhíu nhíu, điệu bộ đáng thương, nhìn anh như sủng vật nhỏ bị thương cầu tình yêu của chủ.
Tuy là Lương Thu Thu không quen được với vẻ làm bộ làm tịch của anh, nhưng vẫn nhịn điệu bộ "đau đớn không chịu được", trong lòng thấy hơi cấn cấn.
Đa Đa đưa hộp thuốc sang cho cô, Lương Thu thu lấy povidine cả tăm bông bôi cho anh tiêu độc vết thương, nước sát trùng lướt qua da khiến anh hơi đau, vì vậy sắc mặt anh càng thêm tái nhợt.
Khuôn mặt trời sinh tuấn tú lại lộ ra vẻ đau khổ, câu được sự đau lòng của mẹ Lương.
"Xin lỗi con rể, do mẹ không tốt, xuống tay hơi tàn nhẫn."
Hứa Gia Ninh vốn đang nhe răng trợn mắt, nghe được mẹ Lương gọi mình là con rể, tức khắc cười cong cả mắt, giống như người vừa rồi đau đớn nhăn nhó không tồn tại.
"Mẹ, không sao đâu, do con không tốt, để Thu Thu phải hiểu nhầm." "Con rể..."
"Mẹ ơi..."
Lương Thu Thu: "..."
Phim truyền hình máu chó lúc 8 giờ cũng không diễn được như này nữa? Đầu hai người này có vấn đề hả trời?
"Ring ring.."
Điện thoại của Thu Thu reo lên, "Thu Thu, cậu có điện thoại này."
Đa Đa chạy đến phòng, đem điện thoại đưa cho cô, Lương Thu Thu nhìn màn hình điện thoại thì thấy số lạ, không có ghi chú.
Ai vậy nhỉ? Giờ này còn gọi điện cho cô, chẳng lẽ là biên tập của web truyện?
Trong mắt nhanh đảo một vòng, cô ấn nghe, "Xin chào." "Thu Thu."
Là cuộc gọi từ Mạc Tử Hiên.
Vẻ mặt cô khẽ biến đổi, rồi nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh ban đầu, không dấu vết đánh giá sắc mặt "thâm tình" của mẹ Lương và Hứa Gia Ninh đối diện, thấy anh không nhận ra điều gì khác thường, cô thoáng yên tâm.
"Mẹ, mẹ giúp con bôi thuốc cho anh ấy với, con ra ngoài nhận điện thoại."
Mẹ Lương vừa nghe liền nghĩ là việc gấp, không ngừng bảo cô đi nhanh.
Bà không muốn để con rể Hứa Gia Ninh biết Thu Thu viết loại tiểu thuyết đam mỹ kia.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");