Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời đại học Hứa Mộc Tử có vài người bạn thân, một trong số đó là nam sinh chuyên ngành violin.
Họ đều học lớp song tấu nên thường xuyên hợp tác.
Lúc nãy Đặng Quân nhắc đến nhạc hội địa phương nổi tiếng mà cô từng tham gia, người chơi violin hợp tác chính là nam sinh này.
Nhà nam sinh cũng gặp chút biến cố, không tệ như nhà Hứa Mộc Tử nhưng chi tiêu sinh hoạt cũng khá eo hẹp.
Nghe thấy bạn học cay nghiệt nói xấu sau lưng cô có mùi khoai tây, nam sinh liền đứng bật dậy: “Ồ, hóa ra Shirley biết nấu món khoai tây, mình phải hỏi xin công thức.”
Chuyện này Hứa Mộc Tử cũng từng nghe nói.
Ngày biểu diễn trên sân khấu nhạc hội kết thúc, cô hỏi nam sinh tại sao lại giúp cô nói chuyện.
Nam sinh nhún vai: “Cũng không phải cố ý giúp ai, chỉ là không nhìn được thôi. Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Tại sao phải nói xấu sau lưng người khác ăn gì?”
Thường ngày họ lên lớp, tập luyện, biểu diễn, đều chỉ nói về vấn đề âm nhạc, không có chuyện riêng tư.
Hôm đó nhạc hội thành công tốt đẹp, Hứa Mộc Tử gặp nhiều đồng hương tại hiện trường, còn chụp ảnh chung với mọi người tâm trạng đương nhiên là vui vẻ.
Hai người eo hẹp cũng thỉnh thoảng xa xỉ, mua pizza của cửa hàng nổi tiếng, tản bộ trong khuôn viên trường, vừa đi vừa chia nhau ăn pizza trong hộp giấy.
Họ nói chuyện về những lúc khó khăn.
Hứa Mộc Tử nói: “Tình hình hiện tại chỉ có thể coi là lúc tôi có ít sự đảm bảo về vật chất nhất, thật ra không phải là thời điểm tồi tệ nhất.”
Không khí thoải mái, cô và chàng trai nói về Đặng Quân, người đã đồng hành cùng cô trong những ngày tháng thật sự khó khăn.
Chàng trai cầm hộp pizza, trầm ngâm: “Vậy ý cậu là lúc đó có người luôn ở bên cậu?”
Hứa Mộc Tử thò tay vào hộp xé một miếng pizza, gật đầu.
“Vậy thì may mắn quá.”
“Quả thật rất may mắn.”
“Shirley.”
“Hửm? Sao vậy?”
“Anh ấy chắc hẳn rất đẹp trai. Vì, mặt cậu đỏ rồi hahahahahaha!”
Chàng trai vừa nói vừa chỉnh dây đeo túi đựng đàn violin, nói xong, cầm hộp pizza chạy đi.
Hứa Mộc Tử buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đang ngẩng đầu cắn miếng pizza nhọn, đầy miệng tương cà chua và phô mai, suýt nghẹn, nhai nhanh, đuổi theo.
Lúc đó cô sống rất vất vả, chiếc pizza và cuộc trò chuyện ngắn ngủi hôm đó là khoảng thời gian thư giãn duy nhất sau bao ngày vất vả.
Hứa Mộc Tử khi đó chưa bao giờ dám hy vọng sẽ gặp lại một người đồng lõa, đồng minh như Đặng Quân.
Cô biết mình sẽ phải chiến đấu một mình rất lâu, rất lâu.
Cô cũng biết rằng cô sẽ không nói với ai về cuộc chiến đơn độc này trong tương lai. Bởi vì ngay cả khi cô nói ra sẽ không có ai thật sự có thể đồng cảm.
Nhưng vào đêm mưa này, khi Hứa Mộc Tử ngồi trong không gian nhỏ bé của nhà nghỉ, nghe Đặng Quân kể rõ ràng về những thành tích nhỏ bé của cô.
Trong lòng cô đang thấm đẫm một cơn mưa khác, những giọt mưa ấm áp tiếng mưa nhẹ nhàng.
Như thể đã quá lâu đi một mình dưới ánh mặt trời chói chang, cô coi cơn mưa này như một cái cớ cuối cùng cũng trút bỏ gánh nặng, nghỉ ngơi trong lúc trú mưa.
Hứa Mộc Tử nén tiếng nấc hỏi Đặng Quân: “Nhưng những chuyện này, anh biết bằng cách nào?”
“Chú ý và tìm hiểu.”
Đặng Quân nói, anh còn biết nhiều tin tức về cô.
So với những điều vừa nhắc đến anh thật sự quan tâm hơn đến hai chuyện khác.
Chẳng lẽ là chuyện “mùi khoai tây”?
Hoặc có thể biết được chuyện xấu hổ nào đó của cô?
Hứa Mộc Tử đột nhiên rất căng thẳng: “Còn gì nữa?”
Một trong số đó xảy ra không lâu sau biến cố gia đình.
Một người chú mà cả hai đều quen biết, không thể chấp nhận sự thật về việc đầu tư thất bại, đã báo cảnh sát nói bố mẹ Hứa Mộc Tử cấu kết với người khác lừa đảo.
Ngày cảnh sát đến nhà tìm hiểu tình hình, chỉ có một mình Hứa Mộc Tử ở nhà.
Sau đó bố mẹ Hứa Mộc Tử đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra, trước khi đi nói với Hứa Mộc Tử rằng họ tuyệt đối không vi phạm pháp luật.
Hứa Mộc Tử ở nhà đợi người mua đã xem trúng một món đồ nội thất trong nhà đến xem chi tiết.
Cô mặc cả với người đó, cuối cùng bán được món đồ nội thất với giá mong muốn.
Buổi tối cô mua đồ ăn nhanh, chạy đến cửa đồn cảnh sát đợi bố mẹ.
Lúc đó Đặng Quân vừa đưa bố mẹ vào Nam ổn định, anh đang ở quê nhà xử lý căn nhà cũ của bà nội.
Khi nghe tin này đã vài ngày trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra.
Đặng Quân hỏi: “Anh quan tâm là, khi cảnh sát đến nhà, khi em đợi bên ngoài đồn cảnh sát đến nửa đêm, em có cảm thấy sợ hãi không?”
Giọng nói nghẹn ngào mà Hứa Mộc Tử vừa kìm nén bỗng chốc không kìm được, trào dâng.
Cô cố gắng chớp mắt mấy cái mím môi, không khóc.
Chắc hẳn đã từng sợ hãi.
Cô không phải là người can đảm, hai điều ngông cuồng nhất trong đời cô, ngoài việc bỏ thi để đến trường bắn là hôn Đặng Quân sau lưng bố mẹ.
Sau khi mở cửa nhìn thấy chú cảnh sát, rõ ràng không làm gì sai chân cô cũng bắt đầu run lên.
Trước khi bố cầm tài liệu đến đồn cảnh sát, ông nói: “Mộc Tử, bố đầu tư thất bại là ngu ngốc, nhưng bố tuyệt đối sẽ không làm việc gì trái pháp luật. Yên tâm đi, nhé.”
Sự cứng rắn cắn răng chịu đựng khi đó, giờ cuối cùng cũng có thể trút bỏ.
Hứa Mộc Tử nhỏ giọng nói: “Lúc đó thật sự rất sợ hãi, sau khi bán đồ đạc, gọi điện cho công ty chuyển nhà đến, tay run run, bấm sai mấy lần, em sợ bố nói dối em cũng sợ thật sự có chuyện…”
Cánh tay Đặng Quân đưa qua ánh nến, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Chuyện thứ hai là khi Hứa Mộc Tử đang du học.
Đặng Quân nghe nói đã xảy ra một vụ nổ súng trên một con phố ở khu vực Hứa Mộc Tử đang sống.
Anh đã giúp cô nộp CV làm thêm ở khách sạn anh quá hiểu lộ trình hàng ngày của cô.
Vì vậy anh hỏi: “Vụ nổ súng hôm đó có làm em sợ không?”
Hứa Mộc Tử lắc đầu.
Hôm đó cô may mắn hơn đi chuyến tàu điện ngầm sớm hơn, đến khách sạn sớm hơn. Mãi đến khi các bạn cùng lớp nói chuyện sau đó cô mới biết về sự việc này.
“Đặng Quân, anh có thường xuyên theo dõi tin tức bên em không?”
1075 ngày mong nhớ và nhung nhớ, nhẹ nhàng phác họa chỉ gom thành một câu nói: “Ngày nào cũng xem.”
Âm thanh từ khu vực chung rất rõ ràng, có thể nghe thấy bộ phận điện lực đã cử người đến tận nhà, Hạ Hạ tiếp đón họ và dẫn họ đến tủ điện.
Cũng có thể nghe thấy phần trò chơi xoay chai của những người thuê nhà đã kết thúc, vài người đang bàn bạc muốn chơi trò ma sói 12 người.
Có thể thiếu người có người nhắc đến tên Hứa Mộc Tử và Đặng Quân.
Hình Bành Kiệt lập tức ngăn lại: “Chúng ta tìm người khác đi, họ đều nói bản thân trí tuệ không đủ, không thể ép người quá đáng.”
Vừa xoay chai Hình Bành Kiệt đã lộ tẩy.
Đặng Quân biết Hình Bành Kiệt đang giúp Hứa Mộc Tử trêu chọc: “Bạn em nói chuyện nghe như đang mắng người vậy.”
Hứa Mộc Tử vốn đang ngẩng đầu kìm nước mắt, nghe xong không nhịn được bật cười.
Nghĩ lại, lại hiểu ra.
Hóa ra Đặng Quân muốn nói móc Hình Bành Kiệt, đã từng hỏi cô: “Bây giờ em có thể chấp nhận sự thể hiện tình cảm từ người khác giới?”
Không chỉ hỏi câu này anh còn hỏi cô: “Có gây phiền phức cho em không?”
Trước đó có phải anh đều nghĩ cô có bạn trai không?
Hứa Mộc Tử ôm mặt: “Đặng Quân hóa ra anh cũng đang ghen.”
“Không ít đâu, ghen mười mấy tiếng rồi, em mới phát hiện ra?”
“Vậy, bánh tart dứa có vị gì?”
Đặng Quân hiểu ngay: “Chua.”
Cách họ ở chung với nhau rất kỳ diệu.
Hình như trước đây cũng vậy, rõ ràng trước khi bắt đầu làm đồng lõa họ cũng không có nhiều tiếp xúc.
Nhưng đêm hôm đó anh dẫn cô trèo tường vào quán bar lại không hề có chút ngại ngùng nào.
Hứa Mộc Tử bị nhiễm kiềm hô hấp được anh cõng vào bệnh viện.
Cô còn ghé vào lưng anh khóc lóc, líu ríu, dặn dò anh như thể sắp trút hơi thở cuối cùng.
“Đặng Quân, nếu em chết anh nhớ nói với bố mẹ em là trong thẻ ngân hàng của em vẫn còn tiền chưa tiêu hết.”
“Cửa hàng bách hóa còn nợ em một chiếc móc khóa balo đã thanh toán nhưng chưa nhận được hàng, rất đắt đó…”
Lúc đó Đặng Quân nói gì nhỉ?
À, đúng rồi lúc đó anh cõng cô từng bước rất vững vàng, nhưng lời nói thì khá là khốn nạn.
Anh nói: “Đừng có dụi nước mắt vào cổ anh.”
Những ký ức ấy thật sống động và giờ đây họ lại gần gũi nhau đến thế.
Cứ cảm thấy không nỡ rời xa.
Đặng Quân dường như đồng điệu với Hứa Mộc Tử đột nhiên hỏi cô: “Ngày mai lúc nào em đi?”
“Chắc là buổi sáng.”
Ban đầu khi đến nhà nghỉ cô định ở lại đến trưa mai ăn cơm xong mới đi.
Nhưng trên đường đến đây về cơ bản chỉ có đoạn cuối gặp mưa cũng mất hơn bốn tiếng đồng hồ. Nếu mưa cứ liên tục thời gian về sẽ lâu hơn, chỉ có thể tranh thủ về sớm một chút.
Có rất nhiều điều muốn nói.
Hứa Mộc Tử luôn cảm thấy dù có nói chuyện không ngừng nghỉ đến khi cô rời nhà nghỉ vào ngày mai cũng không thể nào trò chuyện hết mọi chủ đề.
Ở khu vực chung có người đang tìm Hạ Hạ, có người đang rủ nhau chơi ma sói.
Hai nhóm người tụ tập lại với nhau nói chuyện chẳng ăn nhập gì.
“Lão Hình có nhìn thấy Hạ Hạ không?”
“Anh đến đúng lúc lắm có chơi ma sói không?”
“Không chơi không chơi, tôi tìm Hạ Hạ.”
“Thợ sửa điện đến rồi, Hạ Hạ đang bận, anh chơi ma sói với chúng tôi cho vui chứ?”
Tuy nhiên, người khách tìm Hạ Hạ có vẻ rất gấp tìm Hạ Hạ là có việc thật.
Những người khác cũng dần dần nhận ra hỏi có chuyện gì.
Người khách đó nói trước đây đã mượn sách ở giá sách này để đọc, sau khi trả lại thì nhặt được vé xem hòa nhạc trong phòng, không biết là do khách trọ khác kẹp vào hay là trong sách.
“Vé xem hòa nhạc? Vậy có thể là của Hứa Mộc Tử không? Cô ấy học nhạc mà.”
“Hả? Có thể không tôi nhặt được trong phòng mình mà…”
“Trước đây cô ấy cũng đã xem sách ở đây, còn mang về phòng nhỡ đâu là cô ấy kẹp vào thì sao?”
“Cũng có thể.”
“Dù sao Hạ Hạ không có ở đây hỏi Hứa Mộc Tử trước đi?”
Mấy người bên kia đang gọi tên Hứa Mộc Tử họ chỉ có thể tạm thời ngừng cuộc trò chuyện.
Cô không nhớ mình đã mang theo vé gì ra ngoài nhưng cũng phải đứng dậy.
Hứa Mộc Tử biết không thể là đồ của mình lại còn nhớ đến Đặng Quân đang đợi sau cây trầu bà.
Cô không nhìn kỹ đáp lại câu hỏi “Có phải vé của cô không”, lắc đầu phủ nhận.
“Vậy chắc chắn là trong sách rồi.”
Vị khách đó có vẻ khá buồn bã nói trước đây đã hứa với Hạ Hạ sẽ giữ gìn sách cẩn thận.
Hạ Hạ đã nói mấy cuốn sách này là đồ cũ của chủ nhà. Có lẽ tấm vé này cũng vậy. Chủ yếu là do mất điện tôi không nhìn thấy, bước ra từ phòng tắm với đôi dép lê và giẫm lên nó, làm ướt vé…
Tấm vé thật sự bẩn thỉu và nhăn nhúm.
Chỉ nói “giẫm lên” và “làm ướt” có lẽ là lời nói dối. Có lẽ vị khách này thật sự không nhìn thấy, đã đi qua đi lại trên đó nhiều lần.
Hứa Mộc Tử là người lạnh lùng nhưng tốt bụng, do dự hai giây chỉ có thể tạm thời để Đặng Quân đợi thêm.
Cô muốn giúp đỡ lấy một cây nến cẩn thận nhìn vào tấm vé mà vị khách đang cầm.
Mặt sau in đầy chữ tiếng Anh, đã là ngày tháng của năm ngoái. Nhìn là biết vé đã qua sử dụng, ngoài việc giữ làm kỷ niệm thì không có công dụng gì khác.
Nhưng khi lật mặt trước lại là hình ảnh rất quen thuộc.
Hứa Mộc Tử trước đây là người biểu diễn, không cần vé vào cửa, đột nhiên nhìn thấy tấm vé này ngạc nhiên đến sững sờ.
Đây chẳng phải là vé của lễ hội âm nhạc mà cô đã tham gia sao?
Có phải quá trùng hợp không?
Có một cảm giác huyền bí “định mệnh”.
Dường như từ khi cô bước vào nhà nghỉ này một số bánh răng của số phận đã âm thầm chuyển động.
Nhóm chơi ma sói đã tập hợp đủ người, chia bài xong người làm quản trò nói: “Màn đêm buông xuống, xin mời nhắm mắt”.
Bên ngoài cửa kính xuất hiện một nguồn sáng mới là Hạ Hạ đã trở về với chiếc đèn khẩn cấp cất ô và đẩy cửa bước vào.
Vị khách trọ vội vàng bước đến, gãi tai giải thích với Hạ Hạ.
Hạ Hạ dùng khăn giấy đỡ lấy tấm vé nhàu nát, liếc nhìn về phía cây chân vịt một cái.
Hạ Hạ nói: “Đây đúng là do ông chủ của chúng tôi kẹp trong sách, nhưng anh không cần bận tâm quá cứ để tôi giữ là được.”
Hứa Mộc Tử hỏi: “Ông chủ của mọi người đã từng sống ở nước ngoài à?”
Hạ Hạ lắc đầu: “Xin lỗi cô Hứa, tôi cũng không rõ lắm về vấn đề này. Tuy nhiên có một tin tốt là nhân viên kiểm tra nói vấn đề không lớn, chỉ cần hai, ba tiếng nữa là có thể khôi phục điện.”
Hứa Mộc Tử trở về không gian sau cây Trúc Bách Diệp kể cho Đặng Quân nghe tin tốt này.
“Tin tốt?” Đặng Quân hỏi lại.
“Phải đấy, sắp có điện rồi chẳng phải là tin tốt sao?”
Khi Hứa Mộc Tử đến cô đã chạm vào cành lá của cây trắc bách diệp, những chiếc lá dày đặc khẽ đung đưa.
Ánh sáng và bóng đổ lên người Đặng Quân. Anh dựa vào ghế, ngón tay nghịch chiếc lọ thủy tinh hình quả bí ngô đựng kẹo sô cô la trên bàn hỏi cô tại sao cô lại có vẻ lo lắng khi đó là tin tốt.
“Em có sao?”
“Nó hiện rõ trên mặt em kìa.”
Hứa Mộc Tử biết mình không thể che giấu được điều gì, khi ngồi trở lại đối diện Đặng Quân cô nói một cách bí ẩn: “Tấm vé mà người đó vừa cầm không phải của em nhưng nó lại có liên quan rất lớn đến em…”
Đặng Quân lấy một viên kẹo sô cô la từ trong lọ, từ từ bóc lớp giấy bóng kính phát ra tiếng sột soạt.
Âm thanh này khiến cô phân tâm, cô giữ tay anh lại rồi mới chịu nói tiếp.
“Anh có tin được không? Tấm vé mà chủ nhà nghỉ kẹp trong sách lại là của Liên hoan Âm nhạc Cổ điển.”
Sợ Đặng Quân không hiểu, Hứa Mộc Tử nói thêm: “Chính là buổi biểu diễn mà em đã tham gia, anh biết mà cùng sân khấu với bạn học kéo violin đó.”
Đặng Quân cúi đầu cười trông có vẻ rất gian xảo.
Anh nói: “Thế à, thật trùng hợp.”
“Thật sự quá trùng hợp, em có duyên với nhà nghỉ này quá, cảm giác như đang mơ vậy.”
Đặc biệt là trong môi trường này…
Chỉ có một phần đồ đạc được bao phủ bởi ánh nến yếu ớt, phần lớn không gian chìm trong bóng tối, ngay cả những hạt mưa rơi trên cửa sổ cũng trở nên bí ẩn.
Hứa Mộc Tử nghĩ có lẽ cô chỉ đang ngủ trong phòng vì không muốn nghe họ hàng buôn chuyện về tình cảm của mình lúc ăn cơm.
Tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nhưng Đặng Quân đã phá vỡ suy nghĩ của Hứa Mộc Tử.
Anh tiếp tục bóc viên kẹo đưa viên kẹo hình bầu dục phủ sôcôla vào miệng cô.
Trong mơ không có vị giác và xúc giác nhưng viên kẹo ngọt ngào, ngón tay cái của anh nhẹ nhàng lướt qua môi cô, khiến cô run rẩy.