Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong Liễu Thụ thôn tuyển lý trưởng, Đại Tráng viện lý do mình còn nhỏ tuổi không có nhiều kiến thức, không có tham gia. Cuối cùng đưa một lão thôn dân vốn là người trước đây sống ở Liễu Thụ thôn, chính là Lưu lão hán, người trước đây chở xe ngựa lên trấn.
Buổi tối, Lưu lão bá liền tới chào hỏi Đại Tráng.
“Lão bá, người ngồi!” Đại Tráng mời người vào phòng vừa mới xây xong, nhiệt tình nói.
Phòng cùng tường trong nhà đều là làm cùng chất liệu, hai bên tường đều trống không, đồ đạc gì cũng không có. Trong lúc xây phòng còn lưu lại đồ đạc chưa thu dọn. Thế nhưng đất xây phòng là dùng đất cùng với đá đắp lên, cũng khá chắc chắn, ở mười mấy năm cũng không có vấn đề.
“Vương lão gia...” Lưu lão bá sợ hãi rụt rè kêu một tiếng, tất nhiên là đối với thân phận tú tài của Đại Tráng vô cùng sợ hãi.
Đại Tráng vừa nghe liền suýt chút nữa phun ra nước trà, cuống quít nuốt xuống liền dẫn tới bị sặc sau hồi lâu mới bình tĩnh được.
Lý trưởng mới bầu đứng lên, có chút không biết làm sao tới trước mặt Đại Tráng.
“Lão bá, không cần khách khí như vậy, người cũng là trưởng bối nhìn chúng cháu lớn lên...” Đại Tráng mau nở nụ cười trên mặt nói.
“Ha hả, Đại Tráng, nhà của các cháu thật là không tồi!” Sau khi nói một câu, Lưu lão bá mới tự nhiên một chút, cùng Đại Tráng nói lời khách sáo.
“Cũng chỉ là cái thùng rỗng, có cái gì đẹp, lão bá, ngươi hôm nay đến là có chuyện gì vậy?” Đại Tráng nhẫn nại tiếp tục hỏi.
“Nghe nói Nhị Tráng đi kinh thành làm lão gia?” Lưu lão bá hỏi.
“Coi lời lão bá kia, Nhị Tráng chỉ là lên Tân Hồ Thành thử thời vận thôi, còn mà làm lão gia trên kinh thành thì còn xa lắm!” Đại Tráng cười đáp.
Lưu lão bá cũng cười theo, nói mấy câu khách sáo mới hỏi tiếp: “Đại Tráng, cháu xem thôn Liễu Thụ của chúng ta hiện tại thế nào?”
“Lão bá muốn làm cái gì thì làm cái nấy đi, cháu chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, làm sao có thể trông xa như lão bá!” Đại Tráng tươi cười nói.
Lưu lão bá vừa lòng gật gật đầu, còn nói mấy câu đại loại cam đoan không làm gì ảnh hưởng đến Đại Tráng, mới rời khỏi.
Đại Tráng vô lực ngồi trên ghế thở dài rồi mới đứng lên, đi ra ngoài giúp cho Ngốc Tử đang đào đất trong viện.
Bởi vì chăn bông và mấy đồ đạc không đủ, đến bây giờ, Đại Tráng vẫn cùng Ngốc Tử ngủ chung một chăn. Ngốc Tử cả ngày vui vui vẻ vẻ cứ như lượm được vàng. Mà Đại Tráng lại căn bản không biết rõ ở nơi này hai nam tử mười lăm mười sáu tuổi ngủ chung đại biểu cho cái gì...
Lưu lão bá sau khi được chọn làm lý trưởng không lâu, thì một nhà đại bá của Đại Tráng đã trở lại.
Đại Tráng cũng không biết gầy yếu như đại bá mẫu làm sao có thể một đường mang đại bá bất động trở về. Toàn gia bọn họ đều rời đi, bên người còn có hai người con trai lão nhị cùng lão tam, đều gầy đến da bọc xương, hai mắt cơ hồ chiếm nửa diện tích trên mặt, đại đường tỷ của bọn trong thời kì hỗn loạn cả nhà Đại Tráng chạy trốn trên núi không lâu liền gả ra ngoài, đại đường huynh trên đường lưu vọng trộm lấy đồ ăn chia cho bọn đệ đệ, kết là là bị đói đến chết. Mấy đứa nhỏ một chút cũng không biết làm sao, mấy đứa còn sống thì cực kỳ nhỏ, đại bá là lúc lấy đồ ăn bị người ta đả thương, về sau liền không tốt, ngay cả nằm dậy cũng không được...
Bọn họ lưng đeo một gói lương thực to không biết lĩnh ở đâu về tới thôn Liễu Thụ. Đại Tráng cũng không có cách nào, chỉ có thể trước dọn một gian phòng ở, để cho bọn họ trước ở chỗ này.
Lưu lão bá rất nhanh tới, nói một chút tình huống trong thôn.
“Đại bá, đại bá mẫu, các người trước nghỉ ngơi hai ngày, không cần sốt ruột!” Đại Nựu Nhi bưng cháo lại để cả nhà đại bá uống, nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Không cần, Đại Nựu Nhi cháu trông giúp đại bá một chút!” Đại bá mẫu há miệng xì xà xì xụp nuốt hết cả bát cháo, lau miệng, vừa đi ra ngoài vừa nói.
Hai người con trai lúc đang liếm bát, bị đại bá mẫu tát mỗi đứa một bạt đều đứng lên, dẫn ra ngoài.
Đại Tráng giúp đại bá bắt mạch. May mắn chỉ là thân thể suy yếu thôi, cũng không phải bệnh nan y gì. Ngoài ra còn có nhiễm trùng ở miệng vết thương trên đùi bởi vì không xử lý đúng lúc, về sau đại bá chỉ có thể đi khập khiễng... Đại Tráng cùng Đại Nựu Nhi vừa giúp đại bá lau người, vừa nói lại tình trạng cho đại bá.
“Phải bao lâu mới tốt?” trong mắt đại bá ánh lên sự vui sướng, lớn tiếng hỏi.
“Cái này còn phải xem tình hình cụ thể, nếu có cái gì bồi bổ tốt, đương nhiên sẽ nhanh, thế nhưng hiện giờ...” Đại Tráng nhẹ giọng nói, câu nói kế tiếp cũng không nói xong.
Hiện giờ ngay cả ăn no cũng còn chưa đủ, không thể có cái gì bồi bổ thân thể...
Đại Tráng còn nghĩ rằng dựa theo tính tình đại bá mẫu, sợ là một nhà đại bá phải ở nhà mình một thời gian. Lại không thể ngờ là, đại bá mẫu đi theo lý trưởng chọn một chỗ làm nhà, cơ hồ là làm liền mấy ngày đêm liền làm thành một cái nhà tranh nhỏ. Trong thôn trước kia cũng có mấy nhà quen biết có lẽ là muốn làm thân, mỗi nhà đều qua giúp đỡ nửa ngày, dùng cây gỗ, cỏ tranh làm thành phòng. Đại bá mẫu cõng đại bá về, sau đó bắt đầu khai hoang trồng trọt. Hạt giống là mượn miễn phí từ quan phủ, lấy theo thôn, do lý trưởng bảo quản, cũng không nhiều lắm, nhưng nếu tính toánk ỹ, chờ sau khi thu hoạch, tình hình cũng có thể cải thiện, ít nhất là hạt giống trước mắt mọi người có thể tự túc. Đại Tráng cùng Nhị Tráng dựa vào thân phận tú tài, hơn nữa Nhị Tráng khi đó còn ở trên trấn làm công việc giấy tờ, thực dễ dàng lấy thêm một chút hạt giống trở về...
Đại Nựu Nhi mỗi ngày mang theo Tam Nựu Nhi cùng hai bé sinh đôi ở bên ngoài tìm rau dại cùng mấy thứ có thể ăn được. Đại Tráng cũng dặn dò Đại Nựu Nhi nếu không cần đi xa thì sẽ không ngăn cản, khả năng của Đại Nựu Nhi cùng Tam Nựu Nhi tùy rằng không có giỏi lắm, nhưng người bình thường cũng ít gây khó khăn cho mấy bé. Sau khi lấy rau dại về, Đại Tráng sẽ giúp chọn mấy loại tốt trong sân, như vậy qua hơn nửa tháng, trong viện cư nhiên có một mảnh rau dại không hề nhỏ.
“Ngươi nằm ngoài đi, nóng lắm!” Đại Tráng đá Ngốc Tử một cái, nói.
Ngốc Tử đáp, thu lại tay đang ôm Đại Tráng để ra ngoài.
Đại Tráng năm nay hơn mười lăm tuổi, Ngốc Tử vừa mới mười bốn. Thời gian trước cả một thời gian dài gấp gấp gáp gáp tìm đồ ăn cùng giữ gìn thức ăn đến trong bụng, những mặt khác đều bỏ qua. Hiện tại sau khi an ổn một chút, Đại Tráng mỗi sớm thức giấc, có chút ngạc nhiên phát hiện quần lót của mình ướt đẫm, chỗ kia còn ngoan cố đứng lên. Tuy rằng kiếp trước loại sự tình này cũng không phải lần đầu tiên trải qua...
“Đại Tráng, ngươi đái dầm sao?” Ngốc Tử nâng chân, đùi đụng phải mông của Đại Tráng, có chút hàm hồ hỏi.
Đại Tráng mặc quần lót đều là mấy năm trước làm, may mắn lúc trước tay nghề không tốt, làm đều rất lớn, đến bây giờ mặc cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng vải dày đã bị giặt đến mỏng, một chút chất lỏng cũng có thể thấm ra bên ngoài, chân Ngốc Tử đụng tới liền cảm giác được.
“Nói bậy!” Đại Tráng quẫn bách hô một câu, xoay người đứng dậy, cởi quần lót ra.
Ngốc Tử trở mình, nhìn cái mông trắng noãn nộn nộn của Đại Tráng đang xoay xoay tìm quần áo trong rương, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khát, cả người đều nóng lên, tiếp theo phía dưới không biết vì sao cũng nóng lên...
Đại Tráng lôi ra một cái quần lót mặc vào, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi đêm qua ngủ có nóng không?”
“A!” Ngốc Tử kêu lên, cũng không trả lời, lấy một kiện quần áo vội vàng mặc vào chạy ra ngoài.
Đại Tráng không cho để bô trong phòng, cho nên đi vệ sinh đều đi ở ngoài.
“Đại Tráng...” Ngốc Tử sau khi đi vào, gian nan kêu một tiếng.
“Làm sao vậy?” Đại Tráng chuyên tâm cột lại quần đùi, cúi đầu hỏi.
“Cái “xuy xuy” của ta...” Ngốc Tử nhăn nó nói.
Đại Tráng nhìn về phía Ngốc Tử, thấy mặt hắn đỏ bừng, một tay chạm vào trán Ngốc Tử, cũng không nóng nha...
“Rốt cuộc làm sao?”
“Chỗ này của ta hình như có vấn đề, trướng trướng mà không đi được!” Ngốc Tử chỉ vào phía dưới nhỏ giọng nói.
Đại Tráng trợn mắt há miệng nhìn Ngốc Tử duỗi một tay vào trong quần đùi, để cho quần đùi kéo xuống dưới chân, ngay lập tức khí quan cực đại lộ ra ngoài, Đại Tráng theo bản năng trong lòng so sánh, so với cái của mình thật là đối lập, vô cùng không can tâm phát hiện hai người không cùng kích cỡ...
“Ta không phải bệnh rồi chứ?” Ngốc Tử nhìn Đại Tráng không nói lời nào, có chút sốt ruột hỏi.
“Ách...” Đại Tráng xấu hổ dời tầm nhìn, thấp giọng nói: “Cái kia, cái kia không phải là bệnh, bình thường, chỉ bình thường thôi!”
Ngốc Tử lấy tay cầm lấy chym nhỏ đong đưa, nghi hoặc nhìn về phía Đại Tráng hỏi: “Nó như thế nào lại không hạ xuống dưới, bị vậy mặc quần không thoải mái!”
“Tự ngươi quay tay là được!” Đại Tráng ánh mắt lảng tránh nói.
Ngốc Tử vô tội nhìn Đại Tráng, dùng một tay cầm lấy chym nhỏ, vô cùng thuần khiết hỏi: “Quay tay là cái gì? Làm như thế nào?”
“Thì làm thế nào để mình thoải mái là được!” Đại Tráng vừa luống cuống tay chân mặc lại quần ngoài, vừa lớn tiếng nói.
Ngốc Tử lấy tay chà xát hai cái, miệng không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ.
“Đi đóng cửa lại, rồi hãy quay tay!” Đại Tráng trừng mắt nhìn Ngốc Tử đang đứng ở cửa liếc một cái, tức giận nói.
Ngốc Tử thành thành thật thật đóng cửa lại, quay đầu lại nhìn Đại Tráng nói: “Mặc quần ngược!”
Đại Tráng nghẹn một chút, lại bắt đầu đem quần ngoài vất vả mặc vào lại cởi ra.
Ngốc Tử lại nhìn thấy đùi trong trắng như tuyết của Đại Tráng, trong lòng ngứa ngáy, đi lại gần, lấy chym nhỏ cọ vào...
“Ngao! Ngươi làm cái gì?” Đại Tráng nhảy dựng lên kêu.
“Như vậy thoải mái!” Ngốc Tử lại tiếp tục dựa qua, nháy mắt nói.
“Biến đi, để ta dùng tay làm cho!” Đại Tráng rốt cục nhịn không được chửi bậy, hổn hển đẩy ra Ngốc Tử nói.
“Như vậy thật thoải mái!” Ngốc Tử đè lại Đại Tráng, không buông tha tiếp tục ngồi xổm xuống ở trên bắt đùi Đại Tráng cọ cọ.
“Uy...” Đại Tráng từ chối mấy lần, cũng chưa thể đẩy được Ngốc Tủ, cảm giác cái kia trên đùi càng ngày càng nóng, rồi nảy lên vài cái, tiếp theo là một cổ niêm dịch bắn ra trên đùi...
“Hừ...” Ngốc Tử thỏa mãn phát ra tiếng rên rỉ kì quái.
“Giao hợp mẫu thân!” Đại Tráng nhân cơ hội đẩy Ngốc Tử một cái, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Ngốc Tử từ từ tỉnh lại trong khoái cảm, giống như cún con thật cẩn thật nhìn Đại Tráng, chân tay luống cuống nói: “Bẩn rồi, ta giúp ngươi giặt quần đùi”
Đại Tráng có chút phiền não, vò loạn tóc mình, nhìn Ngốc Tử như vậy, ngay cả muốn phát cáu cũng không có, cuối cùng có chút nổi giận nói: “Ngươi về sau tự mình quay tay, biết không?”
Ngốc Tử mở to hai mắt gật gật đầu, cũng không biết có nghe lọt không.
Chuyện sáng sớm Đại Tráng chỉ coi là một nhạc đệm nho nhỏ, hiện tại trong nhà còn một đống chuyện phải làm, Đại Tráng rất nhanh liền đem chuyện này quăng khỏi đầu.
Nhà đại bá mẫu vừa mới ổn thỏa xong mấy ngày, đại bá liền ngang ngạch chống gậy xuống đất, cùng đại bá mẫu mang theo hai đường để khai hoang một mảnh đất lớn, cả ngày nóng lòng ngay cả cơm không ăn nước cũng không uống đều ở tại mảnh đất đó.
“Đại Tráng, ngươi mau tới nhìn nè, nhà đại bá của ngươi có chuyện...”
Đại Tráng vừa buông bát, bên ngoài liền truyền đến tiếng gọi lớn.
“Lại ngay! Làm sao vậy?” Đại Tráng vội đi qua mở cửa hỏi.
“Không rõ lắm, bọn họ kêu ta tới gọi ngươi!” Người nọ nịnh nọt cười, nói.
Đại Tráng không kiên nhẫn, ôn hòa đáp.
“Tam Nựu Nhi, thu dọn chén bát đi!” Đại Tráng đến phòng bếp nói một tiếng, dặn Đại Nựu Nhi rồi đi.
“Ta, ta đi trước coi ruộng!” Ngốc Tử cũng đuổi theo nói.
“Được, ta đi coi chút, lát nữa cũng qua.” Đại Tráng gật gật đầu đáp.
Một cô gái xanh xao vàng vọt đứng, phía sau một đứa bé, trước một đứa, mang theo hai đứa bé đang khóc oe oe dựa vào cửa, cúi đầu không nói chuyện.
“Đại đường tỉ!” Đại Nựu Nhi có chút do dự kêu.
Cô gái kia kinh hoàng quay đầu, hai mắt xưng lên giống như quả đào, miệng há lớn, cái gì cũng không nói.
Đại Nựu Nhi đi lên, nghĩ muốn giúp nàng ôm đứa nhỏ, đại đường tỉ lại giật mình lui lại, giống như sợ có người đoạt đi đứa nhỏ, đem đứa nhỏ bảo hộ gắt gao, làm cho tiếng khóc hai đứa còn lớn hơn nữa.
“Sao lại thế này?” Đại Tráng chen vào, cao giọng hỏi.
“Đại Tráng, Đại Tráng, ngươi là tú tài lão gia, ngươi tới phân xử đi, trời giết lão nhị...” Đại bá mẫu vỗ trên mặt đất, lớn tiếng tru lên.
Đại Tráng cau mày, từ trong những câu mắng không đầu không đuôi của đại bá mẫu mới cố gắng nghe được sự tình. Đại đường tỉ chính là lấy một người con lớn nhất của gia đình họ Lý ở thôn kế bên. Gia đình kia có ba đứa con, đứa nhỏ nhất trong lúc chiến loạn đã bị chết đói, hơn một năm trước đại đường tỷ mang thai, khi đó Lý gia đã gần cạn kiệt lương thực. Lý lão đại vì một bao lương thực nhỏ đi làm tráng đinh, như vậy nhờ vào sự giúp đỡ của hai lão Lý gia, đại đường tỷ mới thuận lợi sinh con. Thế nhưng chính là sinh ra hai đứa, lại là hai đứa con gái, hai lão nhà Lý giá trước đó vài ngày đều cùng lúc bệnh chết, Lý lão nhị liền đem đuổi đại đường tỷ không có chỗ dựa cùng hai đứa bé gái đuổi ra ngoài..
Đại đường tỷ mang theo hai đứa con gái cùng một bọc quần áo nhỏ, thật vất vả tìm đường trở về.
“Khóc cái gì mà khóc, nữ nhân ra ngoài như bát nước đổ đi, hôm nay đừng mơ tưởng sẽ vào cửa!” Đại bá giơ lên gậy gỗ muốn đánh trên người đại bá mẫu, lớn tiếng quát, thành công làm cho tiếng khóc của đại bá mẫu nhỏ đi một chút.
“Liên quan đến con gái nhà chúng ta, là thằng lão nhị Lý gia lòng dạ hiểm độc, ăn lương thực đại cô gia chúng ta quên mình đổi lấy...” Đại bá mẫu nước mũi nước mắt đầy mặt, nhưng cũng không dám khóc thét.
“Đều là con gái của ngươi giỏi, ai kêu bụng nó không chịu thua kém, sinh tới hái cái của nợ...” Đại bá trừng mắt nói.
Đại Tráng trợn mắt há miệng nhìn đại bá, thật sự không biết nam nhân trung thực này nghĩ thế nào, có thể trước mặt đứa con gái không nhà để về nói những lời này.
Đại đường tỷ nghe xong, nhỏ giọng nức nở, cũng không dám phản bác lại.
“Nó không phải con gái của ngươi? Đứa con gái lớn đáng thương, ở bên ngoài không biết chịu bao nhiêu đau khổ, ngươi không cho nó vào nhà, nó thì vẫn là con của ta, đi, chúng ta vào nhà!” Đại bá mẫu đẩy đại bá một cái, khiến cho đại bá suýt chút nữa té lăn trên đất, bước lại kéo đại đường tỷ đi vào trong.
Đại đường tỷ đứng ở cửa, sợ sợ sệt sệt nhìn đại bá đứng che ngoài cửa, hai mắt xưng như quả đào vẫn chảy nước mắt.
“Ngươi thật sự muốn nhìn thấy nó đói chết ở cửa, có đúng không...” Đại bá mẫu bắt đầu khóc.
“Cha!” Đại đường tỷ khàn khàn kêu một tiếng, vẫn là không dám bước vào trong.
“Ngươi vào cửa chính là con gái của họ Vương này, về sau cùng Lý gia không có bất cứ quan hệ nào, hai đứa con nhà họ Lý kia, họ Vương này không có giúp đỡ gì!” Đại bá nghênh cổ nói.
“Như vậy là được rồi, như vậy là được rồi, đi, đi, chúng ta màu vào đi!” Đại bá mẫu lau nước mắt, kéo đại đường tỷ nói.
Đại đường tỷ vừa lùi về phía sau từng bước, ôm hai đứa con gái của mình, vừa khóc.
“Cha, đây là con gái của chính con...” Đại đường tỷ thút thút thít thít nói.
“Cho dù là con của ngươi cũng là họ Lý không phải họ Vương, kêu Lý lão nhị đến mang tụi nó về nhà Lý gia đi!” Đại bá mẫu nói, tất nhiên cũng chỉ nhận con mình mặc kệ hai đứa bé kia sống hay chết.
Đại đường tỷ bất lực bắt đầu khóc, chỉ ôm đứa bé không buông tay.
Mọi người đứng chung quanh xem náo nhiệt bắt đầu nhỏ giọng chỉ trỏ, nhưng cũng không có bất cứ dị nghị gì đối với phương pháp xử lý của đại bá cùng đại bá mẫu.
“Đại ca...” Đại Nựu Nhi đỏ mắt kêu một tiếng.
Đại Tráng nhắm mắt, lắc đầu với Đại Nựu Nhi, cũng không muốn đi quan tâm chuyện này, huống hồ gì muốn quản cũng không được, kéo Đại Nựu Nhi thừa dịp đại bá không để ý tránh ra đám người.
Buổi tối, Đại Tráng hỏi một chút, biết được đại đường tỷ đã được vào nhà, về phần hai đứa bé kia thì không nghe được...
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Đại Tráng bị một vật ngạnh ngạnh giữa hai chân, lấy tay bắt lấy, lại thấy Ngốc Tử phát ra tiếng mê sảng kỳ quái, dựa vào cọ lên.
“A Đại...” Đại Tráng nghiến răng nghiến lợi kêu.
Ngốc Tử đang ngủ đến mơ mơ màng màng vô ý thức lên tiếng, tiếp tục cọ cọ cọ...
Đại Tráng tay khẽ dùng sức, Ngốc Tử ăn đau, hai chân dùng sức đạp một cái.
“A—” Đại Tráng buông tay che lấy tiểu Tráng bị Ngốc Tử đụng trúng, kêu thảm thiết một tiếng.
Ngốc Tử vẫn ngủ tới mê man, xoay người lẩm bẩm vài câu, vẫn không tỉnh.
“Mẹ nó...” Đại Tráng cong người mắng, hơn nửa ngày mới ngủ, lại trong lúc ngủ không lâu thì lại gặp mộng tinh lần đầu tiên xuất hiện tại nơi này, trong lúc nguy cấp, tiểu Tráng lại đau đớn...
“Nha!” Đại Tráng kêu một tiếng, bừng tỉnh, đưa tay sờ quần lót, biểu tình trên mặt liền khó coi, lại bị ẩm ướt...
“Đại Tráng, làm sao vậy?” Ngốc Tử mở to mắt hỏi.
“Không có việc gì!” Đại Tráng cắn răng đáp, trong lòng lại bắt đầu lo lắng hiện tại đã sắp trở lạnh, buổi tối phân giường ngủ, ít người hẳn không là vấn đề...