Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết vì đau hay là vì cái gì khác, hốc mắt Vân Thi Thi đau xót, nổi lên màng nước, rốt cuộc nước mắt không cách nào không chế được rơi xuống, trượt xuống gương mặt, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, cô khổ sở thấp giọng nức nở. Từ nhỏ cô đã lang thang, mặc dù sau này có một gia đình, nhưng trong nhà họ Vân, ngoại trừ Vân Nghiệp Trình, còn lại đều không chào đón cô. Trước nay đều không có nơi nương tựa, hiện giờ lại mất việc, thật không biết nên làm sao bây giờ.
Áp lực cùng ủy khuất dưới đáy lòng đều được bộc phát cả ra, mấy ngày nay biến cố cứ kéo tới, đã làm cho cô mệt mỏi, không thể chịu đựng được nữa.
Chỉ cần nhớ tới việc bản thân vừa mất đi công việc, lại là vì trả nợ giúp Vân Na, bản thân không còn một xu dính túi, trước mắt không biết nên làm sao bây giờ?
Từ trước đến nay, cô đều rất kiên cường, kiên cường đến quật cường, dù bản thân ở cảnh khốn cùng, cũng chỉ một mình liếm láp miệng vết thương. Dù cho có khổ, có mệt, nhưng mà chỉ cần có Hữu Hữu ở bên cạnh, cô luôn cảm thấy cuộc sống tràn ngập hy vọng. Nhưng mà, hiện thực lại đả kích cô, làm cho cô thương tích đầy mình! Hữu Hữu từng nói với cô, vào lúc khó khăn, chỉ cần cười một cái thì tốt rồi. Một đứa nhỏ còn hiểu được đạo lý đó, cô lại làm không được! Vì thế hiện giờ, cô không thể ngăn được nước mắt! Vân Thi Thi chật vật bưng kín mặt, cứ ngồi dưới đất như thế, thương tâm khóc lên.
Cách đó không xa, động cơ Porche đã tắt, cửa xe bị đẩy ra, một đôi giày da sang quý đặt trên đất, Mộ Nhã Triết xuống xe, thuận tay đóng cửa xe, trong tầm mắt, liền nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng ngã ngồi trên mặt đất, không nhúc nhích, cô cúi đầu làm khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ bị che khuất, thoạt nhìn thật đáng thương.
Cô gái này thoạt nhìn rất trẻ, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, chỉ là nhìn qua có chút đơn bạc. Cô mặc một chiếc váy liền áo đơn giản, một đầu tóc đen nhu thuận bị gió thổi bay đến hỗn độn, rối tung trên vai, che đi đầu vai của cô. Cách trang điểm không gây chú ý lắm, nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp mỹ lệ của cô, ngược lại thêm vào một chút yếu ớt, làm cho người ta đau lòng.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết khẽ híp, thâm thúy sâu thẳm. Không biết vì sao, cô gái này, thế nhưng làm cho trái tim nhỏ bé của anh luôn có cảm giác cô có chút quen mắt, như đã gặp qua ở đâu đó.
Chỉ là hiện giờ cô cúi đầu xuống, cho nên không nhìn thấy rõ dung mạo của cô.
Mộ Nhã Triết đi đến gần cô, hơi nhướng mày, dùng thái đội ưu nhã ngồi xổm trước mặt cô, mắt phượng hơi rũ, lạnh băng nhìn lướt qua vết thương trên đầu gối cô. Liền thấy trên hai chân thon dài trắng tinh có một vệt màu đỏ tươi, máu tươi đỏ thắm theo đường cong duyên dáng của đôi chân, nhẹ nhàng chảy xuống.
Anh rũ mắt, ánh mắt nhìn cả người cô một vòng, cũng không thấy vết thương nào khác, nhìn cô như vậy, cũng không có tổn thương gân cốt a.
Cũng may vết thương không nghiêm trọng, chỉ là bị rách da, nhưng thấy cô khóc đến thương tâm, dường như là bị ủy khuất gì lớn lắm, cũng không biết là đang khóc vì cái gì! Hiện giờ, bộ dáng cô vô cùng thê thảm, nhìn qua có chút giống còn mèo bị vứt bỏ! Mộ Nhã Triết nhìn thấy, lại không thay đổi vẻ mặt!
Vốn dĩ tâm tình có chút phiền muộn, giờ đây lại càng thêm khó chịu. Trước giờ, anh có một thói quen, nếu tâm tình không tốt liền lái xe trên đường núi, mới vừa rồi anh không chú ý người đi trên đường kia, hoặc là thoạt nhìn cô quá mảnh khảnh, lại mặc váy trắng, nhìn qua rất mong manh yếu đuối, một đường chạy băng băng, bởi vậy không có chú ý, mãi đến khi tới gần, lúc này mới dừng ngay, cũng may không có chuyện gì xảy ra.
Thấy cô yên lặng, khóc mãi không ngừng, Mộ Nhã Triết cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian, cúi đầu móc ra kẹp tiền, lấy ra mấy tờ tiền giá trị lớn, dùng bộ mặt không cảm xúc đưa tiền cho cô.