Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hứa Mộc Tử chậm chạp phản ứng lại câu nói của Đặng Quân, vừa mới suy nghĩ ý nghĩa của “Nhà nghỉ của anh”, nụ hôn của anh đã rơi xuống bên tai, cổ…
Thật hư hỏng hoàn toàn không cho cô cơ hội suy nghĩ.
Những nỗ lực trước đây không thành công, giống như buổi diễn tập, lần này cô dễ dàng chấp nhận niềm vui do sự đụng chạm mang lại.
Cũng có chút run rẩy, đặc biệt là khi bàn tay Đặng Quân đang đỡ khuỷu tay cô di chuyển luồn vào vạt áo, cánh tay ôm lấy eo cô.
May mắn không nghiêm trọng như vừa rồi, chỉ là hàng mi khẽ run lên.
Anh cởi chiếc áo phông của cô cúi đầu xuống. Cảm giác lâng lâng, hơi tê dại như say rượu đang lan tỏa khắp tâm trí cô bỗng chốc bùng nổ…
Cô còn nhỏ giọng hỏi anh thứ lấy ra từ ngăn kéo đầu giường là gì.
Bao bì ni lông bị xé toạc.
Họ không tắt đèn Hứa Mộc Tử muốn cúi đầu nhìn nhưng bị Đặng Quân hôn môi, che khuất tầm nhìn của cô.
Hứa Mộc Tử không thể ở trên, cô không biết làm cuối cùng vẫn nằm xuống.
Mái tóc dài xõa trên gối, anh giúp cô vén sang một bên, chống khuỷu tay bên tai cô rất nghiêm túc hôn cô.
Cảm giác hôn thật tuyệt.
Như thể trong cơn đói rét giữa trời mưa lạnh gặp một bát canh nhỏ được hầm trên lửa liu riu.
Tất cả những ham muốn khó kìm nén đều được thỏa mãn trong nụ hôn nồng cháy rồi lại trỗi dậy từ cơ thể thêm nhiều “ham muốn” hơn.
Ham muốn và tham vọng giao hòa chảy róc rách trong lồng ngực.
Anh thật kiên nhẫn, hoàn toàn cân nhắc mức độ chịu đựng của cô nắm bắt nhịp điệu theo đó.
Sự quan tâm như vậy là một sự tra tấn đối với anh, cô cảm nhận được mồ hôi trên trán anh rơi xuống ấm áp đập vào ngực cô.
Trong nụ hôn an ủi của Đặng Quân, Hứa Mộc Tử xua tan căng thẳng ngay cả lông mi cũng không còn run nữa.
Tay bị ấn vào chiếc gối mềm mại, thích nghi, trán toát mồ hôi, da áp vào lớp vải ga trải giường thoải mái.
Hứa Mộc Tử kìm tiếng rên rỉ trong cổ họng, cắn chặt môi bướng bỉnh không chịu lên tiếng, đầu óc choáng váng nghĩ:
Vừa rồi quên nhắc Đặng Quân tắt điều hòa rồi.
Đặng Quân người này thật cầu kỳ ra ngoài còn tự mang theo bộ ga gối bốn món sao?
Ơ… không… đây có vẻ là nhà nghỉ của Đặng Quân…
Chờ đã, nhà nghỉ của Đặng Quân?
Lòng bàn tay ướt đẫm nắm chặt, tâm trạng theo từng động tác chậm rãi phập phồng giống như thủy triều bị mặt trăng kéo, nhấn chìm chút suy nghĩ còn sót lại.
Đặng Quân cũng có lúc mất kiểm soát.
Sự dịu dàng, kiềm chế, nhẫn nhịn của anh tất cả đều tan biến ngay khi Hứa Mộc Tử nhíu mày nhưng không kìm được phát ra tiếng rên rỉ.
Hứa Mộc Tử có thể đã nói với Đặng Quân hãy nhẹ nhàng hơn nhưng vào phút cuối lại không thể nói được gì.
Chỉ có thể lắc đầu lung tung, cuộn người lại nắm chặt tay anh hơn gọi “Đặng Quân” …
Mưa đêm lất phất, đèn ngủ vẫn sáng yên tĩnh.
Đóa London Eye màu cam hồng nở rộ để lộ nhụy hoa màu xanh nhạt hình cúc áo; chiếc bật lửa bị rơi trong bóng tối trước đó vẫn nằm trên sàn nhà.
Hứa Mộc Tử được ôm vào lòng, yên lặng tựa cằm đẫm mồ hôi lên vai Đặng Quân từ từ bình ổn nhịp tim.
Cảm giác mất trọng lực mà không nhìn thấy, không nghe thấy biến mất, năm giác quan dần dần phục hồi. Lại nghe thấy tiếng mưa, đã hơn mười một giờ đêm.
Toàn thân Hứa Mộc Tử mệt mỏi.
Khi còn nhỏ không chịu khó tập đàn, lén nhìn tivi nhà qua khe cửa, không biết là trong phim điện ảnh hay phim truyền hình, đã từng nghe nói về một loại võ công gọi là Hóa Cốt Miên Chưởng*.
Có lẽ sau khi trúng chiêu sẽ là tình trạng của cô bây giờ, từng khúc xương đều biến thành kẹo bông, mềm nhũn, mí mắt cũng díp lại cuối cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Có thể do thần kinh quá hưng phấn nên ngủ không sâu lắm, cơ thể thỉnh thoảng co giật luôn có một số đoạn phim vụt qua trong giấc mơ.
Ví dụ khoảnh khắc cánh tay Đặng Quân nâng eo cô lên, khoảnh khắc họ cọ cằm vào nhau hôn nhau, khoảnh khắc sau khi kết thúc được anh dìu trong phòng tắm, cổ tay ướt đẫm nước ấm.
Hoặc trước khi mọi thứ bắt đầu câu nói “Nhà nghỉ của anh” của anh.
Hứa Mộc Tử mơ màng chợp mắt một lúc, khi tỉnh dậy thời gian hiển thị trên máy tính chưa đến mười hai giờ.
Ánh đèn ngủ được điều chỉnh độ sáng thấp nhất, mờ ảo, vừa mở mắt đã thấy cằm Đặng Quân gần trong gang tấc.
Ý thức không tỉnh táo lắm, Hứa Mộc Tử hồi tưởng lại dáng vẻ nhíu mày khi dùng sức của Đặng Quân, rồi trong quá trình dần dần tỉnh táo lại, nhặt lại lý trí ghép nối lại những manh mối bị bỏ qua trước đó và những suy nghĩ bị phân tán.
Hóa ra Đặng Quân chính là chủ nhà nghỉ.
Nghĩ như vậy lại không hề có cảm giác không hợp lý, anh đúng là người có thể tạo ra một nhà nghỉ bí ẩn và thoải mái như vậy.
Hạ Hạ gõ cửa phòng anh sau khi mất điện chứ không phải đi tìm Hình Bành Kiệt năng động hơn họ;
Hèn chi anh biết số điện thoại di động của mình;
Hèn chi anh chỉ đến ở một tuần trong phòng lại đầy đủ đồ đạc mà cô còn không thấy cả vali…
Suy nghĩ hỗn loạn lan man thậm chí nghĩ đến một đoạn đối thoại rất tùy ý trong quá khứ:
Đó có lẽ là trước khi cô rời nhà trở về trường?
Đúng vậy đó là đêm cô cởi chiếc áo len cổ lọ trong phòng ngủ của anh cho anh ấy xem vết sẹo bỏng trên lưng mình.
Tối hôm đó trước khi rời đi Đặng Quân giúp Hứa Mộc Tử mặc áo len.
Đầu cô chui ra khỏi cổ áo đan chặt, tóc tai bù xù nhìn thấy anh đang cười trêu chọc, cô xấu hổ chạy đi soi gương chỉnh trang.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt Đặng Quân anh ngồi trên ghế máy tính cúi đầu nhìn điện thoại.
Cửa sổ hé mở bàn tay kẹp điếu thuốc của anh đặt ngoài cửa sổ, để gió cuốn đi mùi thuốc lá.
Đó là lần đầu tiên Đặng Quân hút thuốc trước mặt cô sau khi họ thường xuyên gặp nhau. Anh có vẻ nghiêm túc khiến người ta không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.
Hứa Mộc Tử chỉnh lại tóc tai nói chuyện với Đặng Quân.
Anh như đang suy nghĩ điều gì đó dập tắt điếu thuốc vào lon Coca không nghe thấy cô nói, cô bèn tiến lại gần, búng ngón tay một cái nhưng không thành tiếng rồi hỏi anh đang nghĩ gì.
Đặng Quân ngẩng đầu lên nụ cười rạng rỡ.
Anh nói số tiền nhàn rỗi trong tay hơi nhiều đang suy nghĩ xem nên sử dụng như thế nào.
Hứa Mộc Tử chỉ biết nhạc cổ điển piano những vấn đề đó thật sự không am hiểu.
Cô nghĩ anh đang tính toán vấn đề tài chính không hỏi thêm nữa.
Sau đó khi ở nước ngoài nói chuyện điện thoại với anh cô có nhắc đến một lần hỏi anh đã giải quyết xong chuyện tiền bạc chưa.
Anh dường như đã tìm được một cách quản lý tài chính rất hài lòng, giọng nói cũng thể hiện tâm trạng tốt cười nhẹ trả lời: “Giải quyết xong rồi.”
Việc mà Đặng Quân nói đã được giải quyết lúc đó…
Là việc xây dựng nhà nghỉ này sao?
Vì vậy vị khách có nickname Creampuffs0319 mới nói trong bài đánh giá dài trước đó rằng nhà nghỉ được ông chủ tự mình thiết kế.
Vì vậy khi Hạ Hạ nói về kinh nghiệm của ông chủ, cô ấy mới nói rằng ông chủ là một sinh viên được tuyển thẳng của một trường đại học hàng đầu, vì gia đình mắc nợ nên đã từ bỏ cơ hội học lên thạc sĩ…
Cô bị thiếu ngủ nghiêm trọng, trong đầu chất chứa quá nhiều thông tin nhất thời cảm thấy suy nghĩ trì trệ.
Muốn nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, luôn cảm thấy chưa nghĩ ra mấu chốt cốt lõi nhất.
Có cần xem lại những đánh giá về nhà nghỉ không?
Điện thoại ở ngay dưới gối.
Ban đầu cô tiện tay ném lên giường nhưng trong lúc đó Hứa Mộc Tử bị điện thoại đè vào Đặng Quân đã giúp cô đặt dưới gối.
Hứa Mộc Tử sờ soạng điện thoại hơi cử động thân mình cảm thấy từng thớ thịt đều đau nhức vô lực.
Đặng Quân không tỉnh chỉ cảm thấy có động tĩnh, cánh tay đặt trên eo cô siết chặt hơn một chút.
Anh ngủ trông rất đẹp.
Hàng mi dài yên tĩnh rũ xuống, sống mũi cao thẳng, đôi môi trông rất dễ hôn.
Vết bầm tím nhỏ trên cổ là do cô trong lúc hoảng loạn vô tình cào bằng móng tay khi anh lần đầu tiên tiến vào.
Nhìn vết đỏ nhạt đó cô chợt hiểu ra điều gì đó.
Trong các bình luận có đề cập rằng nhà nghỉ này ban đầu là một món quà mà ông chủ định tặng cho ai đó.
Và ông chủ của nhà nghỉ đã từng tự tay trồng những bông hồng có ý nghĩa là mối tình đầu.
Trong nhà nghỉ có một phòng piano bí ẩn không mở cửa cho khách tham quan.
Vì vậy nhà nghỉ này thật sự được dự định tặng cho cô sao?
Cô có thể suy đoán như vậy không?
Nếu có thể thì anh đã chuẩn bị tặng nó cho cô trong hoàn cảnh nào?
Chắc chắn không phải sau khi mất liên lạc.
Có lẽ suy đoán như vậy là quá tự luyến.
…
Điện thoại nằm trong tay, màn hình chạm vào da sáng lên.
Hai tin nhắn chưa đọc nhận được trước khi họ làm chuyện đó.
Tin nhắn đến từ một số lạ mà cô chưa kịp ghi chú tên cô bấm vào xem là hai bức ảnh.
Bức ảnh đầu tiên là một căn phòng piano xa lạ.
Căn phòng piano rất đẹp, màu gỗ thật theo phong cách retro. Trên tủ cao thấp cạnh tường bày đầy bình hoa pha lê, hoa tươi nở rộ có thể ngửi thấy hương thơm ngào ngạt qua màn hình.
Bức ảnh thứ hai là một bụi hoa hồng nở rộ.
Ánh nắng rực rỡ, London Eye màu hồng cam mở ra một vùng rộng lớn, đẹp như một bức tranh sơn dầu. Cỏ cây um tùm, trong góc có một con mèo màu cam ngồi xổm trên bệ cửa sổ nhà nghỉ.
Vì ảnh đã được gửi cho cô…
Dự định tặng nhà nghỉ cho ai đã rõ như ban ngày.
Người đang ngủ trước mặt cô, tính tình rất kiêu ngạo không bao giờ chịu than phiền, năm đó Hứa Mộc Tử khẳng định Đặng Quân đã quên sinh nhật của cô.
Anh không giải thích.
Cô nghĩ món quà sinh nhật của cô chỉ là một chiếc váy dạ hội đắt tiền, nhưng không ngờ rằng còn có nơi này.
Vài giờ trước họ đã tâm sự trong căn phòng này.
Đặng Quân chỉ nói đơn giản: “Lúc đó rất muốn ôm em một cái nhưng không thể.”
Nhưng không thể.
Chỉ với ba từ ngắn gọn nhẹ nhàng như mây gió, Đặng Quân đã lướt qua sự cân nhắc và chuẩn bị kỹ lưỡng của chính mình.
Hứa Mộc Tử rung động muộn hơn Đặng Quân hay nói đúng hơn là cô ngốc nghếch hơn anh.
Khi chia tay cô chỉ bị ép phải cắt đứt một đoạn tình cảm vừa chớm nở nhưng cũng day dứt đến mức không dám nghĩ lại.
Vậy còn Đặng Quân thì sao?
Anh đã có nhiều kế hoạch hơn về họ, đã dành nhiều tâm sức và quan tâm hơn. Khi bị đột ngột cắt ngang tâm trạng anh ra sao?
Hốc mắt Hứa Mộc Tử chợt nóng.
Hơi nghẹn ngào lại sợ đánh thức Đặng Quân cô nắm chặt điện thoại kìm nén cảm xúc hít hít mũi.
Cô muốn đưa tay chạm vào sống mũi anh.
Đầu ngón tay bỗng nhiên bị nắm lấy.
Đặng Quân mở mắt ra giọng nói dịu dàng đến chết người: “Sao lại khóc?”
Luôn cảm thấy người này có rất nhiều chuyện chưa nói với cô.
Nước mắt Hứa Mộc Tử không ngừng rơi: “Đặng Quân, anh kể cho em nghe về nhà nghỉ này đi…”
Đặng Quân ôm chặt Hứa Mộc Tử vào lòng.
Anh lau nước mắt cho cô: “Khóc cái gì. Thích em, cũng muốn theo đuổi em sao có thể không chuẩn bị gì chứ?”