Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
  3. Chương 1064
Trước /1161 Sau

Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 1064

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 1064

Vì vậy, Tô Kim Thư không quan tâm đến ba hoặc bảy hai mốt gì, và lao thẳng vào vòng tay của anh, ôm lấy eo Lệ Hữu Tuấn, và bắt đầu tỏ vẻ đáng yêu ăn vạ: “Chồng yêu, em cầu xin anh, Tô Kim Thư, em có thể thề với ông trời răng trong mắt và trái tim em chỉ có anh, và chỉ có một mình Lệ Hữu Tuấn!”

Tô Kim Thư mặt dày, buộc phải kìm nén cảm xúc khó chịu trong lòng và bắt đầu nói mấy câu tình cảm: “Những lời em vừa nói chỉ là để Lâm Thúy Vân vui vẻ mà thôi! Em nếu không phải là muốn làm cho cô ấy vui, thì có chết sẽ không nói. Dù giáo sư Lục có giỏi đến đâu cũng không thể so với ngón chân của chồng em được!”

Lệ Hữu Tuấn mờ mịt thu lại ánh mắt từ lối vào phía trước của biệt thự, khóe miệng nở một nụ cười như không có chuyện gì: “Có thật không?”

Ngay khi nghe thấy giọng điệu của anh, Tô Kim Thư đã biết răng vấn đề này vẫn còn khả năng cứu vát!

Cô vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Chắc chắn rồi! Ngàn vạn lần đều là thật!”

Lệ Hữu Tuấn đáp lại một cách thờ ơ.

Lúc này, Tô Kim Thư đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất dịu dàng: “Cha nuôi, cha có nghe thấy không? Mẹ con nói răng cha nuôi thậm chí không thể bằng được một ngón chân của cha con!”

Tô Kim Thư sững sờ, trợn tròn mắt, cô đơ người quay đầu lại, quả nhiên vừa nhìn thoáng qua, cô đã thấy Lục Mặc Thâm đang ôm Lệ Tử Việt nghịch ngợm, ngồi trong nhà mình, bọn họ ở ngay sau lưng cô, cách cô chỉ khoảng bốn đến năm mét.

Phải đi thôi, rốt cuộc loại tình huống hôm nay là như thế nào vậy?

Tô Kim Thư vừa nhìn thấy Lục Mặc Thâm một cái, khuôn mặt cô đã đỏ bừng lên ngay lập tức!

Gô chỉ hận không thể tìm được một cái hố để chui vào.

Có lẽ giáo sư Lục đã nghe thấy tất cả những lời cô vừa nói rồi, đúng không, nghe không sót một chữ nào luôn?

Ngay cả khi Giáo sư Lục không nghe thấy thì con trai cô cũng đã nghe thấy.

“Cái kia… Tôi, tôi vào nhà vệ sinh một lát…”

Tô Kim Thư nói một câu mà lắp ba lắp bắp, dài dòng mãi không xong, cuối cùng thì che mặt và chạy thật nhanh.

Con mẹ nó chứ, rốt cuộc hôm nay cô trêu nhầm ai vậy? Tại sao trên đời ở đâu đâu cũng đụng phải những chuyện đáng xấu hổ như thế? Thật lòng đau tim quá mà! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhìn thấy dáng vẻ cuống cuồng, chạy thục mạng đi của Tô Kim Thư, cuối cùng thì nét mặt của Lệ Hữu Tuấn cũng dịu đi một chút.

Lục Mặc Thâm bế con nuôi trên tay, đi tới, anh ta nhìn Lệ Hữu Tuấn với ánh mắt cực kỳ chán ghét: “Nghe cô vợ trẻ của anh làm tổn thương người khác thì vui lắm đấy, phải không?”

Lệ Hữu Tuấn cau mày, biểu cảm trên gương mặt hết sức đàng hoàng, trịnh trọng: “Thì sao?”

Lục Mặc Thâm cười khẩy, cúi đầu nhìn xuống đứa con nuôi của mình: “Con nuôi của cha, con thử nói xem có đúng như vậy không?”

Lệ Tử Việt cực kỳ nghiêm túc, nhớ lại biểu cảm khi nãy của Lệ Hữu Tuấn, sau đó lén lút liếc nhìn cha mình một cái, thấy rõ ràng là cha mình đã nhếch miệng lên.

Lệ Tử Việt có thế chắc chắn rằng hiện tại, tâm trạng của cha mình đang rất tốt, cuối cùng Tiểu Ma Vương tinh nghịch kia đã nói sự.

thật một cách rất đàng hoàng, ngay thẳng: “Cha, đúng là như vậy đó!”

Lệ Hữu Tuấn nhún vai thờ ơ, giả bộ không quan tâm: “Nếu đúng như vậy thì sao chứ? Điều đó chỉ càng chứng tỏ trong mắt vợ tôi, sức hấp.

dẫn của tôi quá mãnh liệt. Từ lâu, trong lòng cô ấy đã không thể để tâm đến bất kỳ người đàn ông nào khác, ngoại trừ tôi ra. Với cô ấy, những người đàn ông khác đều chỉ là rác rưởi mà thôi!”

Quảng cáo
Trước /1161 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lục Châu Trung Đích Lãnh Chúa - (Lãnh Chúa Trong Ốc Đảo

Copyright © 2022 - MTruyện.net