Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Buông tay ra! Đồ quỷ...”
Lục Cảnh Điềm sợ hãi vung tay lên tát vào mặt Vân Na một cái mới tránh thoát được sự kiềm kẹp của cô ta, vội vã khập khiễng chạy ra ngoài cửa đến trước mặt Kim Ngọc vừa gọi điện đến trung tâm cấp cứu xong.
Thấy vẻ mặt thảng thốt của cô ta, Kim Ngọc kỳ lạ hỏi: “Sao vậy?”
“Mau, mau đưa tôi đi bệnh viện!”
Mặc dù Kim Ngọc thấy cô ta kỳ quái, nhưng không muốn truy hỏi nhiều.
Có một số việc, biết nhiều không tốt.
...
Đại sảnh tiệc rượu theo phong cách cung đình cổ xưa, bích họa tinh xảo, cột nhà chạm trổ, khiến người ta không khỏi có cảm giác đang đặt mình ở nơi cung điện xa hoa.
Mấy vị khách quý của giải trí Hoàn Vũ sau khi đọc diễn văn liền tuyên bố khai mạc, đó chính là thời gian vũ hội.
Trong đại sảnh, tiếng nhạc du dương vang lên.
Trải qua sự việc vừa rồi, cuối cùng Dương Mị và Hàn Ngữ Yên cũng an phận không ít.
Bọn họ là nghệ sĩ từng trải, dĩ nhiên hiểu được phải tùy từng trường hợp mà hành động, bởi vậy không dám gây khó dễ cho Vân Thi Thi nữa.
Lâm Phượng Thiên ung dung tới muộn, vừa mới vào hội trường đã bị mấy ngôi sao nữ vây quanh, xúm xít nịnh nọt mời rượu, ý đồ muốn bấu víu quan hệ với hắn.
Phí một phen sức lực mới dứt ra được, vốn tâm tình đang tốt cũng bị hỏng bét.
Vân Thi Thi kéo tay Cố Tinh Trạch chân thành đi tới, Lâm Phượng Thiên thấy, hai mắt tỏa sáng, tấm tắc khen: “Thi Thi! Trời ạ, đêm nay cô đẹp quá đi!”
Phía sau ông là nhà sản xuất và phó đạo diễn phụ trách tuyển chọn nhìn thấy cũng không tiếc lời khen ngợi.
“Cảm ơn đạo diễn Lâm đã khen! Nhà sản xuất Lý, đạo diễn Mạnh, chào hai người!” Vân Thi Thi không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, khẽ mỉm cười chào hỏi.
“Vân tiểu thư, cô nhận ra bọn tôi à?” Nhà sản xuất Lý hơi ngạc nhiên, trên mặt hiện lên vẻ khen ngợi.
“Trong đợt phỏng vấn, ngài và đạo diễn Mạnh cũng ở đó, nhớ tên là lễ phép nên có.”
Đạo diễn Mạnh cười nói: “Đạo diễn Lâm, mắt nhìn người của ông thật không tệ! Người mới này rất khiêm tốn, lại lễ phép, dựa vào khuôn mặt đẹp và tài hoa, sau này nhất định tiền đồ vô lượng!”
“Đúng vậy, người tôi nhìn trúng, đã khi nào khiến các anh thất vọng chưa?” Lâm Phượng Thiên dương dương đắc ý vặn ngược lại.
Cố Tinh Trạch cong môi cười nói: “Thi Thi là một cô gái rất lễ phép, điểm này, tôi cũng rất thích.”
--------- Tôi cũng rất thích.
Không hiểu sao, mặt của Vân Thi Thi tự dưng đỏ lên.
“Đúng vậy! Điểm ấy rất tốt! Không giống một số người mới khác, ỷ vào chút vốn liếng, không để người ta vào mắt.” Lời của đạo diễn Mạnh bỗng xoay chuyển: “Nhưng mà, cô Vân, tôi nói nhỏ với cô, đã diễn phim của đạo diễn Lâm, cô phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt nhé! Đạo diễn Lâm nổi tiếng nghiêm khắc, cực kì soi mói. Hàn Ngữ Yên trước khi nổi tiếng đóng phim của anh ta, bị mắng đến bật khóc. Chậc chậc, anh ta được người trong giới công nhận là ‘Đạo diễn ma quỷ’, tàn phá không biết bao nhiêu đóa hoa rồi đấy.”
Cố Tinh Trạch bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ, anh cũng từng bị đạo diễn Lâm mắng rồi.”
“A?” Vân Thi Thi rất kinh ngạc: “Tinh Trạch, diễn xuất của anh luôn rất tuyệt mà.”
Cố Tinh Trạch mím môi, cười không nói.
Đạo diễn Mạnh cười nói: “Lúc ấy Tinh Trạch mới đi diễn không lâu, diễn phim của đạo diễn Lâm, một ánh mắt cũng không vừa lòng, bị mắng vô cùng thê thảm.”
Lâm Phượng Thiên hừ lạnh: “Tinh Trạch nổi tiếng như ngày hôm nay, chẳng phải nên cảm ơn tôi sao?”
“Đạo diễn Lâm quay phim nghiêm túc, là sự tôn trọng đối với nghề nghiệp của bản thân. Lúc diễn xuất phải yêu cầu nghiêm khắc thì mới có thể làm ra được bộ phim tốt.” Vân Thi Thi nói.