Chiếc váy cưới trắng muốt tinh khôi được cắt may vô cùng tỉ mỉ mất đến hàng nghìn giờ làm ra, cuối cùng cũng đã có dịp để toả sáng trong ngày trọng đại. Đối với các tân nương khoác trên mình váy cưới chính là ghi dấu bước ngoặc lớn của bản thân. Giây phút sánh bước cùng vị hôn phu – bạn đời tiến vào lễ đường là giây phút thiêng liêng và trân quý nhất của cô dâu.
Bản thân Mộng Dao Y không phải ngoại lệ, cô may mắn được kết hôn với người mình thương, mộng tưởng về những ngày tháng sau, chắc chắn sẽ có những trận cãi vã, cũng sẽ có những cuộc làm lành, rồi gia đình nhỏ của hai người sẽ trở thành ba, thành bốn người. Viễn cảnh hạnh phúc đó cô đã không ngừng vẽ ra ngay từ khi giây phút gặp hắn.
Mộng Dao Y là viên trân châu quý giá nhất của Mộng gia, ba cô cả đời đều dành tâm huyết của mình phục vụ đất nước, ông xuất thân là một người lính với ba đời làm quân nhân từ trước, vào tuổi tứ tuần ông vinh dự nhận chức thủ tướng là nhân vật máu mặt trong bộ máy chính phủ. Mẹ của cô là doanh nhân thành đạt, là đại tiểu thư gia tộc Minh, nhà ngoại của bà là hậu duệ hoàng nữ thứ 7 – Irene Diego Federica.
Mộng Dao Y có xuất thân đáng giá phi thường như vậy nên cô cũng mang tư vị kiêu ngạo, mọi thứ của cô đều phải xứng đáng với vị thế của nó và đương nhiên người đàn ông của cô cũng không phải dạng tầm thường.
Mộng Dao Y phải lòng hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, giây phút ánh mắt dừng trên người đó, não bộ liền nhảy ra quyết định ngông cuồng, bất kể người đàn ông này là ai Mộng Dao Y cô đều muốn có cho bằng được, bằng bất cứ giá nào.
Và có lẽ vì sự cố chấp ngu muội của mình, cô đã phải trả một cái giá rất đắt.
Sau ngày đại hôn, cuộc sống của cô công chúa luôn được nuông chiều đã rẽ lối khác.
oOo
“Hôm nay anh về sớm được không? Em đã chuẩn bị những món mà anh thích!”
Cô cẩn thận bày biện đoá hoa cà rốt được cắt tỉ mỉ lên đĩa, mùi thơm của beefsteak trong lò càng tăng sự thèm ăn lên, chai rượu vang đỏ đắt tiền đặt trên bàn mong mỏi được khui ra thưởng thức cùng món ăn. Bữa tối ngày hôm nay cô đã dành rất nhiều tâm sức và tình yêu của mình để làm ra. Hi vọng cùng hắn có một buổi tối thật lãng mạn.
“Tôi bận lắm, không về được!”
Tâm trạng thổn thức cùng mong chờ lại bị chính lời nói của hắn dập tắt.
Đôi môi anh đào của người con gái run lên, định mở miệng nói gì đó nhưng không bật được thành tiếng. Những bữa cơm phải ăn một mình, những buổi tối đều trong cơn buồn ngủ để chờ đợi bóng hình hắn về.
Nhưng hôm nay… chẳng lẽ hắn đã quên hôm nay là ngày gì rồi sao?
“Ông xã, chúng ta…”
Tiếng cụp máy vang lên, lạnh lùng cắt đứt hai bên.
Mộng Dao Y mơ hồ nhìn vào hư không, nửa thập kỷ nên vợ chồng, hắn trước sau như một dùng sự lạnh nhạt để đối đãi cô.
Cuộc hôn nhân này vẫn luôn là một mình cô tự biên tự diễn, bản tính cao ngạo, bộc trực đã thay thế cái gọi là nhu mì, e lệ vì đó là tính cách hắn thích. Đôi tay thon dài mềm mại được bảo dưỡng kĩ lưỡng nay đã in hằn những vết chai vết bỏng sẹo vì bếp núc. Năm năm trôi qua, từ một tiểu thư kênh kiệu cô đã trở thành người hoàn toàn khác sống ru rú ở nhà chăm lo chồng, sống như một phụ nữ phong kiến thời xưa.
Vì hắn, Mộng Dao Y cảm thấy những hi sinh của mình chẳng là gì, cô can tâm tình nguyện làm những điều hơn thế, chỉ mong sẽ có một ngày nào đó hắn có thể quay ra, công nhận và trân trọng cô.
Nếu đổi lại một năm tuổi thọ để có một ngày làm vợ chồng đúng nghĩa với hắn, cô sẽ không suy nghĩ gì mà chấp thuận.
Buồn bực đã mệt, Mộng Dao Y chậm chạp thu dọn bàn ăn, cô ráp thức ăn lại, viết giấy note ghi nhiệt độ phù hợp để hắn có thể về quay nóng, nấu trước cho hắn một bát canh giải rượu và chuẩn bị trước thuốc dạ dày.
Xong xuôi thủ tục cũng hơn chín giờ tối, cả tinh thần và cơ thể đều mệt mỏi, cô không ngồi chờ hắn nữa mà quyết định đi ngủ sớm.
Trong cơn mơ ngủ, điện thoại Mộng Dao y vang lên tiếng báo ngắt quãng. Chồng của cô thường hay đi công tác xa, công việc bên ngoài đều tối muộn mới hoàn thành, điện thoại của cô theo thói quen đều ở trạng âm báo lớn nhất. Nếu là chuông báo tin nhắn một hai cái có lẽ cô cũng không mấy để ý nhưng lần này âm báo đến vang lên đứt quãng với tần số liên tục.
Mộng Dao Y lơ mơ vươn tay ra lấy, trong đêm tối hiu hắt chỉ còn ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lại. Đôi mắt vì làm quen mà vô lực nhíu vào, sau đó là mở to cùng bàng hoàng.
Những hình ảnh táo bạo lộ liễu chiếm đóng màn hình, tiếp theo là một loạt tin nhắn thu hồi, rất nhanh khiến cô không kịp trở tay.
Cuối cùng là đầu bên kia gửi định vị cho cô.
Giữa thời tiết vào đông, đêm đến lạnh thấu xương, cả người Mộng Dao Y không kìm được sự run rẩy rõ ràng không phải vì lạnh, cô thử gọi cho đầu dây bên kia, nhưng chỉ nhận về những tiếng tút tút kéo dài đến đáng sợ.
Mộng Dao Y nhảy xuống giường, mở tủ lấy đại một cái áo khoác nào đó, hấp tấp đến chỗ định vị vừa gửi.
Trái tim như có một thế lực vô hình bóp nghẹn lấy, đôi mắt mệt mỏi liên tục chảy nước mắt, sự uất ức đánh vào chỉ biết nấc nghẹn.
Hơn hai giờ sáng, một thân một mình lái xe đến khu biệt thự tư gia, quãng đường phải mất gần tiếng đi xe nhưng vì đêm vắng cùng xúc cảm bất ổn, gấp gáp cô chỉ tốn nửa tiếng để đến nơi.
Biệt thự này không còn gì xa lạ với cô, nó là một trong của hồi môn nhà gái tặng cho con rể quý.
So với tổ ấm của hai người, biệt thự này gần với công ty hắn hơn, đa phần hắn ở đây còn nhiều hơn là về nhà, đồ đạc cá nhân cũng nhiều hơn nhà chính.
Căn biệt thự được bao phủ tối đen, đèn điện không có cái nào được bật, Mộng Dao Y cũng lười làm thêm hành động khác cô nhanh chóng đi vào, nhờ ánh sáng nhỏ ngoài cửa sổ để mò đường.
Đứng trước cửa phòng ngủ chính, trong đầu cô không ngừng cầu nguyện, hi vọng mọi chuyện sẽ không đi theo hướng cô nghĩ, hi vọng hắn…
Nhẹ nhàng mở cửa ra, ánh đèn ngủ mập mở hắt lên thân hình người đàn ông. Mùi hương mờ ám tập kích vào mũi khiến cô một trận buồn nôn, gắng lấy tay bịt nửa khuôn mặt mình, thật nhẹ mà bước vào.
Trên giường kingsize chỉ có hình dáng người đàn ông, tấm chăn mỏng che chắn lấy hạ bộ quan trọng. Từ trên giường đến dưới đất vương vãi bao cao su đã dùng, đầu giường còn có nội y của con gái.
Hình ảnh trước mặt đã thành công tra tấn tâm can Mộng Dao Y, cô kinh hãi ngã xuống, thân thể và tinh thần không thể chịu nổi những thứ dơ bẩn này, cô nôn khan rồi gào khóc, nghiệt ngã làm sao kể cả cổ họng có gào thét đau rát như nào thì người đàn ông vô tình trên giường như bị tẩm thuốc vẫn chẳng hề tỉnh giấc.
Cô không hiểu, càng không thể chấp nhận được, vì cớ gì mọi chuyện đi theo hướng này, cô biết hắn không yêu cô, bài xích cô, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc anh có thể phản bội người vợ trên luật pháp làm ra cái chuyện đồ bại… cùng với em họ cô?
Những bức ảnh trần trụi, ti tiện của cẩu nam nữ đó đang chọc ngoáy in hằn vào não cô.
Bóng đen vây quanh lấy thân thể người con gái, sương gió cố gắng len lỏi qua từng khe cửa tìm đến cô mà bủa vây. Đêm hôm đó là đêm dài nhất…