Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lúc ngủ say, Vân Thi Thi hoàn toàn không biết, người đàn ông hoàn mỹ giống như một vị thần, lúc này đang ôm cô vào trong ngực, ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngủ của cô, trong lòng lại càng lúc càng buồn bực…
Bất đắc dĩ, thở dài một tiếng…
Mộ Nhã Triết nhìn dấu vết xanh tím khắp người cô, quyết định giúp cô tắm rửa.
Anh đứng dậy, ôm cô vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ một phen.
Suốt hơn hai mươi mấy năm, anh vẫn luôn là một người được người ta chú ý, sinh ra đã ngậm thìa vàng*, cơm ngon áo đẹp, vẫn luôn được người khác vây quanh lấy lòng, nào có phục vụ cho ai bao giờ?
*Sinh ra đã ngậm thìa vàng: chỉ những người sinh ra đã có cuộc sống sung sướng, giàu sang, được người khác chú ý, nịnh nọt.
Cho dù là cậu con trai yêu quý nhất, cũng là giao cho bảo mẫu chăm sóc, chưa bao giờ chăm sóc ngoài mặt vật chất.
Bởi vậy, động tác của Mộ Nhã Triết rất vụng về, nhiều lần khiến Vân Thi Thi phải chịu đau, dù là đang ngủ, cô vẫn khó chịu lẩm bẩm, giống như một con mèo nhỏ yếu đuối, lại giống như đang làm nũng với anh, âm thầm lên án hành động vụng về của anh.
Phụ nữ đều yếu ớt, cô cũng không ngoại lệ.
Làm gì có người phụ nữ nào không thích được yêu thương cưng chiều, được che chở trong lòng bàn tay, chỉ là cuộc sống khó khăn, chưa bao giờ có một người đàn ông nào thật sự cho cô cái gọi là yêu thương cưng chiều.
Thấy Vân Thi Thi nhíu mày, Mộ Nhã Triết hoàn toàn không phát hiện ra, giờ phút này, lòng anh đã mềm nhũn ra rồi, động tác trên tay, cũng vô thức nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau đó, anh gọi cho phục vụ khách sạn, bảo họ đổi tấm ga giường đã nhăn nhúm đến mức không chịu nổi trên giường.
Nếu giờ phút này Vân Thi Thi tỉnh lại, cô nhìn “bãi chiến trường” trên giường, nhất định sẽ xấu hổ đến mức không ngẩng được đầu lên.
Lúc Mộ Nhã Triết hoàn toàn tắm rửa xong cho cô, ga giường đã được đổi, anh ôm cô lên giường, ngắm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn dựa vào ngực mình ngủ say sưa của cô.
Sáng sớm hôm sau, trợ lý của Mộ Nhã Triết đưa quần áo tới cho anh, đồng thời cũng mang theo một bộ váy đắt tiền.
Buổi sáng có hội nghị cổ đông, nên Mộ Nhã Triết không có ý định ở lại lâu.
Sau khi thay áo vest quần tây, anh lại trở thành người được người ta chú ý, lại trở thành tổng giám đốc quyền uy của Tập đoàn Đế Thăng giàu có.
Một đêm “mây Sở mưa Tần”, “điên loan đảo phượng”*, nhưng trên người anh không hề có vẻ mệt mỏi ủ rũ.
*mây Sở mưa Tần – điên loan đảo phượng: chỉ quá trình tạo ra em bé giữa một nam và một nữ… =)))
Mộ Nhã Triết đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh lạnh lùng nhìn lại, vốn định mặc kệ, nhưng lại nghe tiếng chuông từ trong túi quần áo của cô ở trên ghế sofa cứ vang lên không ngừng.
Hình như người phụ nữ trên giường bị âm thanh này quấy nhiễu, cô khó chịu xoay người, đôi mày nhíu lại.
Rõ ràng, tiếng chuông lớn này khiến cô bị quấy rầy.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhíu mày, bước đến nơi mà tiếng chuông phát ra, rồi lấy chiếc điện thoại từ trong túi của Vân Thi Thi ra ngoài, không chút do dự ấn phím tắt máy.
Trên màn hình đột nhiên hiện ra ghi chú cuộc gọi nhỡ.
Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhìn tên người vừa gọi đến hiển thị trên màn hình… “Hữu Hữu”, anh hơi hướng mày… Cái tên này, rõ ràng là nhũ danh* của trẻ con.
*Nhũ danh: cách gọi tên thân mật hoặc là tên cúng cơm, tên đặt khi mới đẻ (không phải tên trên giấy khai sinh).
Một cảm giác khó chịu khác thường bất ngờ nổi lên trong lòng anh.
Chẳng lẽ, cô đã sớm có con rồi?
Vào lần sinh nhật 5 tuổi của hữu hữu, Vân Thi Thi liền mua cho Hữu Hữu một chiếc điện thoại dành cho trẻ em, chiếc máy rất nhỏ gọn, tính năng cũng rất đơn giản.
Ngoại trừ công dụng nghe gọi bình thường, còn có tính năng “cuộc gọi khẩn cấp”, để phòng khi Hữu Hữu có chuyện gì, có thể gọi cho cô trước tiên.
Khi đó loại điện thoại này cũng không rẻ, nhưng Vân Thi Thi vẫn cắn răng mà mua, chỉ vì hi vọng vào lúc nguy cấp, nó có thể có tác dụng.
Từ trước đến nay, cô vẫn luôn hết lòng yêu thương con trai mình.
Lúc Mộ Nhã Triết còn đang kinh ngạc, tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Hai chữ “Hữu hữu”, lại xuất hiện trên màn hình một lần nữa.
Lần này, anh không hề bấm nút tắt máy, mà lại bấm nút nghe.