Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 59: Kĩ thuật của em… thật sự rất tệ
Buổi chiều ngày hôm nay không có nhiều bệnh nhân lắm.
Sau khi tiếp hai người bệnh, Tô Kim Thư đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, thì bỗng nhiên, di động trong túi đột nhiên vang lên.
Cô cúi đầu nhìn lướt qua, trên đó hiện lên tên của Lệ Hữu Tuấn.
Cô khẽ nhíu mày, có chút do dự.
Ba ngày trước, cô khuất phục dưới uy lực của Lệ Hữu Tuấn, chuyển vào biệt thự Bắc Ngự Cảnh.
Vốn cô vẫn lo lắng đề phòng, sợ tên lưu manh bại hoại này thừa dịp mình đang ngủ sẽ làm ra chuyện gì không tả nổi với mình.
Nhưng sau đó, cô mới nhận ra sự lo lắng của mình hơi thừa.
Bởi vì mấy ngày này Lệ Hữu Tuấn bề bộn nhiều việc Buổi tối sau khi cô ngủ, anh mới về nhà.
Buổi sáng mình còn chưa tỉnh, anh lại rời khỏi nhà.
Phá lệ là, mấy ngày nay, mỗi buổi tối anh đều thành thành thật thật, thậm chí ngay cả hành vi gây rối cũng không có.
Chẳng lẽ là… Lương tâm bỗng nhiên xuất hiện?
“Ting ting, ting ting, tỉng ting Tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt bên tai.
Tô Kim Thư đi đến bên cạnh ban công, bấm nghe.
Cô không nói chuyện.
Đầu bên kia điện thoại cũng im lặng Sau khi trầm mặc một lúc, giọng nói của Lệ Hữu Tuấn dường như có chút khó chịu, “Không có gì muốn nói với tôi?”
Tô Kim Thư trợn tròn mắt: Có lầm hay không?
Rõ ràng chính là anh mới là người gọi điện cho tôi không phải sao?
“Ơ… Anh ăn cơm chưa?”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Tô Kim Thư suýt chút nữa là cần phải đầu lưỡi của mình.
Buổi chiều ba giờ, cô lại đi hỏi anh ăn cơm chưat “Cơm trưa quá muộn, cơm chiều thì quá sớm, em đang hỏi cái nào?”
Giọng nói Lệ Hữu Tuấn thoải mái, nghe giống như tâm tình đang rất tốt.
Tô Kim Thư vô ý thức thả lỏng, cô ghé vào ban công bên cạnh, “Vừa rồi nhất thời lanh mồm lanh miệng, thói quen thăm hỏi thôi.”
“Ba ngày không gặp, chỉ nói những lời thế này với tôi?”
Không thì sao?
Có phải muốn tôi khóc lóc kể lể kêu nhớ anh muốn chết thì mới được?
Thế thì thật giả tạo!
Lương tâm của tôi cũng không cho phép!
Lệ Hữu Tuấn mấy ngày nay đều bận, cho đến vừa rồi mới có chút thời gian rảnh.
Vừa rảnh rồi, anh liền cầm điện thoại di động gọi cho Tô Kim Thư.
Đôi mắt sâu thẩm hơi nheo lại, nhớ tới ảnh tượng ngày đó anh đặt cô lên máy sấy khô, vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau.
Gương mặt cô đỏ bừng, vô cùng sinh động.
Khóe miệng cậu chủ Lệ giương lên, “Lần sau nhớ luy: tốt một chút.”
“Luyện cái gì?”
“Không ai nói cho em, kĩ thuật hôn môi của em rất tệ sao?”
Tô Kim Thư nghiến răng: Em gái anhI Bỏ qua chuyện năm năm trước giữa cô và Vương Tiến Phát không nói, thực sự mà nói, nụ hôn đầu của cô vẫn bị anh cướp đi.
Cô luyện với ai được?
Tô Kim Thư nổi trận lôi đình, Lệ Hữu Tuấn lại đột nhiên chuyển đề tài, “Ngày mai dành ra chút thời gian đi.”
“Ngày mai?”
Ngày mai là đính hôn của Liễu Mộng Ngân và Cố Đức Hiệp, cô đâu rảnh “Nhưng mà ngày mai tôi có việc…”
Lệ Hữu Tuấn làm như không nghe thấy lời cự tuyệt của cô, “Ngày mai buổi chiều ba giờ, tôi tới đón em.”
Nói xong lời này, điện thoại liền trực tiếp bị cúp.
Người kia! Thật sự là độc tài!
Từ lần trước sau khi chứng kiến thủ đoạn của anh trên ban công, Tô Kim Thư xem như.
hoàn toàn hiểu rõ tính tình của anh.
Có thể thuận theo, thì ngàn vạn lần đừng đi vuốt râu hùm.
Nếu không, cuối cùng chịu tai ương vẫn là mình.
Đính hôn của đôi tra nam tiện nữ Liễu Mộng Ngân kia bảy rưỡi là bắt đầu Ba giờ qua, hẳn là còn kịp.
Ngày hôm sau buổi chiều ba giờ, Tô Kim Thư chuẩn bị xong, bước đi ra bệnh viện.
Cô vừa mới đến ven đường, một chiếc Bentley màu đen liền chậm rãi dừng ở trước mặt cô.
Lục Anh Khoa bước từ trên xe xuống, thay cô mở cửa xe.
“Cám ơn!”
Xe sang và người đẹp, rất nhanh liền thu hút mọi người ghé mắt nhìn.
Vì tránh né ánh mắt tò mò của mọi người, cô vội vàng chui vào trong xe.
Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, cô liền Lệ Hữu Tuấn đang tao nhã lật báo chính xem.
“Cậu chủ Lệ.”
Không biết vì cái gì, vừa thấy người đàn ông này bình tĩnh như một ngọn núi thái sơn, cô lại cảm thấy mình như mình thấp hơn anh một bấc.
Khí thế của người đàn ông này quá mạnh.
Cô không lấn át được.
“Ừm” Lệ Hữu Tuấn nâng mắt, thản nhiên lên tiếng.
Sau đó, trong xe khôi phục sự im lặng.
Tô Kim Thư có chút không quen, “Cái kia… bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lệ Hữu Tuấn vẫn thản nhiên như trước, “Tới rồi sẽ biết.”
Tô Kim Thư nhíu mày, giọng nói rầu rĩ, “Ồ.”
Hình như mình đâu đắc tội anh ta!
Đêm qua anh ta lại đi sớm về muộn, thậm chí còn chưa đối mặt với nhau.
Sao bây giờ anh ta lại bày ra cái mặt lạnh, thật giống như ai đang thiếu tiền vậy.
Trong lòng, một cảm xúc khó hiểu dâng lên.
Cô cũng không nói gì, quay đầu nhìn về ra ngoài cửa sổ xe.
Sự thay đổi nho nhỏ của cô đều được Lệ Hữu Tuấn thu vào mắt, khóe miệng anh thản nhiên gợi lên xe Câu lạc bộ tư nhân Vương Miện.
Thẩm Tư Huy lười biếng ngồi ở trên ghế sô pha, chân dài bắt chéo.
Anh mặc một bộ vest màu xám ung dung tuấn tú.
Ở đối diện anh, cách hai mét, một cô gái mặc bộ áo liền váy màu trắng, tóc cột đuôi ngựa, đứng ở đó.
Cô gái mím chặt đôi môi, mắt ngấn lệ, “Nhất định là anh đang gạt tôi? Nếu anh thật sự không thích tôi, tại sao lại lên giường với tôi?”
Thẩm Tư Huy mỉa mai cười, “Ai nói cho cô rằng phải thích thì mới được lên giường?”
Nói xong, anh ta quay đầu, búng tay với mấy người đứng ở bên kia, “Anny, Mina, các em đêm nay muốn lên giường với anh không?”
Hai người phụ nữ được điểm danh, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi ra phía trước.
Một trái một phải, rúc vào người anh.
“Đáng ghét!”
“Cậu chủ Thẩm, chỉ cần anh đồng ý, chúng em tùy anh gọi đến!”
Khóe miệng Thẩm Tư Huy kéo lên, nụ cười đắc ý còn chưa kịp hiện lên, một li rượu đã bị hất lên người anh.
Từ đầu đến ngực.
Bộ vest được may thủ công mấy trăm triệu, nháy mắt nhiễm màu rượu.
“AI Trời ơi, cậu chủ Thẩm, anh không sao chứ?”
“Người phụ nữ này sao lại thế này? Sao.
không biết xấu hổ thế? Nhìn dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu này của cô, cậu chủ Thẩm sao có thể để ý đến cô!”
“Thức thời chút đi, cầm lấy ba trăm triệu này mà cút đi.”
“Người như cô, ba trăm triệu là quá hời rồi..”
Cô gái trước mặt cầm lấy ba trăm triệu nên lên trên người Thẩm Tư Huy, “Thẩm Tư Huy, anh quả thực làm cho tôi ghê tởm!”
Nói xong, cô dùng sức lau nước mắt, vội vàng xoay người chạy đi.
Một cảnh này, đối với Thẩm Tư Huy mà nói, là chuyện bình thường Anh ta lau vết bẩn, “Vê sĩ, về sau loại người phụ nữ tham lam này, đừng cho vào nữa Cô gái xoay người chạy, nước mắt nhòe trên mặt cô.
Cô thất hồn lạc phách đi vào thang máy, thế cho nên không chú ý tới hai người đang đi ra.
“ÁP Bả vai Tô Kim Thư bị đụng mạnh một cái, suýt chút nữa đứng không vững, cũng may một bàn tay to nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng cô.
Giọng nói Lệ Hữu Tuấn mang theo vài phần thản nhiên, ghét b. ao hậu đậu thế, đứng cũng không vững, có phải muốn tôi ôm vào mới chịu?”