Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHương 1826:
Mọi người vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm.
Lục Hạo Thành khuôn mặt cảm kích: “cảm ơn bác sĩ, cực khổ rồi.”
Bác sĩ: “đây là trách nhiệm của chúng tôi, người bệnh rất nhanh sẽ được đầy ra ngoài, vì đề tránh truyền nhiễm, cậu ây sẽ được đưa đên phòng bệnh [CU đề quan sát, tối nay không thể thăm bệnh, ngày mai rôi mọi người hãng đến.”
Bác sĩ nói xong, dẫn đoàn người phía sau rời đỉ.
“Ha ha…” Lâm Dã cười cười, “Anh hùng cứu mỹ nhân, suýt chút nữa thì mật cái mạng nhỏ của mình, Tô Cảnh Minh à Tô Cảnh Minh, sau khi tỉnh lại, tôi phải trao giải cho anh. “
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Nếu không thể đến thăm, vậy chúng ta vê nghỉ ngơi trước, sáng mai lại tới đây. “
Lâm Dã ngắng đầu nhìn anh và Lục Hạo Thành, nhìn thấy vết thương trên mặt hai người bọn họ, hơi sửng sốt một chút.
“Tôi nói, Tô Cảnh Minh kích động tôi nghĩ ra được, anh ta vốn tính khí tùy tiện thích ôm ‘chuyện bao đồng.
Nhưng hai người các anh là hai người bình tĩnh nhất trong tất cả giữiïg ta, hai người vì sao lại đánh nhau vậy? z Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu lóe lên: “Chuyện này nói ra dài dòng, tôi sẽ nói với anh trong WeChat, trỏ về nghỉ ngơi đi. ˆ Lam Hân lại nhìn An Kha khẩn trương, khuyên nhủ: “cô An Kha, A Minh không sao, cô cũng trở về nghỉ ngơi đi. “
An Kha lại trừng mắt nhìn Lam Hân, lắc đầu: “cô Lam Hân, các người trở vê nghỉ ngơi đi, tôi ở chỗ này chăm anh ây. Tôi trỏ vê cũng không ngủ được, ở chỗ này chăm anh ây an tâm một chút. ˆ Lại nói đến cô ấy và nghiệt duyên cùng bọn họ.
Lần đầu tiên nhìn tháy Lam Hân, cô ấy đụng vào Lam Hân, lần thứ hai nhìn thây Tô Cảnh Minh, Tô Cảnh Minh vì cứu mình mà bị thương.
Loại nghiệt duyên kỳ diệu này cô ấy cũng không cách nào nói rõ ràng.
Luôn cảm thấy tiếc cho họ.
Lạm Hân nhìn cô ấy kiên trì, có chút bắt đắc dĩ, nói thật, bây giờ cô mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi thật tốt.
An Kha kiên trì ở lại, mấy người Lam Hân cũng bát đắc dĩ.
Mấy người họ trở về khách sạn, đã hơn mười hai giờ sáng.
Vết thương trên mặt hai người cũng không quan trọng, uống thuốc, rồi tự mình trở về phòng.
Sau khi Lam Hân tắm rửa, thay băng gạc trên trán, vẻ mặt cô mệt mỏi năm trên giường.
Lục Hạo Thành tắm ra trong một căn phòng khác, nhìn cô đã năm trên giường.
Sau khi rời quảng trường vành đai, cô đã không nói một câu nào với anh.
Anh cởi khăn tắm, trần truồng, nằm bên cạnh cô, ôm cô từ phía sau cô.
Lam Hân hơi sửng. sốt, cũng không: lên tiếng, trên người anh vừa tăm rửa có một cô lạnh lẽo nhàn nhạt ngâm vào lưng cô.
Cảm giác lạnh lẽo rất thoải mái.
Lam Hân thoải mái nhắm mắt lại, không nói gì.
Cô rất mệt mỏi, có lẽ bị Tống Ngôn Tư ảnh hưởng, “hay I nhiều hơn là những lời nói của Tống Ngôn Tư, quả thật làm cho trái tim cô bị ảnh hưởng.
Một người rốt cuộc yêu sâu đậm đến mức nào, mới có thê muốn chiếm lĩnh người kia không buông chứ?
Đối với Tống Ngôn Tư mà nói, A.
Thành ở trong lòng cô ta là loại tồn tại gì? Cô không dám tưởng tượng.