Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Cảnh Điềm không khỏi có chút hoảng loạn, có vẻ là muốn khẳng định địa vị cao cao tại thượng của bản thân, cô ta lập tức quay mặt mỉm cười nhìn Mộ Nhã Triết cười: “Anh Mộ, sao anh không để ý tới em?”
Mộ Nhã Triết rốt cục cũng chịu nhìn cô ta.
“Hôm nay đạo diễn Lâm cũng ở đây, ông ấy là giám khảo, nếu không thì chờ buổi thử kính kết thúc, chúng ta cùng nhau đi uống cà phê được không?”
Lục Cảnh Điềm tự nhiên kéo lấy cánh tay anh, giọng điệu cũng hết sức nũng nịu thân mật. Cô ta còn cố ý nói hơi lớn tiếng, không vì sao cả, chỉ đơn giản là muốn tuyên bố với tất cả mọi người ở đây, cô ta có mối quan hệ thân thiết với Mộ Nhã Triết, cậu lớn cao quý của nhà họ Mộ có quyền có thế lừng lẫy Bắc Kinh này như thế nào.
Vừa rồi trong phòng chờ thử kính, có mấy người mới không biết điều gây sự với cô ta, bây giờ cô ta muốn âm thầm tuyên bố với họ thân phận hiển hách của mình!
Mà trong đám người xung quanh, Vân Na lại đột nhiên trở nên hoảng sợ.
Cô gái này vậy mà lại có quan hệ với mấy người trong giới thượng lưu?
Mặc dù cô ta không biết Mộ Nhã Triết là người như thế nào, nhưng cô ta nhận ra thị trưởng của thủ đô, hiện giờ ông ta đang kính cẩn đứng sau lưng người đàn ông kia, mà người đàn ông cao lớn anh tuấn ấy lại có mối quan hệ thân thiết với Lục Cảnh Điềm?
Nghĩ vậy, cô ta không khỏi sợ hãi đến rùng mình.
Vừa rồi trong phòng chờ thử kính, cô ta còn tìm Lục Cảnh Điềm gây sự, không biết liệu cô gái này có ý định trả thù cô ta hay không nữa?
Mộ Nhã Triết tất nhiên hiểu được lòng hư vinh* nho nhỏ này của Lục Cảnh Điềm, nên cũng không vạch trần: “Ông nội em nhờ anh đến xem em.”
*lòng hư vinh: chỉ thói quen hoặc tính cách của một số người thích so sánh, thể hiện bản thân hơn người khác, thích theo đuổi những gì phù phiếm hão huyền chỉ thể hiện trên bề mặt.
Vân Thi Thi nghe vậy, liền hơi cụp mắt.
Thì ra, người đàn ông này đến tìm cô ấy...
Lục Cảnh Điềm nghe xong, lòng hư vinh cũng được thỏa mãn, liền giả bộ tức giận: “Hừ! Ông ấy sao lại nhờ anh đến xem em được chứ, ông ấy vẫn luôn không đồng ý việc em tham gia vào Làng Giải trí, nhưng mà em rất thích đóng phim! Anh Mộ, đây là ước mơ của em!”
Khóe miệng Mộ Nhã Triết cong lên thành một nụ cười.
Lục Cảnh Điềm nói tiếp: “Anh Nhã Triết, không phải anh là nhà đầu tư của bộ phim nào sao? Cảnh Điềm muốn làm nữ diễn viên chính...”
Lục Cảnh Điềm sóng vai cùng bước với Mộ Nhã Triết, đám người phía sau cũng lần lượt đi theo, giống như Đế Vương thời cổ đại vi hành, xem xét lãnh địa của mình, kêu ngạo quý phái.
“Đi thôi Thi Thi, còn có... ách, cô bạn này, tôi lái xe đưa các cô đi.” Lâm Phượng Thiên lên tiếng.
Mọi người bước đến cửa, tiếu tuyết nhìn thấy chiếc Roll-Royce Phantom đen bóng, liền phát cuồng, chạy quanh chiếc xe vài vòng như một đứa trẻ.
Trời ạ! Kẻ có tiền! Loại xe này chính là đồ cổ nhập khẩu đấy!
Lâm Phượng Thiên nhìn thấy cô ấy như vậy, liền sững sờ. Cô gái nhỏ này!
“Anh Lâm!” Tiếu Tuyết bắt lấy tay Lâm Phượng Thiên nịnh nọt: “Tôi có thể chụp mấy tấm ảnh được không?” Cô ấy vừa nói, vừa chỉ chỉ chiếc xe: “Chỉ chụp bên ngoài thôi.”
“Có thể.” Lâm Phượng Thiên đồng ý.
Tiếu Tuyết lập tức cầm điện thoại di dộng tạo dáng đủ kiểu...
“Được rồi! Chúng ta lên xe trước đi!” Lâm Phượng Thiên nói với Vân Thi Thi.
“A! Được.” Ngược lại tiếu tuyết lại kích động không dừng được, hớn hở ngồi lên hàng ghế phía sau của xe, để mặc Vân Thi Thi đứng tại chỗ trợn mắt nhìn.
Vân Thi Thi thật sự không biết nên nói gì với cô ấy nữa...
Tất cả mọi người lần lượt lên xe, nhưng không có ai chú ý đến phía đằng sau, có một đôi mắt oán độc nhìn về phía Vân Thi Thi.
Hay lắm Vân Thi Thi, vậy mà cô lại dám làm hại hắn đắc tội với nhiều nhân vật tai to mặt lớn như thế, không nói đến tập đoàn Đế Thăng hùng mạnh, chỉ riêng một Lâm Tiêu Chính thôi cũng đã đủ đè chết hắn rồi!