Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: phuogot_93
Anh nắm tay Tô Tiểu Ly, xoay người rời đi.
Còn bạn Tô vẫn ngơ ngác nhìn anh kéo tay cô.
Lần đầu tiên được một người con trai dắt tay thì ra là cảm giác như vậy.
Ngón tay anh thon dài sạch sẽ, nắm chặt tay cô, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến, phảng phất như một loại bảo vệ cô.
Mà vừa rồi, dáng vẻ anh vì cô dạy dỗ đầu con nhím thật sự quá đẹp trai.
Cô ngơ ngác nhìn anh, cảm giác giống như nằm mơ.
Anh đang giúp cô sao?
Có khả năng không? Cô liên tục làm anh xấu hổ trước mặt mọi người như vậy, anh cũng không vì thế mà ghét bỏ cô?
Hai người cứ đi như vậy, chân anh rất dài, bước đi phải nhanh hơn cô mới đúng.
Nhưng anh lại thả chậm tốc độ, phối hợp với bước chân của cô.
Quan tâm như vậy đến cả bạn Tô cũng cảm nhận được.
Trong đầu lại càng kêu ong ong.
Cô phải nói gì đó, nhưng cô đã há miệng mà vẫn không thể nói cái gì.
Hình như tim đang đập rất mạnh.
Thịch thịch, thịch.
Chờ đến khi anh dừng lại, bạn Tô mới phát hiện, hai người bọn họ đã đi tới một cửa hàng đồ uống nhỏ trong khu nghỉ ngơi của sinh viên đại học R.
Một tay Vệ Nhiên đẩy cửa, tay kia vẫn nhất định không buông cô ra, mãi đến khi dẫn cô đến một vị trí yên tĩnh lại thoải mái ở gần cửa sổ cách đó không xa.
“Ngồi đi.” Anh nói.
Sau đó, nhân viên phục vụ đến đợi bọn họ gọi đồ uống.
Anh hỏi cô: “Muốn uống chút gì không?”
Ánh mắt anh giống như bầu trời đêm đầy sao, giống như vô số ánh sáng rực rỡ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn Tô đột nhiên lại đỏ ửng.
“Tùy, tùy anh.”
Vệ Nhiên nhìn cô một cái, sau đó gọi cho cô trân châu dừa.
Bạn Tô lập tức mở to hai mắt.
Món yêu thích nhất của cô!
Sao có thể trùng hợp như vậy?
“Sao thế?” Vệ Nhiên hơi nhướn lông mày: “Không thích à?”
Không không không, thích, thích quá ý.
Bạn học Tô gật đầu y như gà mổ thóc.
Con ngươi đen như đầy sao của chàng trai nào đó hình như hơi lóe một phát, sau đó anh khẽ mỉm cười, nói: “Vậy là tốt rồi.”
Vệ sư huynh dịu dàng, Vệ sư huynh thân thiết.
Woa, mọi thứ quá không chân thực rồi.
Giống như tiếng động bên tai đều yên tĩnh hết, chỉ còn nghe được tiếng tim đập.
Sau đó, vô cùng xấu hổ.
Cứ khi gặp được Vệ công tử là bạn Tô lại không cách nào khống chế được hành động của bản thân, hơn nữa lúc này lại chỉ có hai người ở một chỗ, lại càng không biết phải làm sao rồi.
Không hiểu tại sao đột nhiên bạn Tô lại nhớ tới cảnh trong sơn động hồ ly.
Cô chỉ nhìn thấy thím hồ ly dán cả người lên trên chàng trai áo trắng tuấn lãng trước mắt, mà anh lại là dáng vẻ nhàn nhã bình tĩnh.
Lạ nhất chính là, trong hình ảnh làm người ta mặt hồng tim đập, nhưng anh lại giống như không hề bị ảnh hưởng.
Bạn Tô nào đó học mỹ thuật tạo hình, đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh như vậy.
Nữ yêu nghìn năm năm xưa lại có tình cảm với tiên nhân trẻ tuổi anh tuấn, nhưng dù yêu nữ kia có cố gắng dùng mị thuật ra sao, chàng tiên nhân vẫn dùng khuôn mặt dịu dàng đứng đó, không giận cũng không vui.
Giống như đã sớm nhìn thấu được hồng trần hỗn loạn.
Đột nhiên, cô cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.
Chàng trai như vậy chắc là có chuyện giấu trong lòng rồi?
Nhưng nghĩ như vậy cũng chỉ trong nháy mắt.
Bởi vì mọi chuyện phía sau như nào tất cả mọi người đều biết rõ.
Thần thú, nhiệm vụ, cầu hôn… Cô rất vất vả để bồi dưỡng lại cảm xúc đau buồn thương tổn lúc đó từ sư huynh nhà mình.
Trong nháy mắt bị chụp lên cái mác trở thành người của anh rồi.
Nhưng mà, tại sao cô nhìn Vệ sư huynh lại nghĩ đến hình ảnh đó?
A a a, chắc chắn là cô bị áp bức quá lâu.
Tẩu hỏa nhập ma rồi.
Vì thế bạn Tô lẩm nhẩm: Nhanh tỉnh lại, nhanh tỉnh lại.
Bầu không khí đang rất tốt, cô nói xem sao cô lại muốn nói những chuyện không đâu này hả?
May mà Vệ đại công tử đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Lúc cô nói chuyện không đâu anh đã từng thấy rồi, huống chi chỉ là thất thần một chút này.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô gái trước mặt, dáng vẻ đáng yêu, không biết trong miệng đang lẩm bẩm gì đó, đột nhiên anh cảm thấy được thả lỏng trước nay chưa từng có.
Thật là kỳ lạ, cô không phải xinh đẹp, nhưng lại có thể để anh gặp qua là không quên được.
Mặc dù, tiếp xúc thân mật hơn bình thường cũng có một phần nguyên nhân trong đó.
Nhưng hơn đó là vì một loại cảm giác.
Một loại đơn thuần không chút che giấu nào làm người ta cảm giác giống như được ánh mặt trời chiếu ánh nắng.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào trong tiệm, rơi trên khăn trải bàn kẻ caro màu đỏ.
Trong tiệm mở nhạc nhẹ làm cho người ta thấy thoải mái.
Anh ngồi đối diện cô, lông mi dài khẽ rung, cô sợ sệt ngước mắt nhìn anh rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt. phuogot_d.d/lqd
Nhìn thế nào cũng là dáng vẻ cô gái nhỏ đang yêu thầm.
Bởi vì bị người ta phát hiện ra tâm tư của bản thân mà có vẻ xấu hổ thẹn thùng.
Phục vụ bưng dừa trân châu dừa lên, cô còn không quên gật đầu mỉm cười với người ta.
Khóe miệng cong cong cười, ánh mắt sáng lên rất đẹp.
Mà từ góc độ này của anh nhìn qua, cái trán đằng sau lớp tóc mái thật dày cũng lộ ra, rất đẹp.
Đây là một cô gái nhỏ rất lễ phép, cũng nhiệt tình giúp đỡ mọi người.
Chàng trai nào đó không nhịn được mà nâng cánh môi mỏng lên một độ cong nho nhỏ.
Hình như anh chưa từng nhìn một cô gái nào mà thấy thoải mái như vậy.
Đột nhiên cảm thấy hình như có một nơi nào đó trong lòng có một sự thỏa mãn tràn đầy.
Vì thế vội vàng thu lại cảm xúc.
Nghe nói cô thích anh.
Nghe nói ở khoa Nghệ thuật cô rất được hoan nghênh.
Điều thứ nhất thì anh không cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng khi nghe đến điều thứ hai thì anh có chút khó kiềm chế.
Ngón tay thon dài xoa cằm, nhìn cô với vẻ đăm chiêu.
Ngay khi anh nhìn cô như vậy, đột nhiên nghe thấy có người hô to: “Vệ sư huynh, anh ở trong này à?”
Sau đó, một bóng dáng màu vàng lao vọt tới trước mặt họ.
Một cô gái tóc xoăn vàng óng, mặc quần áo bó sát người: Lý Mai Mai.
Cô ta chớp mắt còn cười phóng điện với Vệ Nhiên.
Còn về bạn Tô, cô chỉ liếc nhìn chứ cũng không nhìn kỹ.
Nói đến cái người này, không chỉ Tô Tiểu Ly cô mà còn rất nhiều fan của Vệ Nhiên cũng không thích cô ta.
Nghe nói cô ta là bạn học trung học của Vệ Nhiên, không nói đến việc cô ta thường xuyên dùng danh nghĩa tham khảo bài tập để làm lý do chạy đến khoa Sinh học tiếp cận Vệ Nhiên, mà còn cố ý ở trước mặt mọi người giả vờ bị choáng đầu, rồi tựa lên vai Vệ Nhiên.
Vệ Nhiên sư huynh rất có phong độ, lại còn mỉm cười để cô ta ngồi xuống cùng.
Nói cái gì mà bị ngất dưới ánh mặt trời, sao cô không bảo cô là công chúa Bạch Tuyết, nhìn thấy ông mặt trời là tan ra hả?
Hơn nữa, cô học kéo đàn violin, tìm người khoa Sinh vật để tham khảo gì?
Tham khảo đàn violin đột biến gene?
Mà những chuyện này chưa là gì, cô ta còn luôn coi thường mọi người, dùng lời lẽ xấu xa hãm hại người khác.
Lần đó, Tô Tiểu Ly đi đến phòng tập tìm một người, thì đúng lúc tận mắt chứng kiến cô ta vênh mặt châm chọc một đàn em khóa dưới, nói cô bé không biết tự lượng sức mình lại đi mơ tưởng muốn hấp dẫn bạn trai của cô ta.
Thật ra cô gái nhỏ đó là đàn em cùng khoa của bạn trai Lý Mai Mai, nói chuyện nhiều hơn vài câu với bạn trai cô ta, đã bị mắng những lời khó nghe.
Tô Tiểu Ly có thể lý giải các dạng người, nhưng với những người như này thì quả thật không thể có cảm tình tốt được.
Thử nói xem, nói với một cô gái nhỏ như vậy có phải có phần quá đáng rồi không? phuogot_d.d/lqd
Huống chi Lý Mai Mai này, cuộc sống riêng tư cũng không đứng đắn.
Nghe nói còn bỏ sư huynh nào đó rất trung thành với cô ta để chạy theo một chàng trai nói năng ngọt xớt.
Nếu sư huynh kia không phải bạn trai cô ta, thì cô ta có lý do gì để nhục mạ người khác?
Lúc ấy cô gõ cửa đi vào, để lại một câu cho Lý Mai Mai: “Cô là một lão vu bà đầu đầy tóc xoăn!” sau đó nắm lấy tay đàn em kia nghênh ngang rời đi. Chỉ để lại bạn Lý nào đó mặt tức đến vừa đỏ vừa trắng.
Đàn em kia lập tức sùng bái Tô Tiểu Ly, mắt lấp lánh nhìn đàn chị học mỹ thuật tạo hình này.
Hành động lần này của Tô Tiểu Ly lại càng làm danh tiếng vốn đã được khen ngợi nổi tiếng thêm lần nữa.
Cũng từ đó trở đi, cô và Lý Mai Mai kia đã kết thù. Mà buồn bực nhất là, cả Lý Mai Mai và cô đều là cán bộ trong hội học sinh của khoa Nghệ thuật.
Các buổi họp bình thường gì gì đó đều gặp nhau.
Cô ta đương nhiên không dám nhìn bạn Tô.
Mà nguyên tắc của bạn Tô là chỉ cần cô không phải cố ý hãm hại người khác, tôi cũng sẽ không làm gì cô.
Tóm lại một câu, Tô toàn năng sẽ không vô duyên vô cớ có ý kiến gì với người khác.
Mọi người trong khoa Nghệ thuật đều biết việc này.
Kẻ thù gặp mặt lại đỏ mắt.
Lý Mai Mai nhìn thấy Vệ Nhiên trong cửa hàng này thì lao thẳng vào.
Cô ta chẳng quan tâm Vệ Nhiên đang gặp ai, chỉ cần có thể bắt chuyện với Vệ Nhiên, những người con trai khác tính là gì!
Ngược lại, Tô Tiểu Ly này sao lại ở đây?
Tiện nhân này ăn mặc đẹp như vậy là muốn quyến rũ Vệ sư huynh sao?
Hừ, Lý Mai Mai cô sẽ không dễ dàng để cho họ Tô thực hiện được ý đồ đâu!
Vì thế cô ta tự cho là rất tao nhã cười với Vệ Nhiên, còn ánh mắt thì trừng trừng nhìn bạn Tô.
Cô ta không ngờ rằng, tất cả vẻ mặt của cô đều không tránh được ánh mắt của chàng trai nào đó.
“Vệ sư huynh, cô ấy là ai vậy?”
Lý Mai Mai giả vờ như không biết bạn Tô, dùng giọng nói ngọt ngấy nói xong, còn thuận tiện chỉnh lại cái bộ ngực cup A phía dưới cái áo trễ ngực.
Bạn Tô chống cằm không nói gì, bày tỏ khinh thường cái biểu hiện này của Lý Mai Mai.
Cảnh này cô đã từng nhìn thấy, họ Lý tới phòng vẽ tranh của các cô tìm sư huynh khóa trên của mình cũng dùng chiêu này, cô coi như không nhìn thấy gì.
Cho nên cô im lặng, cầm lấy thìa múc trân châu cho vào miệng.
Vệ Nhiên mỉm cười nhìn bạn Tô, đột nhiên trong mắt hiện lên một loại cảm xúc không rõ ràng.
Anh nâng nhẹ khóe môi, mang theo vài phần hấp dẫn nhìn về phía cô gái trước mắt, từ từ nói: “Cô không biết cô ấy sao?”
Lý Mai Mai vội vàng gật đầu, trong lòng sớm đã bị gương mặt của Vệ đại công tử làm cho thần hồn điên đảo.
Bạn Tô chép miệng, tiếp tục nhấm nháp bát trân châu dừa trước mặt.
Ăn thật ngon, nhưng đáng tiếc là người bên cạnh có phần hơi chướng mắt, có chút ảnh hưởng đến vị giác của cô.
Đột nhiên, cô thấy thấy giọng nói dễ nghe của Vệ Nhiên từ từ nói: “Cô ấy là Tô Tiểu Ly, của anh…”
Của anh?
Hai từ này làm cô mở to hai mắt nhìn về phía anh.
Anh nhàn nhã gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào bạn Tô.
“Bạn gái của anh.”
“Phụt--!”
Trân châu phun ra đầy mặt bàn.
Vệ Nhiên không để ý, rút một tờ khăn giấy, nghiêng người về phía cô, nhẹ đặt lên môi cô.
Động tác rất thân thiết và tự nhiên, giống như anh đã làm rất nhiều lần.
Bạn Tô chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh mỉm cười, tim đập thình thịch.
Mà Lý Mai Mai cũng bị dọa đến mức hét chói tai: “A a a, đây không phải sự thật!”
Nói xong, tức giận dậm mạnh chân mấy cái rồi quay đầu chạy ra ngoài, thiếu chút nữa làm hỏng cánh cửa thủy tinh của cửa hàng.
Xong rồi, cô nổi tiếng rồi.
Bạn Tô mơ hồ cảm thấy mình bị rơi vào một vòng xoáy.
Vì thế cô kích động lấy ra mười tệ, đập bộp lên mặt bàn, sau đó cũng quay đầu chạy ra ngoài.
Ông chủ cửa hàng đau lòng nhìn cánh cửa thủy tinh nhà mình, trong lòng lại cảm thấy thật trâu bò.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, chàng trai nào đó lấy di dộng trong nút, ấn nút nghe: “Tớ đây.”
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam vui vẻ: “Lão đại, tất cả đã chuẩn bị xong, khi nào thì đưa chị dâu tới?”
“Sắp rồi.” phuogot_d.d/lqd
“Chúc mừng lão đại, à đúng rồi lão đại, cầu ảnh chụp của chị dâu!”
“Hừ.”
“Này này? Lão đại? Sao cậu không nói lời nào?”
Bởi vì anh đã dứt khoát bấm tắt điện thoại.
Nhìn tờ mười nhân dân tệ trên bàn, chàng trai nào đó hơi nhíu mày.
Mỗi lần thấy anh đều chạy vội, thật đúng là một cô nhóc độ bình tĩnh không tốt.
Nhưng mà, lưới của anh đã giăng ra, lần sau cô chạy không thoát rồi.
Bạn gái, ừ, cách xưng hô thật tốt.