Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
21. Trò hay mở màn
« Việc này còn có ai biết? »
« Hồi nương nương, Triệu phi chỉ cho đòi ngự y qua xem, không có thông báo ra, nên e là chưa ai biết. »
Tiêu Quân Nhã bật cười, nghịch vòng tay, « Đây là đại sự, bệ hạ rất yêu thích giọng hát của nàng, giờ không nói được phải làm sao đây? Xuân Phân, ngươi nói xem, hôm qua bệ hạ vắng vẻ nàng, nàng về Dương Tử cung khóc cho đến mức mất giọng? Bản cung thấy có lỗi quá. »
Xuân Phân phì cười.
« Đi thôi, theo bản cung đến Dương Tử cung. Nếu là bị bệnh, thì cần phải điều trị cho tốt. » Còn nếu là bị hạ độc thủ, thì cần phải tra ra.
--
Dương Tử cung vốn cũng náo nhiệt, nay Triệu phi không khoẻ cần nghỉ ngơi, có không ít phi tần tới thăm nhưng đều bị cự tuyệt ở ngoài. Ai biết ai là thật tâm?
Phong tiệp dư thần sắc không vui cũng vì không có ngoại lệ ; còn chưa lên kiệu ngồi đã thấy phượng liễn hoàng hậu từ từ mà đến. Mắt có hận ý, Phong tiệp dư che dấu ngay, cúi đầu, cung kính cúi người hành lễ.
Phượng liễn hạ xuống, Vương Phúc An đỡ Tiêu Quân Nhã, nàng thoáng nhìn Phong tiệp dư, « Đứng dậy đi. » Rồi sau đó hỏi: « Nàng đến thăm Triệu phi sao? »
« Hồi nương nương, vẫn chưa. Nô tài Dương Tử cung nói, Triệu phi uống thuốc xong đã ngủ, thần thiếp không tiện quấy rầy, đang định trở về. » Phong tiệp dư cúi đầu đáp.
« Ugh. Vậy nàng về trước đi. »
Hoàng hậu được Vương Phúc An đỡ bước về hướng cửa điện. Phong tiệp dư lại cúi người hành lễ, lãnh ý trong mắt lại hiện ra.
« Hoàng hậu nương nương, Triệu phi vừa ngủ, không thể cung nghênh phượng giá, xin hoàng hậu thứ tội. » Thảo Trân chắn ở trước người hoàng hậu, cúi mình, không cho hoàng hậu tiến lên.
Tiêu Quân Nhã giương mày, « Bản cung nghe nói Triệu phi không khoẻ, đặc biệt tới thăm một phen, nếu như nàng đã ngủ, bản cung sẽ chỉ xem nàng rồi đi. »
Nàng sẽ vòng qua Thảo Trân mà đi.
« Hoàng hậu nương nương! »
Thảo Trân sốt ruột, còn ngăn trở thì Xuân Phân quát lớn:
« Làm càn! Hoàng hậu nương nương tới thăm chủ ngươi đó là thiên đại ơn trạch, ngươi ngăn trở là có ý gì?! »
« Hoàng hậu nương nương thứ tội, Triệu phi không khoẻ, nô tỳ sợ phạm phượng thể ngài! » Thảo Trân quỳ rạp trước hoàng hậu.
« Ha ha, ngươi không cần lo lắng, cho dù lây bệnh, bản cung sẽ không trách chủ ngươi. »
Tiêu Quân Nhã lãnh ý nhìn Thảo Trân, xem Thảo Trân bồn chồn lo lắng, mồ hôi lạnh ứa ra. Cho đến khi kịp phản ứng, hoàng hậu đã vòng qua nàng mà đi.
Tẩm cung Triệu phi. Hôm qua sinh nhật như vậy, vua vắng vẻ nàng, ngay cả Dương Tử cung cũng không đến. Mà nay... nàng lại bị mất giọng! Triệu phi oán hận ngập trời, cầm chặt tấm đệm, nhất định có người hại ta, hạ độc ta làm ta mất giọng! Chính là Uyển quý phi! Buổi tiệc đó một tay cô ta xử lý mà! Nghe bên ngoài vang lên tiếng nói, mắt Triệu phi trầm xuống, vội nằm lại giường, Mạt Mạt cúi người thay nàng dịch chăn xong rồi đi ra nội điện.
« Nô tỳ thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương kim an. » Mạt Mạt cúi người nhỏ nhẹ nói.
Tiêu Quân Nhã khoát tay: « Đứng dậy đi. Sáng nay cung nhân Dương Tử cung báo Triệu phi không khoẻ, đã mời ngự y chưa? »
« Hồi nương nương, đã mời Vương viện phán, nói là cảm lạnh, không có gì đáng ngại, nô tỳ thay Triệu phi nương nương đa tạ hoàng hậu nương nương nhớ mong. » So với Thảo Trân, Mạt Mạt trấn tĩnh, ổn trọng hơn. « Hoàng hậu nương nương phượng thể làm trọng, thật sự không nên vào, xin nương nương nghĩ lại. »
Tiêu Quân Nhã không nói gì, mặt mỉm cười nhìn xung quanh một vòng, mới quay lại nhìn Mạt Mạt: « Nếu Triệu phi không sao, bản cung cũng thả tâm. Nếu nàng đã ngủ, bản cung đây đi trước. Các ngươi hãy hầu hạ cho tốt. »
« Nô tỳ cung tiễn hoàng hậu nương nương. » Mạt Mạt thở phào, tất cung tất kính tiễn hoàng hậu.
Thảo Trân lòng còn sợ hãi cùng Mạt Mạt nhìn nhau, cho đến khi hoàng hậu hoàn toàn rời khỏi Dương Tử cung mới xoay người đi vào nội điện.
- -
« Nương nương, Triệu phi che dấu như vậy chắc là bệnh nặng. » Xuân Phân đệ trà cho Tiêu Quân Nhã, « Tiểu Quý Tử đã ra ngoài, không lâu nữa toàn cung sẽ biết Triệu phi mất giọng thôi ạ. »
Tiêu Quân Nhã không lòng dạ nào uống trà, chỉ nhấp một chút liền đưa cho Xuân Phân. Nàng đang đợi tuồng kịch, mà bây giờ còn hơi sớm. Nàng đến Dương Tử cung là để bắt đầu tuồng kịch đó, nhưng nàng đã rời khỏi sân khấu rồi, song diễn viên chính vẫn còn đợi nàng... Không biết người ta có sốt ruột không.
Xuân Phân nhìn thấu tâm tư hoàng hậu liền cười, « Người ta nói, dục tốc bất đạt, nương nương nên chờ thôi. »
« Ừ. » Miễn cưỡng đánh tiếng xem như đáp lại.
Xuân Phân cười híp mắt.
Vương Phúc An thay Triệu phi mời Vương viện phán đến bắt mạch cho nàng. Vương viện phán đẹp trai, tính tình ổn trọng, tuổi còn trẻ đã làm viện phán, y thuật tốt được phi tần coi trọng, ai cũng hay tìm Vương viện phán - Vương Thanh trước nhất. Trai đẹp như thế này tất nhiên là hấp dẫn, trong cung tuy thoải mái nhưng khó sống, Đế vương cao cao tại thượng là hi vọng duy nhất. Hôm nào Đế vương không đến thì hôm đó tất nhiên là không tốt ; cơm ăn không ngon, trằn trọc khó ngủ, rất không thoải mái, các nương nương sẽ cho đòi Vương viện phán đẹp trai đến thỉnh mạch vấn an, nhìn xem khuôn mặt dễ nhìn đó, trong lòng coi như có chút an ủi, rồi sau đó lại tiếp tục tưởng niệm Đế vương.
Tiêu Quân Nhã còn từng lo lắng Vương Thanh hành tẩu trong cung như vậy sẽ đưa tới phiền toái, nhưng cũng là nghĩ nhiều.
Vương Thanh biết hoàng hậu tìm mình là vì chuyện gì, tuy rằng đã đáp ứng Triệu phi giấu diếm, nhưng liên quan tới hậu cung tranh đấu, mà hoàng hậu vẫn còn ở trên, Vương Thanh biết thời biết thế liền một năm một mười nói rõ cho hoàng hậu.
Tiêu Quân Nhã ngưng trọng ; Vương Thanh vậy mà cũng cảm thấy áp bách. Nàng dặn dò vài câu xong liền cho Vương Thanh lui xuống.
Đêm đến, bên ngoài tiếng mưa gió nổi lên tứ phía, rồi mưa to. Không lâu sau, Thanh Trúc ướt đẫm tiến vào báo:
« Nương nương, Đức phi ngã bậc thang ở Trường Nhạc cung, cái thai e là khó giữ. »