Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1062
“Lư Bạch Khởi, nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau, tôi cho cậu chọn con đường chết. Một là cậu chết trong hồ nước này, hai là cậu chết trong ao đầm kia”
Sắc mặt Lư Bạch Khởi tức thì xám như tro tàn: “Lục Khải Vũ, cậu, cậu thật sự muốn giết tôi?”
Lục Khải Vũ vẫn cười nhạt: “Không phải tôi muốn giết cậu, là cậu tự tìm đường chết, tôi cũng hết cách rồi”
“Tình trạng sức khỏe của Tấn Khang chắc đàn em cậu đã điều tra từ lâu. Nếu chẳng may thăng bé xảy ra chuyện gì, Lư Bạch Khởi, tôi nhất định sẽ bắt cậu chôn theo con tôi.”
Hôm nay không có ai ở đây, cũng không có camera giám sát. Đợi lát nữa sau khi cậu rơi xuống đầm lầy, tôi sẽ chạy về thị trấn gọi người nói hôm qua cậu trộm đồ của nhà họ Mộ giấu ở chỗ này. Ngày hôm nay, lúc tới đây lấy vô tình ngã xuống hồ”
“Chú Mãnh sẽ là người làm chứng cho tôi, dù sao đến đó cậu chết rồi, không ai có thể chứng minh tôi đã đẩy cậu vào”
Dứt lời, anh trực tiếp xốc Lư Bạch Khởi lên đi về phía đầm lầy phía bắc.
“Cậu đã không chịu chọn thì tôi chọn giúp cậu. Chết trong đầm lầy đi, xác cậu phân hủy thành phân bón giúp cỏ dại sinh trưởng.”
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, Lư Bạch Khởi sợ hãi đến mức muốn tè ra quần.
“Khải Vũ, Khải Vũ à, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết con cậu đang ở đâu, cậu đừng giết tôi!”
Coi như anh ta đã nhìn thấy rõ ràng, nếu như anh ta cứng miệng không nói thì Lục Khải Vũ thực sự sẽ giết anh ta.
Thằng nhãi này có thể suy xét tất cả mọi chuyện xảy ra trước sau, hơn nữa còn tìm được lời giải thích hợp lý. Điều đó chứng tỏ anh quả thật muốn giết anh ta.
Nghe xong lời anh ta nói, Lục Khải Vũ dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta từ trên xuống: “Nói đi, Tấn Khang ở đâu? Đồng bọn của cậu là ai?”
Lư Bạch Khởi mới đến Hartha có ba bốn ngày, nếu không có đồng bọn thì hoàn toàn không thể đưa Tấn Khang ra khỏi khách sạn thành công.
Lư Bạch Khởi chẳng dám giấu giếm nữa, đành phải thở dài, nhụt chí nói: “Là Thạch Thiên Bằng, người của anh ta đã phá hủy camera trong khách sạn, dự định hôm qua sẽ hành động. Nào ngờ hai người lại ngủ cùng mấy đứa nhỏ.”
“Bọn họ trốn trong khách sạn suốt cả đêm, đến sáng nay mới tìm được cơ hội”
“Thạch Thiên Bằng là ai?” Lục Khải Vũ nhíu mày, hình như anh đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi.
“Thạch Thiên Bằng là anh ruột của Đào Lệ Mẫn, cũng là trợ lý đắc lực của Mộ Dung Lãnh Nhu. Em gái anh ta vì cậu mà phát điên, anh ta luôn muốn tìm cơ hội báo thù thay em gái mình!” Lư Bạch Khởi nhìn hồ nước và đầm lầy trước mặt, anh ta không dám đùa bỡn nữa.
“Anh ta đưa con tôi đi đâu? Là ý của Mộ Dung Lãnh Nhu hả?” Lục Khải Vũ nhíu mày chặt hơn.
Giữa anh và Mộ Dung Lãnh Nhu, ngoài chuyện tập đoàn Long Uy ra thì không có thù hẳn cá nhân. Cô ta là người nhà họ Mộ, chắc chưa đến nỗi làm chuyện mất tư cách như vậy ngay trên chính sân nhà của mình.
“Không, Mộ Dung Lãnh Nhu hoàn toàn không biết chuyện này. Đây là Hartha, tai mắt của nhà họ Mộ ở khắp nơi, cô ta không muốn nhúng tay vào sự việc này. Thạch Thiên Bằng lén tìm tôi bàn chuyện hợp tác sau lưng cô ta”
“Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là đưa Vũ Tuấn đi mà thần không biết quỷ không hay, sau đó thuyết phục Vũ Tuấn tham gia liên minh nhà máy sản xuất thuốc của nhà họ Lư để chế ra những sản phẩm độc quyền”
“Tuy nhiên, nếu như cậu nói người mất tích là Tấn Khang thì đàn em của anh ta đã bắt nhầm người rồi”
“Tôi vốn định nhờ bọn họ lặng lẽ đưa Vũ Tuấn về Hà Thành, dẫn thằng bé tới nhà họ Lư ở dưới quê, nhờ bố mẹ tôi trông chừng và cảm hóa thằng bé. Giờ này chắc con trai cậu đã bị bọn họ đưa đến sân bay, lên máy bay rồi, chờ cậu chạy ra sân bay thì máy bay đã cất cánh”