Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 117: Lần đầu hẹn hò Cô y tá vừa xoay người rời khỏi.
Tô Kim Thư không khỏi cau mày, sắc mặt cực kỳ khó hiểu: Cô đắc tội với cô ta sao?
Sao lại có dáng vẻ như muốn ăn thịt người thế?
“Anh Lệ, có phải đã đợi lâu rồi không?”
Tô Kim Thư bước vào, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, lại chậm rãi lấy đồ ăn bên trong ra.
Vốn dĩ cô chẳng có chút năng khiếu nào về phương diện nấu ăn.
Nhưng lần này, cô lại mặt dày sống chết quấn lấy má Bảo, nhất định muốn tự mình xuống bếp.
Má Bảo hết cách, chỉ đành đứng một bên chỉ điểm.
Lúc hộp cơm được mở ra, trong phòng bệnh lập tức tản ra mùi thơm thoang thoảng, kích thích vị giác.
Tô Kim Thư đắc ý quay đầu: “Anh Lệ, mau qua đây xem, có hợp khẩu vị không?”
Lệ Hữu Tuấn ngồi trên sô pha, vừa ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy mu bàn tay của cô, mày lập tức cau lại: “Tay làm sao vậy?”
Tô Kim Thư không chút để ý: “À, lúc thái rau bất cẩn cắt trúng”
Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn lập tức đen lại: “Chỗ cánh tay lại là chuyện gì”
“Lúc xào rau không cẩn thận bị dầu bản trúng, không sao đâu.”
Nhìn lông mày anh cau chặt, Tô Kim Thư le lưỡi: “Được rồi, nghiêm khắc mà nói đây là lân đầu tiên tôi xuống bếp, anh mau đến nếm thử xem”
Múc một chén canh nhỏ, đưa đến trước mặt anh.
Tô Kim Thư từng bước từng bước làm theo dặn dò của má Bảo, ở trong bếp suốt cả buổi sáng Chén canh gà này không thêm quá nhiều nguyên liệu, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng uống một hớp, chân mày vốn đang cau chặt thả lỏng một chút.
Ánh mắt Tô Kim Thư lập tức sáng lên: “Mùi vị thế nào? Tôi đã ở trong đó suốt cả buổi sáng đấy”
Người đàn ông liếm môi mình, tròng mắt xẹt qua chút tà mị, Động tác này của anh khiến ánh mắt Tô Kim Thư ngơ ngác: Người đàn ông này quá đẹp trai, đúng là làm động tác gì cũng đẹp.
Quả thật là yêu nghiệt.
“Lát nữa chuẩn bị làm gì?”
“Hửm?”
Tô Kim Thư sửng sốt, tất cả lực chú ý.
của Tô Kim Thư đều tập trung lên tay của Lệ Hữu Tuấn.
Anh vừa uống một hớp, lại không buông muỗng xuống, có phải cho thấy chén canh này rất hợp khẩu vị của anh không?
Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt nhìn cô: “Hôm nay là cuối tuần, không muốn ra ngoài với tôi?”
“Đương nhiên là muốn”
Tô Kim Thư gần như không cần suy nghĩ đã lên tiếng.
Vừa khéo cô không biết phải làm sao.
nhắc đến chuyện hợp đồng Thấy cô trả lời quyết đoán như vậy, sắc mặt Lệ Hữu Tuấn dường như tốt hơn một chút.
Tô Kim Thư chớp mắt: “Hay là chúng ta đi xem phim đi, bộ phim lần trước ở rạp tôi chỉ mới xem được một nửa”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lập tức lạnh xuống.
Tô Kim Thư cho rằng anh còn để ý chuyện ngày đó mình gặp Nhan Thế Khải: “Nếu anh không muốn xem phim, chúng ta đi chỗ khác, thực ra…”
Tô Kim Thư còn chưa nói xong, Lệ Hữu Tuấn đã buông đũa xuống: “Tôi đi thay đồ”
“Nhưng anh chỉ mới ăn được một chút…”
Tô Kim Thư lúc này cúi đầu mới phát hiện, lúc hai người nói chuyện, Lệ Hữu Tuấn gần như đã ăn hết các món một lượt.
Bốn mươi phút sau, Lệ Hữu Tuấn đứng trước cửa rạp phim, chân mày khẽ cau lại.
Vẻ mặt Tô Kim Thư có chút xấu hổ, cô.
lén lút quay đầu nhìn anh: “Anh Lệ, nếu anh thật sự không thích xem phim, chúng ta không cần miễn cưỡng”
“Đi mua vé.”
Ồ”
Tô Kim Thư tung tăng đi mua vé.
Lệ Hữu Tuấn cao gần một mét chín, đứng trước cửa rạp chiếu phim, có khí chất bức người như người mẫu.
Cho dù anh chỉ mặc áo thun màu trắng đơn giản, đứng trong nhóm người cũng là hạc trong bầy gà, vẫn là phong cảnh thu hút mắt người.
Lúc này phim của Lê Duyệt Tư vẫn chưa hết chiếu, các giá tuyên truyền của cô ấy vẫn được đặt khắp nơi lối ra vào của toàn bộ rạp chiếu phim.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt dời đi.
Anh híp mắt, nhìn Tô Kim Thư xếp hàng mua vé, lại mua bắp rang và nước uống.
Chỉ do dự một lúc, cô đã đổi một ly nước.
trong đó thành nước suối Mà Lệ Hữu Tuấn không biết: Chính vào lúc anh đặt tất cả sự chú ý lên người Tô Kim Thư, trong một góc không xa phía sau, có một người phụ nữ mê trai lén lút chụp một bức ảnh của anh, đăng lên weibo.
Thậm chí còn @Diễn viên chính Lê Duyệt Tư của phim điện ảnh, trên đó còn viết thêm: “Xem phim của nữ thần, gặp được nam thần trong lòng, một ngày tuyệt vời”
Lúc người đó chụp hình cũng phí chút tâm tư.
Từ vị trí này, Lệ Hữu Tuấn vừa khéo chỉ lộ nửa bên mặt.
Mà bối cảnh sau lưng anh vừa khéo là hình tượng lạnh lùng xinh đẹp, trong phim điện ảnh của Lê Duyệt Tư.
Hai người cứ đứng kề vai như vậy, xuất hiện trong cùng một cảnh tượng, lại chẳng có chút không hòa hợp nào.
Với độ nóng của Lê Duyệt Tư và nhan sắc của người đàn ông này, bức ảnh chỉ đăng ngắn ngủi trong vòng một tiếng đã trực tiếp leo lên hot search weibo.
“Chúng ta vào thôi.”
Tô Kim Thư ôm đồ, đến bên cạnh Lệ Hữu Tuấn.
Trong ấn tượng của Tô Kim Thư, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt năm bệnh viện của Lệ Hữu Tuấn.
Cho nên lân này, cô hoàn toàn coi anh là bệnh nhân.
Lúc chuẩn bị chiếu phim, trước cửa phòng chiếu có không ít người.
Tô Kim Thư biết anh không thích hoàn cảnh có nhiều người chen lấn, cho nên một mình ở phía trước ra sức mở đường cho anh.
Dáng người Tô Kim Thư không thấp, nhưng lại mỏng manh.
Chẳng qua chỉ đi vài mét ngắn ngủi, cô đã bị người ta đụng mấy lần Chính vào lúc cô sắp bị người ta đụng trúng lần thứ ba, anh vươn tay, trực tiếp kéo.
cô vào lòng mình.
“Anh Lệ?”
Tô Kim Thư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Lệ Hữu Tuấn chuyên chú nhìn con đường trước mặt: “Không biết đi đường thì ở bên cạnh tôi”
Trong biển người chen lấn, bàn tay to lớn của anh ôm lấy vai cô, cô dựa vào ngực anh, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ có lực của anh.
Không biết tại sao, cảm giác an toàn bỗng nhiên dâng lên.
Cô nghĩ đến Tô Duy Nam.
Lúc phim bắt đầu chiếu, Lệ Hữu Tuấn nảm tay cô tìm đến ghế ngồi.
Hai người ngồi xuống, Tô Kim Thư lại đưa chai nước cho anh.
Cô ôm bắp rang quay đầu nhìn anh: “Thực ra hai diễn viên chính diễn cũng rất tốt”
Lệ Hữu Tuấn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt thản nhiên nhìn màn hình lớn.
Nửa đoạn đầu Tô Kim Thư đã xem rồi, cho nên cô có chút lơ đấng.
Trong đầu óc chỉ tính toán làm sao nhắc.
chuyện hợp đồng với Lệ Hữu Tuấn.
Thỉnh thoảng cô lại lén lút nhìn trộm Lệ Hữu Tuấn bên cạnh.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, như một bức tượng điêu khắc tôn quý.
Ánh mắt cứ nhìn trên màn hình lớn, quả thật giống như đã xem mê mẩn.
Cũng chính vào lúc này, điện thoại trong túi Lệ Hữu Tuấn đột nhiên rung lên.
Anh cúi đầu nhìn lướt qua, không chút do.
dự cúp máy.