Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: phuogot_93
“Câu giở trò lưu manh này không thể tùy tiện nói.”
Theo nguyên tắc mà nói, giở trò lưu manh = xâm phạm cơ thể người khác = phạm pháp.
Không biết Tiểu Mễ đứng sau lưng bạn Tô từ bao giờ, hứng thú nhìn cuộc nói chuyện của “sư huynh đệ” nhà này.
Tô Tiểu Ly lập tức lấy hai tay che màn hình.
“Tiểu Mễ, cậu như này là nhìn trộm!”
“Hừ, nhìn cái lông.”
Bạn nữ nào đó làm dáng vẻ thẹn thùng: “Chỗ đó người ta không dám…”
“A ha…”
Tiểu Mễ phủi tay, chấm dứt đánh lén lên phần eo của người nào đó, hừ nhẹ một tiếng: “Đứa nhỏ đáng chết.”
Bạn Tô nước mắt lưng tròng, nhẹ tay sờ eo mình.
Ban đầu, cô là một cô gái chưa mở bao bì, là một thiếu nữ vô cùng trong sáng.
Người thiết kế trò chơi này, dáng người của nhân vật nữ khiến người ta phun máu mũi, vừa chạy vài bước, ngực đã di chuyển trước rồi.
Cởi sạch quần áo thì trước ngực vẫn có một mảnh vải nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa quấn trên đó.
Nhưng BT* nhất chính là, nhân vật nữ trong trò chơi khi cởi quần áo còn có ánh mắt, tư thế đều rất quyến rũ.
(BT: biến thái)
Cởi quần áo trước mặt sư huynh mặt lạnh nhà mình?
Oh, no!
Liếc nhìn danh sách bạn tốt đang online một cái, Mặc Phàm hai lần tối lại sáng, sáng rồi lại tối.
Đúng là sư huynh rất đặc biệt, cứ lên lại xuống làm gì thế?
Trước cái màn hình LCD, chàng trai nào đó đang run run.
Nguyên nhân: Có người nói anh giở trò lưu manh.
Đối tượng: Tiểu Ly Miêu thỉnh thoảng có hành vi rất động kinh.
Khi cô gái áo trắng ở trước mặt anh lui về sau vài bước, lại còn gõ một dòng chữ như đã bị anh bắt nạt.
Anh bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Ban đầu không có ý nghĩ đó, nhưng bị cô nói như vậy xong.
Thế mà anh… lại có một chút muốn…
“Phù…” Hít thở thật sâu, anh nên thả lỏng một chút, không nên tiếp tục nghĩ đến câu đó.
Ngón tay thon dài cầm chuột, không chút do dự bấm thoát trò chơi.
Tắt xong, anh lại nheo mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Anh đang bị làm sao đây? Vì lời nói của một cô gái mà tinh thần không tập trung?
Không lẽ bởi vì vừa rồi ở tàu điện ngầm đụng phải cô gái kia?
Ngón tay thon dài lại day trán.
Nghĩ lại cảm thấy như vậy không được.
Các cô gái xung quanh muốn đến gần anh, xinh đẹp đủ kiểu đều có.
Sao anh có thể…
Huống chi đây là một trò chơi, cô tròn hay méo anh cũng không biết, làm gì mà giở trò lưu manh!
Vì thế mà hô hấp dần ổn định, tạm thời khôi phục thành chàng trai dịu dàng mà người ngoài vẫn biết.
Nhập mật khẩu, enter, đăng nhập.
Nhìn thấy ba chữ Tiểu Ly Miêu vẫn sáng, anh lại cảm thấy miệng lưỡi có chút khô.
Lên lên xuống xuống nhiều lần, quyết định đi uống nước cho trơn họng.
Cầm lấy chai nước khoáng, mới uống vài ngụm, phát hiện một người tên Tuyết Yêu đang nói riêng với anh.
Tuyết Yêu nói với bạn: “Mặc đại, anh ở đâu?”
Chàng trai nào đó không trả lời, người tên Tuyết Yêu hình như có chút vội vàng, lại gửi tới vài tin nhắn.
Tuyết Yêu nói với bạn: “Mặc đại, tôi tới nhận lỗi với anh.”
Tuyết Yêu nói với bạn: “Lúc nãy là em gái tôi Tuyết Diễm, anh có thể tha cho con bé không?”
Tuyết Yêu nói với bạn: “Mặc đại, anh có thể trả lời tôi không?”
Chàng trai nào đó im lặng một lúc, giờ mới từ từ đánh một dòng chữ gửi đi: “Lý do?”
Có lẽ là thấy anh đã trả lời, Tuyết Yêu vội vàng gửi cái khuôn mặt cười lấy lòng, rồi mới giải thích cho anh.
Cái người tên Tuyết Diễm kia là em gái của Tuyết Yêu, nói rằng vừa mới chơi trò này không bao lâu, vừa nãy ham chơi, cho rằng trò này giống một trò nào đó cô ấy đã từng chơi, đánh lén xong thì chạy trốn.
Ban đầu là một trò đùa, ai ngờ lại đánh quá tay.
Sau đó cô ấy thấy mình giết nhầm Tiểu Ly Miêu, trong lòng căng thẳng, sợ tới mức vội vàng bỏ chạy.
Không nghĩ tới lại bị một nhóm người truy đuổi, luân phiên giết, hốt hoảng logout.
“Nói xong rồi à?” Chàng trai nào đó vẫn nhẹ nhàng nói.
Còn Tuyết Yêu kia đang blabla không ngừng thì hơi sửng sốt một chút, vội vàng nhịn nọt cầu xin anh: “Mặc đại, cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với em gái tôi.”
Chàng trai nào đó thay đổi tư thế, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế.
Hôm nay thật đúng không phải ngày tốt, đầu tiên trong trò chơi Tiểu Ly Miêu bị giết không nói, giờ còn tốt hơn, lại còn nói anh đừng so đo với người khác.
Nếu anh không đồng ý, thế chẳng phải là một kẻ hẹp hòi.
Môi mỏng khẽ nhếch, nở một nụ cười thâm ý.
Bạn nói với Tuyết Yêu: “Muốn tha thứ cũng đơn giản.”
Quả nhiên, cái người tên Tuyết Yêu vừa nghe thấy có hi vọng, lập tức vui vẻ: “Thật sao? Cảm ơn Mặc đại! Cảm ơn Mặc đại!”
Chàng trai kia lại nhếch khóe miệng, gõ tiếp mấy chữ: “Nhưng có điều kiện.”
Tuyết Yêu kia đang phấn khởi, vừa nhìn thấy có điều kiện, sắc mặt lập tức tối sầm xuống.
“Có, có điều kiện gì?”
Nói nhảm, cậu cho rằng Mặc đại là người dễ nói chuyện sao?
Nếu bạn Tô đang ở đây, chắc chắn sẽ cười vỡ bụng mất.
Ai cũng có thể dễ nói chuyện chỉ riêng sư huynh mặt lạnh nhà cô thì không.
Giống như đã đoán được phản ứng của Tuyết Yêu từ đầu.
Chàng trai cũng không vội, không nóng không lạnh đánh chữ: “Không muốn hửm?”
Không thể không nói, chữ hửm này.
Mặc dù chỉ là chữ viết gõ ra nhưng con gái hiểu biết nhất là cái gì? Chính là YY!
Đặc biệt là có một loại con gái, khi gặp con trai có thái độ tốt một chút, lập tức đã nghĩ ngay là muốn như nào cũng được.
Huống hồ người trước mặt lại là một đại thần rất trâu bò, hơi động ngón tay là có thể gọi đến hơn một trăm người hâm mộ.
Vậy mà anh ý hỏi bạn: Không muốn hửm?
Giọng điệu này mang theo ba phần lười biếng, hai phần nguy hiểm còn có một chút ý tứ hàm xúc.
Vì thế, Tuyết Yêu lập tức “ngầm hiểu” rồi!
“Đồng ý, đồng ý! Mặc đại, anh nói điều kiện gì cũng được!” Coi như để anh giết mình 100 lần, cô ta cũng nguyện ý, anh muốn giết thế nào cũng được!
Chậc chậc, lại là một phụ nữ ngốc nghếch không có não.
Nếu chính cô đã đồng ý thì đừng trách người khác.
“Được.” Chàng trai nào đó lại gõ: “Để cô ta tám giờ tối đến chỗ đã giết Tiểu Ly Miêu tự mình giải thích.”
Chỉ đơn giản như vậy thôi!
Tuyết Yêu mừng rỡ cười toe toét, thế này cũng quá đơn giản rồi.
Thật đơn giản, cô cũng không nhìn xem Mặc đại được người ta gọi là gì.
Nhưng cá là Tuyết Yêu không hề quan tâm, cô ta thật vui vẻ.
Tuyết Diễm chọc vào Mặc đại thần, dù sao người ta thế lực lớn, nếu lại truy nã một câu trên Thế giới, đừng nói em gái cô không chơi được mà đến cả cô cũng gặp xui xẻo theo.
Bị mấy chục người chơi luân phiên giết không phải là truyện đùa.
Không ngờ Mặc đại lại dễ nói chuyện như vậy, có thể dễ dàng đồng ý.
Cô ta vội vã gật đầu: “Được được, cảm ơn Mặc đại! Đến lúc đó tôi mang theo cô ấy đến!”
Nói xong, còn mặt dày gửi yêu cầu kết bạn.
Vẫn là một nụ cười không mặn không nhạt, vẫn là tư thế nhàn nhã nhìn màn hình máy tính.
Nhưng trong ánh mắt lại lóe lên vẻ sắc bén.
Nhẹ nhàng di chuột, dứt khoát chọn thoát trò chơi.
Thật sự cho rằng anh không ác miệng sao?
Nếu như nói vừa rồi người nào đó bị Tiểu Ly Miêu làm kinh động, anh cảm thấy cơ thể có chút xao động nào đó, giờ thấy đã làm nguội đi rồi.
Cũng được, nghỉ ngơi một chút, bĩnh tĩnh lại.
Cứ như vậy, Tuyết Yêu trơ mắt nhìn yêu cầu kết bạn của mình bị nhấn chìm xuống đáy biển, khóe miệng không ngừng co giật.
Không việc gì, không việc gì, không chừng là Mặc đại bị rớt mạng rồi.
Ngày mai, ngày mai cô lại gửi yêu cầu kết bạn lần nữa, sau đó sẽ cùng nói chuyện phiếm với Mặc đại.
Không chừng ngày nào đó, mình có thể trở thành bà xã của người đứng đầu bảng Mặc đại!
… Người đã đê tiện thì thiên hạ vô địch…
Nếu là người kiêu ngạo, lại còn là ngưởi giỏi nhất, chỉ có một chữ: Bưu.
Bạn Tô gãi gãi đầu, vừa thấy sư huynh nhà mình logout hoàn toàn, không tránh khỏi cảm thấy phiền muộn.
Người ta nói là thiếu nữ trong sáng, không lẽ vì thế mà làm sư huynh nhà mình đau lòng, cho nên logout một cách bất thường?
Quay đầu lại nhìn Tiểu Mễ, vừa rồi còn đang nghe điện thoại, không biết vì sao khi tắt điện thoại lại đi mặc quần áo thể thao, đi giày Nike.
Cô lắc lắc cái điện thoại di động bên cạnh nói: “Thay quần áo! Lão nương đưa cậu đi ăn bữa tiệc lớn miễn phí! Hôm nay các đàn anh tớ mời khách ở Lão Dương.”
Bữa tiệc lớn miễn phí?
Hai mắt bạn Tô vốn đang lờ đờ lập tức lấp lánh sáng ngời nhìn Tiểu Mễ.
“Tớ đi tớ đi! Tớ muốn đi!”
Tiểu Mễ lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, chớp mắt đã quên chuyện không vui trong trò chơi.
Đương nhiên rồi, Tô Tiểu Ly là ai chứ, phiền não chưa bao giờ để trong lòng.
Hơn nữa vừa nghe đến có cơm miễn phí, bị đánh lén cái gì, cô gái chưa mở bao bì bao giờ, toàn bộ đều đứng sang bên đi!
Bạn Tô tùy tiện kéo tóc, với lấy cái áo khoác màu đen, hai người vội vàng chạy tới cổng phía tây trường học, cách đó không xa có một cửa hàng nhỏ hai tầng: Quán cơm Lão Dương.
Chỉ cần là gần trường đại học đều có rất nhiều loại quán cơm.
Xung quanh đại học R thì Lão Dương được coi là có điều kiện tốt nhất, giá cả cũng coi như hợp lý, bình thường có rất nhiều sinh viên đại học R đến đây liên hoan.
Bữa tiệc lớn miễn phí, các bạn học thích nhất là loại chuyện tốt này.
Mặc dù Tô Tiểu Ly và Tiểu Mễ ở trong căn phòng tốt hơn những người khác một chút, hoàn cảnh gia đình cũng tốt hơn những người khác một chút.
Nhưng mà nếu có bữa cơm miễn phí thì cũng tích cực chả kém ai.
Cũng không phải hai người thích chiếm tiện nghi, mà các cô… là có đủ truyền thống tốt đẹp gian khổ giản dị, cần cù tiết kiệm thôi.
Tiểu Mễ tóm cô bịch bịch… đi lên tầng hai, đế trước cửa phòng lại cố ý đứng lại, liếc mắt nhìn Tô Tiểu Ly.
Sau đó, bất ngờ dùng tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Ai ôi…
Bạn Tô không hiểu chuyện gì nhìn về phía Tiểu Mễ, trên mặt đã hiện lên hai rặng mây đỏ.
Hehe, người ta nói như vậy trông rất tươi ngon.
“Bên trong đều là đàn anh của tớ, chút nữa biểu hiện lanh lợi một chút!” Tiểu Mễ vỗ lên cánh tay cô: “Lấy ra phong cách Tô má mì của học viện nghệ thuật ra!”
Bạn học Tô hết chỗ nói, rõ ràng cô là Tô toàn năng mà…
Cũng bởi vì cô quá chú trọng đến xưng hô của Tiểu Mễ mà bỏ quên câu trước của Tiểu Mễ: Đều là… đàn anh.
Vì thế, bạn Tô âm thầm khinh bỉ Tiểu Mễ một trận, chuẩn bị đi WC trước.
Kết quả, vừa mới xoay người lại đứng không vững, ngã nhào vào ngực một người.
Mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, cơ ngực bền chắc…
Bạn Tô đang suy nghĩ, cảm giác này rất quen thuộc thì phải…
Sau đó chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu mình truyền đến một giọng nói: “Bạn học, bạn uống nhiều rồi à?”