Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đầu lọc thuốc lá dưới tác dụng lực kéo từ hai phía, khi sợi dây cước căng ra cũng là lúc đoạn đầu lọc quấn dây cước rơi xuống đất.
Giả định về cái chết của Trương Quân bằng rất dễ hiểu, đầu tiên có kẻ trộn thuốc mê vào thuốc lá, để Trương Quân Bằng hôn mê, sau đó dùng một sợi dây có độ mảnh cực cao, hơn nữa còn không dễ đứt quấn lên cổ nạn nhân. Hung thủ dùng máu động vật và gọi cú điện thoại dẫn dắt Vương Viên tới, cùng lúc đó trước khi cậu xuất hiện tại hiện trường thì ra tay gϊếŧ chết nạn nhân...
“Vấn đề là, cái gì đã tác động lực lên hai đầu để kéo căng dây?”
“Đây là bãi đỗ xe.” Vương Tuấn Khải nói, Hoàng Kỳ Lâm gãi đầu: “Ý sếp là...Thứ làm cho hai đầu dây có thể căng ra đủ để gϊếŧ chết Trương Quân Bằng là xe?”
“Nếu hung thủ mắc hai đầu dây vào hai chiếc xe đậu ở hai bên cạnh xe nạn nhân, khi chúng di chuyển theo hai hướng khác nhau, đầu nạn nhân chắc chắn đứt lìa khỏi cổ.” Hắn nhướng mày: “Nhưng khi kéo căng ra một khoảng cách nào đó, dây sẽ bị đứt, do đó xe đỗ bên cạnh chắc chắn phải dính máu.”
“Từ từ, sếp, anh không phải nói hai chiếc này phải di chuyển đi thì nạn nhân mới chết sao? Nhưng lúc cảnh viên của Cổ đội trưởng đến thu dọn hiện trường thì xe vẫn còn a!” Chiêu Tài Miêu thắc mắc: “Hơn nữa cũng không có tìm thấy sợi dây nào xung quanh hai cái xe này hết.”
“Cửa sổ hai chiếc xe đó vẫn mở?”
Hoàng Kỳ Lâm gật đầu: “Đúng...”
“Nếu cửa sổ xe mở, có khả năng hung thủ dùng đến bốn chiếc xe và sắp đặt hai bên cạnh xe Trương Quân bằng, hai chiếc gần nhất dùng để chắn tầm nhìn, hai chiếc để kéo căng hung khí. Khi dây đứt lìa, dây sẽ thu về hai đầu mút, vì cửa xe để mở nên dây không lưu lại chiếc xe đó mà chỉ để lại vết máu, nếu cảnh sát không chú ý sẽ không kiểm tra.” Vương Tuấn Khải lập luận: “Để thiết lập án cục này, yêu cầu những chiếc xe xung quanh xe Trương Quân Bằng đều phải được sắp xếp sẵn sàng. Tôi không tin thế giới này có điều gì ngẫu nhiên, cho nên chủ nhân bốn chiếc xe phải là cùng một người.”
Mọi người gật gù, hiện giờ giả thuyết này nghe có lý nhất, dù sao camera cũng đã bị sửa chữa, không thể dựa vào đó mà điều tra được.
“Nói đi nói lại, dây hung khí rốt cuộc là cái gì mà có thể cắt đứt đầu người khác?” X-chan nhíu mày: “Phải cắt vào máu thịt, vào tận xương, làm gãy cả đốt sống cổ, lẽ nào trên dây có răng cưa?”
“Nếu dây có răng cưa thì vết thương của nạn nhân sẽ sần sùi ghê gớm, giống như vết thương chí mạng của Laurent Albert vậy.” Willie hưng phấn mô tả: “Mấy cậu nghĩ coi tại sao hung thủ lại gọi cho Vương Viên mà không phải người nào khác?”
“Là do Vương Viên nhát gan? Quá hiền lành?”
“Hung thủ và Vương Viên có mâu thuẫn nên gã muốn dọa dọa cậu ta?”
“Hay là, hung thủ muốn biến Vương Viên thành hiềm nghi nghi phạm?”
“Tôi nghĩ là, Vương Viên vô tình biết bí mật gì đó của đối phương nên gã ta mới gϊếŧ Trương Quân Bằng để cảnh cáo cậu ta.” X-chan khách quan nói: “Gọi Vương Viên đến trong lúc đổ máu động vật lên người Trương Quân Bằng, cố tình để Vương Viên là người đầu tiên phát hiện thi thể, và rồi, hung khí là thứ thân cận nhất trong cuộc sống nghệ thuật của cậu ta...”
...
Trong phòng bệnh tối đen, ngoài cửa đóng im lìm, hai cảnh viên trực ban mắt muốn díp vào nhau, nhưng vẫn cố gắng làm tốt chức trách canh chừng nghi phạm Vương Viên.
Cách đây hai giờ y tá đã tiêm cho Vương Viên thuốc an thần dễ ngủ, thần kinh bọn họ cũng thả lỏng, bảo nhau tranh thủ nghỉ ngơi chút, làm việc dưới quyền Cổ đội trưởng quả thật không dễ gì.
“Chơi vui không?”
Một thanh niên mắt phượng mày ngài nhàn nhã ngồi xuống, chẳng biết lúc nào lại lẻn vào được, nhìn Vương Nguyên lẳng lặng nằm trên giường, không mặn không nhạt thổi một câu thăm hỏi: “Tiểu đội của Vương Tuấn Khải đã ra ngoài bắt người rồi, hung thủ là Phạm Văn, quản lý thân ái của cậu.”
Người nằm trên giường chẳng buồn mở mắt, mãi sau mới khe khẽ đáp: ‘‘Không phải Phạm Văn có chứng cứ ngoại phạm sao?”
“Anh ta ở WC, ai có thể chứng minh? Nói ở WC là để che giấu tiếng nước chảy trong cuộc điện thoại gọi cho cậu mà thôi, Vương Tuấn Khải đã sớm nhìn thấu, chỉ tìm đủ chứng cứ rồi buộc Phạm Văn nhận tội.” Thâm Lam nhún vai: “Hắn đưa ra giả định về cái chết của Trương Quân Bằng, được Cục trưởng phê chuẩn nên đã đi bắt người rồi...Vương Nguyên, cậu đã sớm nhìn ra?”
“Ngày đêm đều thấy, sao có thể không nhìn ra.” Vương Nguyên cũng không ngại giấu giếm, đáp: “Phạm Văn người này có trí mà không có đức, sớm đã muốn dùng tôi làm công cụ vơ vét tiền thiên hạ, một mặt kí nhiều hợp đồng, mặt khác âm thầm ganh ghét ghen đua với tôi, về cơ bản gã sống cũng không có ý nghĩa gì.”
Thâm Lam nhếch miệng: “Thế sao cậu không trừ khử gã ta đi?”
“Tôi đợi.” Vương Nguyên phủi đi cái lạnh trên đầu vai, lãnh đạm nói: “Đợi ngày hôm nay xảy ra.”
“Cậu biết chắc Phạm Văn sẽ gϊếŧ Trương Quân Bằng?” Thâm Lam mở to mắt hỏi, hứng thú dào dạt nhìn Vương Nguyên: “Thì ra cái cậu muốn là Trương Quân Bằng chết chứ không phải Phạm Văn.”
Vương Nguyên mỉm cười không nói gì, kéo chăn lên: “Gã đáng phải chết.”
Lời nói ra vô cùng bình tĩnh, nhưng sát ý trong mắt không hề che giấu. Thâm Lam liếc nhìn Vương Nguyên một lát, nhàn nhạt nói: “Cậu tính đứng nhìn tất cả bọn họ bị kẻ khác gϊếŧ chết ư?”
“Sao lại không? Ai cũng đều đáng chết, tôi hay người khác ra tay thì có gì khác nhau?” Vương Nguyên nghiêng đầu: “Kể ra chính bản thân mình không thể làm thì đúng là có chút tiếc nuối, nhưng tôi không muốn bàn tay mình vấy máu giống như bọn họ.”
Thiếu niên nhẹ nhàng bước xuống giường, khí chất nghệ sĩ êm ả khiến người ta yêu mến bay biến sạch sẽ, lúc này dù khoác lên người bộ quần áo bệnh nhân tiêm gầy yếu nhược, người khác lại không cảm thấy cậu có gì dễ ức hiếp. Theo mặt trăng dần lên cao, Thâm Lam cũng ngồi được một tiếng đồng hồ, thấy Vương Nguyên đi chân trần tiến về phía cửa sổ, liền nhíu nhíu mày: “Cậu tính làm gì đó?”
“Anh đoán?”
Nơi này là phòng bệnh được canh gác cẩn mật, nếu đối tượng bị giam lỏng trốn thoát...
“Cậu muốn gây rắc rối cho Cổ Du Sương?”
Vương Nguyên quay đầu nhìn Thâm Lam, khẽ đáp: “Nếu cô ta đã tích cực làm trò như vậy, tôi cũng không ngại tặng cô ta một phần lễ vật.”
Thiếu niên nói xong, buông người nhảy xuống. Thâm Lam đuổi theo cậu, hai người song song rơi cùng chiều trọng lực, cho đến khi cánh dù trên lưng Thâm Lam bung ra nhấc bổng người cậu ta lên cao, Vương Nguyên vẫn theo đà rơi xuống.
Thâm Lam chậc một tiếng, túm lấy eo cậu, biến mất trong bóng đêm.
...
“...Với cách thiết lập như đã nói, anh là kẻ có hiềm nghi nhất trong số các nghi phạm. Vốn dĩ anh không chứng minh được chứng cứ ngoại phạm, còn là chủ nhân của một trong số những chiếc xe nằm trong phạm vi hiện trường vụ án. Trên hết, tôi vừa điều tra được hai kẻ lạ mặt xuất hiện trong vụ án, dưới danh nghĩa khuân vác hàng công ty, thực tế là vận chuyển vật phẩm từ công ty ra ngoài.”
Người đàn ông ném hai tấm ảnh chụp xuống bàn, lãnh đạm nói: “Hai kẻ này khai là có người thuê mình chuyển đồ, mà người nọ chính là anh.”
Phạm Văn ngồi trước bàn thẩm vấn, đột nhiên bật cười: “Anh chỉ đưa ra hai kẻ lạ mặt rồi nói bọn chúng chịu sai khiến của tôi, bằng chứng đâu anh cho rằng bọn họ đang nói thật?”
“Bằng chứng là trong điện thoại anh ngoài cuộc gọi cho Vương Viên khi gây án ra, trước đó còn phát hiện số điện thoại lạ chỉ có ở tỉnh lẻ.” Vương Tuấn Khải thản nhiên nói: “Trùng hợp ghê, hai người này có xuất thân là tỉnh lẻ đó.”
“Cũng không thể cho rằng bọn họ là do tôi khống chế.” Phạm Văn đáp trả: “Biết đâu là có kẻ muốn hãm hại tôi nên mới chuẩn bị kế hoạch sẵn.”
“A, có người muốn hại anh sao?” Vương Tuấn Khải dường như đã nghe được điều gì rất buồn cười, đáy mắt không giấu nổi giễu cợt: “Người muốn hại anh, chỉ có Trương Quân Bằng mà thôi, gã ta lại không ngốc đến mức tự gϊếŧ chết mình. Phạm Văn, ba năm trước anh và Trương Quân Bằng cùng tham gia một chuyến vận chuyển hàng từ Tân Cương về Bắc Kinh, lại bị vỡ lỡ, hàng hóa chìm xuống biển, anh luôn cho rằng Trương Quân Bằng chính là kẻ nói dối muốn nuốt lấy toàn bộ vật phẩm vận chuyển nên ôm thù, chọn cơ hội gϊếŧ chết gã.”
Phạm Văn kinh ngạc lóe lóe mắt, sau cùng vẫn giữ thái độ bất biến địch vạn biến: “Tôi không phải là người tham tiền tài đến mức đó.”
“Đúng vậy, sau vụ đó anh vẫn chưa nảy ra ý định gϊếŧ Trương Quân Bằng, cho đến thời điểm gần đây, Trương Quân Bằng biết được một kế hoạch của anh.”
Sắc mặt Phạm Văn hơi tái đi, âm thanh gắng gượng: “Kế hoạch?”
Vương Tuấn Khải vẫn ôn hòa đều đều mà không dồn ép Phạm Văn, chỉ đột nhiên nói: “Tay của Vương Viên là do anh làm đứt có đúng không?”
“Cậu ấy đã nói, nguyên nhân đứt tay là do trong lúc luyện tập mà ra.” Lần này Phạm Văn bình tĩnh hơn nhiều, khẳng định chắc nịch.
“Đúng vậy, nhưng là do anh nên cậu ta mới bị đứt tay.” Vương Tuấn Khải đi vòng ra sau lưng Phạm Văn, ánh nhìn như kim châm chi chít làm da đầu Phạm Văn tê dại. Vương đội trưởng vẫn luôn giữ thái độ không mặn không nhạt từ đầu đến giờ, bỗng nhiên thay đổi biểu tình, sương lạnh trên mặt dần dần tích tụ, trầm xuống như một con dã thú đến giờ săn mồi.
“Anh đổi dây đàn của Vương Viên.”
Phạm Văn giật thót, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
“Bởi vì cậu ta là một người chơi đàn chuyên nghiệp, nên vừa nhìn đã biết có người động tay vào dây đàn của mình. Vì muốn buổi biểu diễn diễn ra suôn sẻ, Vương Viên quyết định tự mình thay cái dây đàn đó.” Hắn chậm rãi mà nói, chậm rãi nhích chân, tay đặt lên thành ghế của Phạm Văn, dùng âm điệu thật thấp thì thào:
“Nhưng là, nó đột nhiên đứt giữa chừng.”
“Vương đội trưởng, anh lại nói vớ vẩn gì đó.” Phạm Văn khan giọng, cười gượng: “Ai mà biết được nó sao lại đứt...Giả sử tôi có thay đi chăng nữa, làm sao tôi chắc chắn rằng nó đứt ngay lúc đó...”
“Có thể.” Vương Tuấn Khải chặn lời gã, nhếch miệng: “Dây đàn vĩ cầm của Vương Viên không phải làm từ thép hay kim loại, mà là ruột ngựa, cho nên việc khiến nó có thể đứt ra mà không cần có mặt tại hiện trường là chuyện quá dễ dàng.”
“Nói đi nói lại, anh là đang buộc tội tôi làm Vương Viên đứt tay sao, anh nên biết...”
“Tôi biết.”
Phạm Văn sững sờ, không khỏi ngạc nhiên nhìn Vương Tuấn Khải, chỉ thấy vị đội trưởng mang cảm giác nghiêm nghị chững chạc này bất thình lình trở nên sắc bén, cái vẻ góc cạnh nanh vuốt kia rất giống mảnh vỡ thủy tĩnh, làm cho người ta không rét mà run.
“Tôi dĩ nhiên biết.” Vương Tuấn Khải gằng từng chữ, hạ thấp người, tiến sát về phía Phạm Văn, lạnh lùng vạch trần: “Ba năm trước, anh và Trương Quân Bằng làm việc dưới trướng một gã viên chức họ Lâm, một người là tay trái đắc lực, một kẻ là tay phải keo sơn, vô cùng thân thiết, sống chết có nhau. Lúc các người vận chuyển hàng là ban đêm, nguyệt hắc phong cao, mây đen vần vũ, còn có mưa...”
Phạm Văn ngây người, trong đầu chỉ còn lại âm thanh thều thào khàn khàn vô cùng quỷ dị, phảng phất như chính bản thân mình đã thực sự trở về cái đêm mưa gió đó, cái đêm mà có chết gã cũng không quên được.
“Tôi còn biết, thứ mà các người vận chuyển, là một cái xác.” Vương Tuấn Khải thả chậm tốc độ, tròng mắt đen ngòm như màu máu khô dính bết lên mặt đất, dày đặc hắc ám khôn cùng:
“Cái xác đó, có bộ dáng giống hệt Vương Viên.”
Hết Chương 37