Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edior: phuogot_93
Anh khẽ nâng môi, con ngươi đen nhìn thẳng cô: “Em thầm mến anh?”
Ặc…
Bạn Tô giống như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, cái này cái này, ai nói cho anh biết vậy?
Chắc chắn là Tiểu Mễ! Tiểu Mễ cậu thật quá đáng, dám bán đứng bạn thân cùng phòng!
Vệ sư huynh sẽ không nghĩ rằng cô cố ý ngã vào anh chứ?
Ôi trời ơi, phải mau nghĩ cách cứu vãn lại thôi.
Bạn Tô uốn éo: “Vệ Vệ Vệ sư huynh! Em em… Cái đó, em chỉ thuần túy là ngưỡng mộ trên tinh thần thôi!”
Chàng trai nhíu mày, ý bảo cô tiếp tục nói.
Bạn Tô lại ngây dại bởi vì… Cô phát hiện Vệ sư huynh nhướn mày trông thật hấp dẫn. >.<
…
Cũng không biết là ánh mắt bạn Tô nào đó lộ vẻ thành thực hay là vì ánh mắt cô sáng ngời.
Trong mắt Vệ đại công tử dần nổi lên một cảm xúc khó nắm bắt.
Giống như đã quyết định gì đó trong chớp mắt.
Đột nhiên anh khom lưng ghé sát cô, cầm lấy một lọn tóc dài.
Ừ, không có mùi son phấn, điều này làm anh rất hài lòng.
Vừa rồi trong thư viện có thoảng qua mùi hương hoa bách hợp, giờ lại mơ hồ chạy vào trong mũi anh rồi.
Còn nữa, vừa rồi trong lúc cô bối rối, lơ đãng chạm vào nơi mềm mại nào đó đột nhiên lại thấy muốn.
Thậm chí, miệng đắng lưỡi khô. phuogot_d.dlqdn
Tối hôm ở phòng y tế, cô bạn cùng phòng tóc ngắn và mấy người khác đứng ở cửa nhìn thấy cô đang giữ mặt anh, đã xấu hổ nói xin lỗi với anh.
“Rất xin lỗi, Vệ đại công tử, bình thường cô ấy không như vậy đâu.”
Nhiều lắm chỉ có ý tưởng thôi chứ tuyệt đối không dám nhào lên thật.
Tỏ tình ở trong quán cơm Lão Dương còn chưa tính, lại còn to gan ngã vào ngực Vệ đại công tử.
Tiểu Mễ vừa nói xin lỗi, vừa âm thầm liếc cô gái nào đó trên giường, đột nhiên cảm thấy Tô Tiểu Ly thật trâu.
Con nhóc này mỗi ngày đều la lối muốn đi theo con đường phúc hắc, cô vẫn luôn xem thường.
Hôm nay cô cảm thấy mình sai rồi, thì ra quả thật Tô Tiểu Ly có năng lực để phúc hắc.
Thật sự, dám ở trước mặt người mình thầm mến làm ra những chuyện khác người như vậy.
Ai dám nói Tô Tiểu Ly không trâu, cô là người đầu tiên không đồng ý.
= =||| Bạn học Tiểu Mễ, cô là đang khen ngợi bạn Tô sao?
Anh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bạn Tô nằm trên giường nói mớ, miệng hơi nâng lên.
Anh thật sự không ngờ, dáng người cô gái trước mắt này lại đẹp như thế.
Với con trai mà nói, dáng người này quả thật rất khó từ chối.
Hơn nữa trải qua vừa rồi… Khụ…
Người thích anh ở đại học R có rất nhiều.
Nhưng chưa từng có cô gái nào đặc biệt như này.
Không phải cô thích anh sao, vừa đúng, anh cho cô cơ hội này.
Đôi mắt sáng lên, Vệ Nhiên hỏi cô: “Mang điện thoại di động không?”
Bạn Tô gật đầu theo bản năng, vội vàng móc cái điện thoại màu bạc từ trong quần áo ra, hay tay cung kính dâng lên.
Khi ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại trong tay cô, hình như đầu ngón tay còn nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô, thành công làm cho tay bạn Tô run nhẹ.
Nụ cười bên môi Vệ đại công tử hình như lại sâu thêm một chút, ngón tay sạch sẽ bấm tới bấm lui trên điện thoại của cô.
Lúc này mặt trời hạ xuống phía tây, ánh nắng chiều lại tạo một lớp viền vàng bao quanh người anh.
Gương mặt tuấn tú kia giống như một người trong bức tranh không có thực, giờ phút này lại đang đứng trước mặt mình.
Bạn học Tô lại thấy choáng váng.
Hình tượng này quá đẹp rồi.
Vậy mà Vệ sư huynh còn đang bấm bấm trên điện thoại của cô… Thật hi vọng mình là chiếc điện thoại kia…
= =||| Bạn học Tô, bạn đã muốn bị sờ sao vừa rồi lại đứng dậy khỏi người Vệ đại công tử?
Cái đồ!
Vệ Nhiên bấm xong một dãy số, hơi nghiêng đầu, giống như đang xác nhận cái gì, lại bấm bấm vào di động rồi mới trả cho Tô Tiểu Ly.
“Được rồi!”
Bạn Tô vội vàng vươn hai tay cung kính nhận điện thoại của mình lần nữa.
Ở đây có vân tay của Vệ sư huynh.
Vừa mới cầm lấy, điện thoại lại hát lớn.
“Mê hỏa pháp hỏa pháp hỏa cầu, mê hỏa pháp hỏa pháp hỏa cầu.”
* Đây là link bài hát nhé. Tên là Hỏa pháp đế, nhạc của bài Nobody https://www.youtube.com/watch?v=t3sI2IbUtfI
Lần này cô đã đổi nhạc chuông thành bản ghi âm của A Phi thâm tình của ban nhạc Hỏa Diễm.
Dưới trời chiều, đứng trước anh chàng trẻ tuổi đẹp trai như vậy, còn có âm nhạc dễ nghe như vậy làm bối cảnh thật sự là quá tuyệt.
Chỉ là có tuyệt đến đâu cũng phải nghe điện thoại. phuogot_d.dlqdn
Bạn Tô mỉm cười để di động cạnh tai: “Xin chào, tôi là Tô Tiểu Ly, xin hỏi ai vậy?”
Ơ, giọng nói này thật ngọt.
Người ở đầu dây bên kia hình như bị giọng điệu này của bạn Tô hù dọa.
Sửng sốt hai giây mới gào lên: “Chào cái đầu cậu!! Cậu chết ở đâu rồi?? Sao tớ gửi tin nhắn mà không về?”
Khóe miệng bạn Tô co rút, liếc trộm vẻ mặt của Vệ Nhiên, tiếp tục dịu dàng trả lời: “À, tớ đang đọc sách, gần đây đang nghiên cứu tác dụng của mỹ thuật, cậu biết nó rất phù hợp với tớ.”
“Mẹ kiếp! Tô Tiểu Ly! Đừng có mà thách thức cực hạn của lão nương!”
Giọng nói rất to, tai bạn Tô có khi bị hỏng mất.
Lại nhanh chóng liếc mắt về phía Vệ Nhiên, ừ ừ, vẻ mặt Vệ công tử rất bình thường, anh không nghe thấy rồi.
“Ừ ừ, tới đang nghiên cứu mỹ thuật hiện đại.”
Thuận tay che cái miệng nhỏ, cười không lộ răng.
Rốt cuộc Tiểu Mễ bùng nổ.
“Mẹ nó! Cậu mau trở về cho tớ! Có phải cậu đổi mật khẩu rồi không? Lão nương không thể vào được trò chơi!”
A, nghe thấy trò chơi, rốt cuộc Tô Tiểu Ly cũng trở về trạng thái bình thường, sao cô có thể đi đổi mật khẩu của Tiểu Mễ chứ?
“Tiểu Mễ cậu đừng gấp, có phải bấm sai mật khẩu rồi không?”
“Sai cái lông ý! Sinh nhật cái đứa chết tiệt cậu mà lão nương có thể nhớ nhầm à?”
Sinh nhật của cô? Mật khẩu đăng nhập trò chơi của Tiểu Mễ từ bao giờ đã đổi thành sinh nhật cô rồi?
“Tớ muốn vào tài khoản của cậu!”
Là như này, hôm mới trở về trường học, bạn Tô và Tiểu Mễ định nạp ít tiền vào trò chơi.
Bởi vì Tiểu Mễ muốn chế tạo một thần khí nào đó còn bạn Tô cũng đến lúc cần tiêu tiền.
Tuy nói sư huynh Mặc Phàm nhà cô cho đồ nhưng cũng không thể lấy không được.
Hai người bàn bạc, quyết định lấy ít tiền mừng tuổi nạp vào 1000 tệ.
Vì thế, nhiệm vụ nạp tiền này giao cho Tiểu Mễ, dù sao thì cô ấy cũng nạp không ít lần.
Nhưng mà… Không phải đã nói sẽ nạp vào tài khoản của Tiểu Mễ sao, sao giờ lại nạp vào tải khoản của cô?
Tiểu Mễ điên cuồng vò vò mái tóc ngắn: “Đủ 1000 tệ mới có thể nhận váy Thiên Tuyết! Chẳng phải cậu chỉ có áo choàng thôi sao?”
Bộ đồ Thiên Tuyết chỉ khi nạp đủ số lượng vàng thì mới được hệ thống tặng, rất hiếm có.
Lần này là nạp cùng nhau cho nên Tiểu Mễ quyết định nạp vào tài khoản của Tô Tiểu Ly.
Ai biết vừa mới nhận thông báo nạp tiền thành công, muốn đăng nhập tài khoản lại bị thông báo sai mật khẩu!
Bởi vì mật khẩu nạp tiền và mật khẩu đăng nhập trò chơi không giống nhau nên Tiểu Mễ nghĩ tới đầu tiên là bạn Tô đã đổi mật khẩu.
Bạn Tô vừa nghe xong thì trong lòng lo lắng, cô không hề đổi mật khẩu.
Nói như vậy, chỉ có thể là… Cô bị trộm tài khoản rồi?? Mà tài khoản đó còn vừa mới nạp 1000 tệ nữa!
“Ông nội nó! Dám trộm tài khoản của tớ!”
Đây là giọng của bạn Tô thét, xin chú ý là thét.
Vốn đang giả vờ dùng giọng nói dịu dàng đột nhiên đổi thành thét lên.
Mà đúng lúc cô thét lên, gương mặt chàng trai vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát hình như hơi chuyển động.
Trộm nick là truyện nhỏ, nhưng số tiền trong đó là 1000 tệ!
Là đời sau của gia đình cách mạng, Tô Tiểu Ly rất cần cù tiết kiệm!
1000 tệ ơi 1000 tệ, nước mắt trong lòng của cô đang yên lặng chảy ra sông Hoàng Hà.
Tức giận thì tức giận, nhưng Tô Tiểu Ly vẫn không quên an ủi Tiểu Mễ.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, Mễ à, cậu gọi điện cho bên chăm sóc khách hàng trước đi.”
Tiểu Mễ ở bên kia không nói chuyện, mà lại nghe thấy tiếng động đồ vật gì đó rơi xuống đất.
“Tớ về ký túc xá, bình tĩnh, Mễ, cậu đừng kích động. Ngàn vạn lần đừng đập hỏng bàn phím, cũng đừng ném bút.”
Đừng thấy Tô Tiểu Ly nhìn có chút bình thường, nhưng dù sao cô cũng là đời sau của gia đình cách mạng.
Từ nhỏ đã có một đặc điểm, gặp chuyện người khác càng hốt hoảng thì ngược lại cô càng bình tĩnh.
Còn về tại sao trước mặt Vệ Nhiên cô lại không như vậy.
Thật ra cũng không thể trách cô, ai bảo anh là Vệ Nhiên, là anh chàng cô thầm mến.
Chỉ cần cô không ở trước mặt Vệ Nhiên, cô chính là Tô toàn năng, người gặp người yêu của khoa Nghệ thuật.
Lại có người dám trộm của cô.
Không được, cô phải chạy về nhanh. phuogot_d.dlqdn
Tiểu Mễ cái gì cũng tốt nhưng chỉ cần nóng lên là yêu thích đập cái này, ném cái kia.
Bạn Tô trấn an Tiểu Mễ vài câu rồi tắt điện thoại.
Quay đầu lại thì phát hiện Vệ Nhiên nhàn rỗi đang nhìn cô, bạn Tô lại ngượng ngùng đỏ mặt.
“Vệ sư huynh, em có chút việc gấp. Gặp lại sư huynh sau!”
Cái đó… Vốn còn định nói hôm nay cô không cố ý, nhưng miệng cứ hé mở mà vẫn không thể nói.
Haizz, cô gái ôm ấp tình cảm luôn luôn là đề tài thơ ca ~
Buồn bã xoay đầu, Bạn Tô đã chuồn mất.
Nhìn bóng dáng màu trắng nào đó chạy vội, Vệ Nhiên không khỏi nheo mắt.
Hình ảnh này hình như có phần quen thuộc.
Không nghĩ tới sư muội ở khoa Nghệ thuật này chạy trốn nhanh vậy, chớp mắt đã không thấy bóng người.
Cô thật có sức sống, ở tàu điện ngầm ôm một bọc to chạy rất nhanh, không mang theo gì chạy trốn càng nhanh hơn.
Đứng nhìn theo hướng cô chạy đi một lúc.
Giờ anh mới mặc áo khoác vẫn vắt ở tay.
Dọc đường, bạn Tô chạy như điên về thẳng ký túc xá.
Ở dưới tầng gặp được đàn anh đàn chị gọi cũng không quan tâm.
Đến trước cửa phòng, mở cửa, Tiểu Mễ nhào lên ra sức lay người cô.
“Bị trộm tài khoản, bị trộm tài khoản rồi!”
Bạn Tô bị lắc đến mức co giật, phải giơ một bàn tay: “Mễ, bình tĩnh lại!”
“Bình tĩnh cái rắm! 500 của lão nương!”
Bạn Tô khóc, cô cũng có 500 ở trong đó mà.
Lắc một lúc, hai người bắt đầu gọi điện thoại cho bên chăm sóc khách hàng.
Bên chăm sóc khách hàng bày tỏ sẽ xử lý, nhưng số tiền nạp vào tài khoản bị dùng hay chưa thì không dám bảo đảm.
Tiểu Mễ lập tức nổi giận.
“Mẹ nó! Sao các anh không khóa lại?”
Bạn Tô vội vàng cướp lấy di động: “Anh ơi, chúng em rất nghèo, vì 1000 này mà cả tháng nay chỉ có thể ăn mì gói rồi.”
Tiếp đến, bạn Tô dùng tình để làm cảm động, lấy lý lẽ để nói rõ, tiếng khóc là công cụ miêu tả rõ nét mình là một cô gái nghèo khó, vì yêu thích trò chơi mới hi sinh tiền bạc, tuổi trẻ và tình yêu các kiểu.
Anh trai chăm sóc khách hàng bị cô nói đến choáng đầu, vội vàng gật đầu nói sẽ xử lý ngay.
Bạn Tô sờ mũi nhỏ tiếng nói: “Vậy xin nhờ cả vào anh, anh trai ~~”
Nói xong thì tắt máy.
Tô Tiểu Ly và Tiểu Mễ nhìn nhau, tài khoản của cô không đi huênh hoang, ai lại trộm số của cô nhỉ?
Hơn nữa còn đúng lúc như vậy?
Giống như nghĩ đến cái gì, hai người đồng thời nhảy về phía máy tính.
“Vào tài khoản lão nương!”
“Mễ, mở tài khoản!”
Hai người mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình, nhập mật khẩu, đăng nhập.
Năm giây sau, trên màn hình hiện lên một hàng chữ.
Hệ thống: [Dạ Thất Huyền tặng hoa cho Tiểu Ly Miêu, Tiểu Ly Miêu tiếp nhận tình yêu của Dạ Thất Huyền, Dạ Thất Huyền mở cờ trong bụng!]
Trong phòng truyền ra tiếng hét nhỏ của hai cô gái.
“Mẹ kiếp!”
“Mẹ ơi!”