Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ly: Mặc dù đã là mồng 3 Tết. Nhưng chúc mừng năm mới. Chúc mọi người năm nay vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, thành công hơn năm ngoái nhé *Moa*
Có lẽ là do nghe được tiếng gọi trọng nội tâm 5438, Huyền Dạ đang nhắm mắt nhíu máy lại, nắm lấy bàn tay không an phận của Vệ Thành Trạch.
Có lẽ nghĩ hành vi của Vệ Thành Trạch là trò đùa dai giống như trước đây, Huyền Dạ ngay cả mắt cũng không mở, chỉ khàn khàn nói một câu: "Ngủ."
Nhưng là, tiểu yêu quái từ trước đến giờ đều vô cùng nhu thuận, lần này thế nhưng lại không hề dừng lại. Thậm chí hành động của hắn ngược lại còn càn dở hơn lúc đầu.
Lúc chân Vệ Thành Trạch bắt đầu bò lên, Huyền Dạ rốt cục không kiềm chế được, đột ngột ngồi dậy, hơi thở có chút không xong: "Thành Trạch!"
"Ân......" Vệ Thành Trạch lúc này dường như cũng đã tỉnh lại, chỉ là ý thức vẫn có chút mơ hồ như trước, trong thanh âm cũng mang theo giọng mũi ngọt nị, "Dạ......" Hắn dùng lực mà nắm lấy đệm chăn dưới thân, lông mày gắt gao mà nhíu lại, giống như đang khắc chế gì đó, "Thực...... a ha...... Khó chịu......"
Lời của Vệ Thành Trạch làm Huyền Dạ cũng bình tĩnh lại chút ít, y có chút gian nan dời mắt lên người Vệ Thành Trạch, lúc này mới nhận thấy bộ dáng của tiểu yêu quái này quả thật có chút không thích hợp.
Từ sau khi rời sơn lâm, để tránh bại lộ thân phận yêu quái của chính mình, Vệ Thành Trạch rất ít khi lộ lỗ tai và đuôi ra, nhưng lúc này, hắn ngay cả tinh lực che dấu hai thứ này cũng không có.
Thiếu niên tai mèo nằm trêи đệm giường màu tối, mặt che kín một màu đỏ ửng, trong đôi mắt màu ngọc đầy khó nhịn cùng mê mang, hắn không ngừng vặn eo, vạt áo rời rạc cứ thế theo động tác của hắn mà tuột ra, lộ ra một tảng lớn da thịt.trắng nõn, đuôi mèo phía sau giống như không biết phải làm sao mà quấn chặt lấy góc chắn, cảnh này thoạt nhìn thế nhưng lại có một loại đẹp đẽ gần như ɖâʍ - mĩ.
Trái tim hung hăng mà nhảy dựng lên, Huyền Dạ chỉ cảm thấy máu cả người trong nháy mắt này đều đã chạy xuống bụng dưới hết, ngay cả hô hấp cũng không kiềm được mà trở nên dồn dập. Hung hăng bọp chặt lòng bàn tay, Huyền Dạ cơ hồ phải dùng toàn bộ khí lực mới có thể khắc chế mình không làm ra hành vi nào quá phận, nhưng tiểu yêu tinh không biết sống chết kia còn đang dùng thanh âm mang theo ngọt nị, run rẩy gọi tên y: "Dạ......"
Hô hấp của Huyền Dạ nghẹn lại, chỉ cảm thấy chỗ kia của mình vì một tiếng gọi như thế mà đã không tự chủ được ngạnh thêm vài phần.
Thật sâu mà hít vào một hơi, tiếng của Huyền Dạ khàn đến có chút dọa người: "Ngươi đừng động."
"Ân......" Vệ Thành Trạch dùng thanh âm mang theo chút giọng mũi lên tiếng, giống như vô cùng nhẫn nại mà cắn lấy một góc chăn, đôi mắt như ngọc bích giống như sắp khóc. Giây tiếp theo, hắn liền cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo đặt trêи trá, cảm giác kia thoải mái đến mức làm hắn không nhịn được mà rêи rỉ một tiếng, nhịn không được ngẩng đầu lên, muốn nhiều hơn nữa.
Nhận thấy ý đồ của Vệ Thành Trạch, động tác của Huyền Dạ nhất thời liền cứng đờ, động tác thu tay lại thậm chí có thể gọi là bối rối.
Nhưng dù chỉ là một đụng chạm ngắn ngủi như vậy, cũng đủ cho Huyền Dạ biết nhiệt độ cơ thể Vệ Thành Trạch hiện tại cao bao nhiêu. Trong nháy mắt kia, Huyền Dạ thậm chí còn lỗi giác mình bị phỏng.
- - Sinh bệnh? Trúng độc?
Biết tình huống này tất nhiên không phải tình huống bình thường, trong lòng Huyền Dạ lập tức hiện lên hai suy đoán này.
Xuất phát từ vài thiên tính của mèo, Vệ Thành Trạch đôi khi sẽ nhịn không được gặm hoa cỏ mọc ven đường, lúc ở trong thâm sơn, trêи cơ bản tất cả hoa cỏ hắn gặp qua đều sẽ bị gặm một lần. Đơn giản vì Vệ Thành Trạch cũng không vì vậy mà gặp tình huống không khỏe gì, Huyền Dạ cũng không để ý nữa, bộ dạng hiện tại này của Vệ Thành Trạch, có thể là do ăn phải thứ gì không nên ăn không?
Vệ Thành Trạch đến tột cùng cũng là yêu quái, khả năng mắc phải bệnh tật mà người thường có thể gặp phải đối với hắn mà nói thực sự rất ít.
Huyền Dạ cũng không có hiểu biết với y lý, nếu Vệ Thành Trạch gặp phải thương tổn gì đó, y còn có thể giúp một chút, nhưng đối mặt với tình huống không có chút ngoại thương gì thế này, y lại hoàn toàn không biết nên làm gì.
Tưởng tượng đến chuyện Vệ Thành Trạch nói không chừng sẽ vì vậy mà gặp nguy hiểm gì đó, tâm tư kiều diễm trong lòng Huyền Dạ trong nháy mắt cũng liền phai nhạt. Y cúi đầu suy tư chốc lát, trầm giọng hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
"Ta...... Ngô...... Không biết......" Bộ dáng của Vệ Thành Trạch thoạt nhìn như sắp khóc tới nơi rồi, thanh âm cũng không kiềm được mà có chút nức nở, "Chỉ khó chịu......"
Nghe được lời Vệ Thành Trạch nói, Huyền Dạ nhíu mày trầm tư chốc lát, đột nhiên đứng dậy: "Ngươi đợi ở đây." Nói xong, liền trực tiếp khoác ngoại bào đi ra ngoài, ngay cả thiền trượng tựa ở đầu giường cũng chưa lấy.
5438& Vệ Thành Trạch:......?
Vào lúc như thế này, phản ứng bình thường hẳn là phải như vậy đúng không?
Nhìn Huyền Dạ lập tức đã đi mất bóng, 5438 nhất thời sinh ra một loại cảm giác kiểu "Quần ta cũng đã cởi ra mà ngươi cho ta xem cái này à".
...... Nó meo meo chớ đại sư à ngài mau tới thượng luôn đi chớ! Chạy cái gì a?!
Ngược lại Vệ Thành Trạch sau khi sửng sốt trong chốc lát, nhịn không được chôn mặt trong đệm giường mềm mại, cúi đầu cười, bộ dáng tựa hồ như rất là vui vẻ.
5438:......
Nó quả nhiên vẫn không thể hiểu được nhân loại nghĩ gì, ha hả.
Mà bên kia, Huyền Dạ hoàn toàn không biết những gì 5438 oán thầm với mình đã đi tới y quán lúc trước từng đi qua, căng mặt, làm ầm ĩ kéo vị đại phu đã sớm ngủ dậy.
"Đến đây đến đây! Ai mà nửa đêm nửa hôm như vậy......" Nói được một nửa, vị đại phu đã gần năm mươi tuổi ngay tại lúc nhìn đến khuôn mặt lạnh lẽo hé ra ngoài của Huyền Dạ liền nuốt luôn những lời còn lại về, vì ngừng lại có chút gấp gáp nên còn tự làm mình sặc, nhịn không được hung hăng mà ho khan vài tiếng.
Yên lặng lui qua một bên, nhìn Huyền Dạ mang theo một cỗ áp bách không hiểu đi vào phòng, vị đại phu khi thật vất vả mới ngừng ho khan. Lão nhìn Huyền Dạ một chút, mang theo chút cẩn thận mở miệng: "Không biết đại sư làm sao mà bị thương......?" Người trước mặt lão này cũng rất có tinh thần a, thực sự không giống bộ dáng mang thương tích?
Bất quá trêи cái thế đạo này, người tài ba dị sĩ, nhất là... pháp sư cả ngày trảm yêu trừ ma này, nghe nói cho dù chỉ còn một hơi cuối cùng thì thoạt nhìn cũng không có gì khác với người bình thường cả.
Nghĩ như vậy, Tôn đại phu nhịn không được đánh giá lại Huyền Dạ vài lần, trong mắt mang theo chút tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.
Tuy lão cũng đã nghe qua không ít chuyện liên quan đến những người này, nhưng thực sự còn chưa từng có tiếp xúc trực tiếp với bọn họ. Dù sao người như thế, bình thường cũng không có loại bệnh da lông gì, mà nếu có thương thế thật sự nặng nề gì đó thì cũng sẽ không đến loại tiểu y quán như thế này.
Mà người trước mắt này nhìn cũng không phải là người lương thiện gì cho cam, trong lòng Tôn đại phu vẫn có chút khẩn trương, dù sao lão thật sự không đoán được mục đích của đối phương.
"Không phải ta." Thanh âm trầm thấp của Huyền Dạ đã đánh gãy nghi hoặc trong lòng Tôn đại phu, "Hắn không thể đến đây."
Tuy Huyền Dạ cũng muốn đem Vệ Thành Trạch đến đây, nhưng tai và đuôi mèo của hắn thực sự không thể để người ngoài nhìn thấy. Huống chi, trong lòng Huyền Dạ lại có một tia tư ɖu͙ƈ nhỏ, y không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng kia của Vệ Thành Trạch.
"Như vậy a......" Nghe được lời của Huyền Dạ, trong lòng Tôn đại phu nhất thời nhẹ nhàng mà thở ra một tiếng, chỉ cần không phải tìm đến để gây phiền toái là tốt rồi. Hơn nữa có thể làm cho người trước mắt này lộ ra biểu tình như vậy, người kia với y mà nói, chắc chắn là rất quan trọng.
Nghĩ như vậy, Tôn đại phu đưa tay vuốt vuốt chòm râu sơn dương của mình, lại khôi phục bộ dáng tiên phong đạo cốt như bình thương: "Hắn có biểu hiện như thế nào?"
Nếu người này đã tìm tới đây, hơn nữa cũng không có ý định muốn lão đi theo xem bệnh, chắc hẳn là tình huống trọng sinh chí tử, chuyện còn lại, chỉ cần không phải quá nghiêm trọng, lão hẳn là đều có thể giải quyết. Tôn đại phu vẫn còn có chút tinh tưởng như vậy với y thuật của mình.
Lời của Tôn đại phu làm Huyền Dạ trầm mặc trong chốc lát, y cau mày bắt đầu suy tư, đem tình huống mình nhìn thấy nói ra, sau khi nói xong, còn dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Ta nghĩ chắc hắn trúng phải độc gì đó."
Nhưng sau khi nghe xong lời của Huyền Dạ, biểu tình trêи mặt Tôn đại phu, lại trở nên càng ngày càng cổ quái, nhìn đôi mắt mang theo chút vội vàng của Huyền Dạ, lão rối rắm chốc lát, rốt cục quyết định ăn ngay nói thật: "Vị đại sư này, " lão dừng lại một chút, giống như đang cố gắng sửa sang lại chút lí do thoái thác, "Người ngươi nói, thực sự có thể đang......"
"Mèo." Huyền Dạ đột nhiên mở miệng, đánh gảy lời của Tôn đại phu.
Tôn đại phu:...... Giề?
"Không phải người, " Huyền Dạ nhìn thấy Tôn đại phu, vẻ mặt nghiêm nghị mà nói, một chút cũng không thấy được lời mình vừa nói có chỗ nào không đúng, "Là mèo."
Tôn đại phu:......
Trong nháy mắt, dù thực sự biết người đối diện không dễ chọc, Tôn đại phu cũng không thể kiềm giữ được có xúc động muốn đập vào đầu người này một đập.
...... Dù là ai, bị lôi dậy lúc nửa đêm, chỉ để xem bệnh cho một con mèo không được mang tới, chắc chắn cũng sẽ có cảm giác ấy đúng không? Cái thằng quỷ này thực sự không phải nhìn lão không vừa mắt, cố ý đùa giỡn lão đấy chớ?!
Da mặt không tự chủ được mà run rẩy hai cái, Tôn đại phu cười gượng hai tiếng: "Hóa ra là mèo à...... Ha hả......"
Nhưng lão rốt cuộc cũng không có cái dũng khí đi tìm chết kia, cho nên sau khi trầm mặc một trận dưới ánh mắt chăm chú đầy lực áp bách của đối phương liền mở miệng: "Mong đại sư lập lại bệnh trạng lúc trước một lần nữa."
Chuyện có liên quan đến Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ đương nhiên sẽ không làm cho có lệ, thực sự còn lặp lại lời vừa nói một lần nữa lại còn bổ sung thêm mấy chi tiết lúc đó chưa nói.
Nhìn thần sắc không có một tia vui đùa của Huyền Dạ, Tôn đại phu nhất thời liền cảm thấy dạ dày mình cũng đã nhịn không được mà co bóp đến đau. Đây là lần đầu tiên lão thấy một người đối với méo như vậy, cả người nóng lên còn chưa tính, còn "Mặt rất đỏ" chứ...... Cái mặt đầy lông kia y nhìn được nó đỏ bằng niềm tin à?
Bất quá lão cũng không dám nói thêm gì, lỡ đâu lão còn chưa nói câu nào người ta đã trực tiếp rút đao ra chém thì làm sao bây giờ? Tuy lão cũng không thấy đối phương cầm thanh đao nào trêи tay, nhưng nghe nói trong những người suốt ngày chạy đi chạy lại đuổi bắt yêu quái này thì kẻ điên chiếm cũng không ít. Tôn đại phu cũng không mong mình thành vật hi sinh để tăng thêm danh tiếng tàn bạo của họ.
Đắn đo lựa chọn từ ngữ, Tôn đại phu nhìn Huyền Dạ, thật cẩn thận mà mở miệng: "Nếu ta không đoán sai, con mèo mà đại sư ngài nuôi kia, hẳn là....." Lão nuốt một ngụm nước miếng, đem nửa sau nói ra, "Phát - tình."
"...... Ngươi nói cái gì cơ?" Nghe được lời Tôn đại phu nói, biểu tình của Huyền Dạ không khỏi mà trống rỗng trong chớp mắt, theo bản năng mà hỏi một câu.
Có chút không đoán được ý tưởng của Huyền Dạ, trêи khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tôn đại phu đều đã nhăn thành một đoàn: "À, ta nói là đây có thể......" "Phát - tình?" Nhưng, không đợi Tôn đại phu nói hết lời, Huyền Dạ liền đánh gảy lời hắn, trêи mặt xuất hiện biểu tình khϊế͙p͙ sợ và giật mình mà người ta không thể nào hình dung nổi, dạ dày của Tôn đại phu một trận lại một trận run rẩy.
Trêи thực tế, đây cũng không phải chuyện gì khó có thể phát hiện, không phải sao? Tuy Vệ Thành Trạch từ trước đến giờ đều giữ hình người, nhưng thời gian hắn tu thành hình người thực sự cũng rất ngắn, vẫn chưa rút hết được tập tính của loài mèo, mà vào mùa xuân thu, vốn chính là mùa mèo phát tình.
Huống chi, biểu hiện của Vệ Thành Trạch cũng đã đủ rõ ràng, Vệ Thành Trạch chưa hiểu sự đời không rõ ràng thì thôi, Huyền Dạ chẳng lẽ còn không biết những hành vi này đại biểu cho cái gì sao? Y chẳng qua chỉ không muốn nghĩ tới phương diện kia thôi, ngay cả chuyện đến y quán, bất quá cũng chỉ là một lý do để y trốn tránh mà thôi.
Y không dám ở lại căn phòng kia, đối mặt với bộ dáng kia của Vệ Thành Trạch.
Trong lòng không hiểu sao mà có chút lo lắng, lông mày Huyền Dạ thật sâu mà nhíu lại, ngay cả suy nghĩ cũng có chút hỗn loạn, y nhìn Tôn đại phu bên cạnh một cái, đột nhiên mở miệng hỏi: "Nên làm gì bây giờ?"
Tôn đại phu:...... Giề?
Nếu không nhìn cái bộ dáng nghiêm trang kia của đối phương, Tôn đại phu thực sự sẽ không nhịn được mà nghi ngờ, người trước mắt kia là do lão già đáng chết nhìn lão không vừa mắt mấy thập niên mời riêng đến để gây phiền toái. Đương nhiên, một nguyên nhân không nghĩ như vậy cũng là vì theo Tôn đại phu tự đánh giá thì ngay cả lúc tuổi trẻ khỏe mạnh nhất thì cũng chẳng đấu lại nổi người ta.
Thế nên mọi thứ ổn hết ấy mà, cáu giận làm chi. Nói không chừng người ta thực sự ngu ngốc bẩm sinh thì sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt Tôn đại phu nhìn về Huyền Dạ nhất thời liền mang thêm vài phần thương hại, thái độ theo đó mà cũng mềm xuống.
Có lợi hại hơn nữa thì cũng được cái gì chớ, đầu óc không ra gì thì cũng thảm như nhau thôi ấy mờ!
"Này......" Ho khan hai tiếng, Tôn đại phu thử thăm dò mà mở miệng, "Hay là giúp hắn tìm một con mèo cái?" Lão nhớ dạo này đột nhiên rất nhiều mèo cái quay qua quay lại ở đây, lại còn kêu reo réo cả đêm, ầm ĩ làm đêm lão ngủ cũng chẳng được đó.
Huyền Dạ:......
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, lão liền ý thức được hàng này rốt cuộc có bao nhiêu ngốc, thế nhưng y lại thực sự ôm một tia hy vọng, chờ mong lão đại phu trước mắt này, có thể đưa ra một phương pháp mà không cần tiến hành cái hành động gỉ gì gi kia.
"Hoặc là trực tiếp mặc kệ đi, chờ ba năm ngày nữa thì hắn sẽ lại ổn thôi." Nhìn đôi môi mím thành một đường thẳng tắp của Huyền Dạ, Tôn đại phu biết câu trả lời của mình không làm cho y hài lòng, bật người bổ sung nói.
Chuyện kì ba trêи đời này rất nhiều, luôn sẽ có những người như vậy, đem thú vật như con của mình mà nuôi mà dưỡng, đương nhiên không muốn hắn tùy tùy tiện tiện giao phối với mấy con mèo hoang, Tôn đại phu đối với việc này tỏ vẻ vô cùng lý giải. Giống cái lão già không biết xấu hổ gì kia, suốt ngày ôm con chó xám kia khoe khoang mà ở trước mặt lão đi tới đi lui, miệng còn không ngừng mà gọi cái gì mà "Con trai", "con trai", như thể lão không con không cái là khổ sở lắm ấy.
Không có nhìn ra ý nghĩ vô cùng tiêu sái của Tôn đại phu, lông mày Huyền Dạ nhăn lại càng chặt: "Ba năm ngày?"
"A, đúng đó, " Tôn đại phu bị kéo lại lực chú ý gật gật đầu, "Để qua kỳ phát tình này là không có chuyện gì nữa rồi."
Nói thực nhá, lão là một đại phu, sao mà phải ở cái lúc nửa đêm nửa hôm mà trả lời loại câu hỏi này chớ?
Mà càng làm cho Tôn đại phu khẩn trương hơn là người trước mắt sau khi nghe lão nói xong, sắc mặt đột nhiên liền chìm xuống.
"Trong ba đến năm ngày này, hắn sẽ luôn trong trạng thái kia?" Giống như xác nhận mà hỏi một lần, sau khi được Tôn đại phu khẳng định lại, Huyền Dạ liền bỏ lại một câu "Đa tạ" liền rời đi.
Nhìn bóng người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, Tôn đại phu lại kiềm không được mà nghĩ -- Đây là xong rồi à?
Nửa đêm nửa hôm lôi lão dậy khỏi giường, hỏi một đống câu hỏi mạc danh kỳ diệu, sau đó chưa đưa đồng nào đã chạy rồi?
Tuy lão cũng chẳng đi để ý đến mấy đồng tiền này làm gì, chính là lão cũng đã một bó tuổi to như vậy rồi, còn bị người nửa đêm nửa hôm lôi dậy, xong rồi vẫn chưa lấy được cái quỷ gì cả......, được rồi lão chính là để ý đến mấy đồng kia đấy thì sao? Mấy đồng kia cũng là tiền đó!
Căm giận bất bình mà mắng trong lòng vài câu, Tôn đại phu đấm thắt lưng có chút đau, một bên chậm rì rì mà đi về phòng, một bên cân nhắc ngày mai nên phàn nàn thể nào với lão già kia về cả một đêm chẳng ra gì này (Ly: A đù.... Hint bắn tung tóe XD... Mà lại lỡ comt r. Lặn.....).
Đêm đã khuya, trêи đường cũng không thấy ai cả, chỉ có thể xa xa mà nghe được tiếng người gõ mõ cầm canh tuần tra ban đêm truyền đến. Huyền Dạ bước nhanh về phía trước, trong lòng vô cùng lung tung.
Y đương nhiên không thể để Vệ Thành Trạch giữ trạng thái kia đến tận vài ngày, dù là với y hay với Vệ Thành Trạch thì đều là một loại tra tấn. Nhưng nếu muốn giải quyết tình huống trước mắt...... tâm Huyền Dạ lại trầm xuống.
Trấn trêи tất nhiên cũng có lầu xanh, dù là đang đêm thì vẫn như trước đèn đuốc sáng trưng, các cô nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp dựa ở cạnh cửa, mang theo tươi cười hoặc xinh đẹp hoặc mị hoặc mà câu dẫn mỗi một khách qua đường qua lại.
Tuy bộ dáng của Vệ Thành Trạch thoạt nhìn có chút không bình thường, nhưng đến lúc đó chỉ cần bịt hai mắt của đối phương lại thì chắc cũng không phải vấn đề gì quá lớn, mà loại nữ tử làm nghề này đối với khách luôn nói gì nghe nấy, sẽ không đưa ra phản bác gì.
Đứng ở ngoài cửa phòng, Huyền Dạ chỉ cảm thấy trái tim từng chút từng chút mà nhảy lên ngày càng kịch liệt, quyết tâm vừa mới hạ được giờ lại bắt đầu dao động.
Y thực sự phải đem Vệ Thành Trạch -- đến một chỗ như thế sao?
Cũng không phải Huyền Dạ khinh thường nhưng nữ tử trong lầu xanh kia, mọi người đều sẽ gặp phải cảnh ngộ khác nhau, y không có tư cách gì để chỉ trích các nàng, nhưng Vệ Thành Trạch -- bàn tay đẩy cửa đến một nửa rồi lại thu lại, Huyền Dạ chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình giờ loạn đến lợi hại, thậm chí không thể cẩn thận mà suy nghĩ gì cả. . Ra chương nhanh nhất tại [ Trùm Truyện.o r g ]
"Cáp......!" Tiếng rêи rỉ trong phòng đột nhiên truyền ra, làm đầu ngón tay của Huyền Dạ không tự chủ được mà run rẩy, suýt nữa không nhịn xuống được mà xoay người chạy.
Huyền Dạ cũng là lần đầu tiên biết được, mình cư nhiên cũng có lúc có thể co vòi như vậy.
"Ngô ân......" Thanh âm của Vệ Thành Trạch mang theo giọng mũi ngọt dín, lộ ra vài phần sung sướиɠ, nghe cũng không giống như đang khắc chế cùng nhẫn nại, ngược lại có chút tương tự với tiếng phát ra lúc Huyền Dạ thử độ ấm mà đụng vào trán hắn lúc trước.
Trong lòng đột ngột cả kinh, Huyền Dạ cũng bất chấp hết, lập tức đẩy cửa vọt vào phòng. Nhưng, y còn nhưng nhìn thấy người trong tưởng tượng trêи giường, trừ Vệ Thành Trạch ra thì không thấy ai cả, nhìn lại chút lại thấy..... Một con mèo?
Huyền Dạ quay đầu, không chút bất ngờ mà nhìn cửa sổ còn mở.
Nhìn sinh vật lông xù cọ đến cọ đi trêи người Vệ Thành Trạch, thậm chí liền bắt đầu động ɖu͙ƈ, hai bên tai Huyền Dạ không khỏi mà vang lên câu "Tìm cho hắn một con mèo cái" kia, nhất thời liền cảm thấy dây cung trong đầu đứt phựt một cái. Cơ hồ ngay trước khi tự hỏi, y liền lắc mình tới bên giường, nhấc con mèo đen trêи giường lên, từ cửa sổ mở mà ném ra ngoài.
"Ba" một tiếng khép cửa sổ lại, Huyền Dạ phục hồi lại tinh thần, nhịn không được có chút buồn cười, y tức giận với một con mèo làm cái gì cơ chứ.
"......Dạ?" Vệ Thành Trạch đột nhiên gian mất đi an ủi có chút khó nhịn mà cọ cọ trêи sàn đan, trong thanh âm mang theo chút run rẩy. Nghe được thanh âm kia làm lưng Huyền Dạ không khỏi mà cứng đờ, căn bản không dám quay đầu liếc mắt lấy một cái.
"Ô...... Dạ......" Vệ Thành Trạch tựa hồ có chút ủy khuất, "Ngươi...... Ân...... Đi đâu......"
Mèo vốn là loài động vật sợ tịch mịch, hơn nữa vào lúc này, Huyền Dạ lại cứ như vậy bỏ hắn một mình ở đây, làm trong lòng hắn không ức chế được mà sinh ra cảm giác bị vứt bỏ, lông mi Vệ Thành Trạch khẽ rung, biểu tình giống như sắp khóc.
Huyền Dạ đứng bên cạnh cửa sổ đưa lưng về phía Vệ Thành Trạch, không cho hắn một chút đáp lại nào, cũng không biết có nghe được hắn nói gì hay không. Vệ Thành Trạch bẹp miệng mếu máo, không hiểu sao mà có chút muốn khóc.
"Ta...... Ô...... Có phải làm ngươi thấy ghét đúng không......" Hắn mở to đôi con ngươi nhìn Huyền Dạ, hai lỗ tai trêи đỉnh đầu ủ rũ mà xụp xuống, "Ta cũng...... không muốn như vậy đâu......"
"Nếu...... Nếu ta làm gì, làm gì để người mất hứng......" Vệ Thành Trạch hấp hấp mũi, "Nói cho ta biết là được, ta sẽ...... Ân...... sẽ sửa......"
"Đừng...... ghét ta......" Nước mắt trong suốt không tiếng động mà chảy ra từ khóe mắt, bên trong đôi mắt như ngọc đầy bất an cùng khủng hoảng.
Huyền Dạ khi quay đầu lại, thứ nhìn đến chính là cảnh tượng như vậy.
Trái tim đột ngột đau nhói, môi Huyền Dạ run rẩy một chút, mới phun được ra lời mình muốn nói: "Ta không có ghét ngươi."
"Nhưng......" Vệ Thành Trạch hình như còn muốn nói gì nữa, nhưng lời đến bên miệng lại đột nhiên vòng lại, "...... Thật chứ?"
"Thật." Huyền Dạ trầm giọng đáp, đi từng bước một về phía giường của Vệ Thành Trạch.
"Thật chứ?" Giống như xác nhận lại mà hỏi lại một lần, Vệ Thành Trạch không hề nháy mắt mà nhìn về phía Huyền Dạ bên giường, trong mắt chứa đầy nước mắt theo hai má chảy xuống, dính ướt vạt áo trước ngực.
"Thật." Huyền Dạ vươn tay, ôm Vệ Thành Trạch vào lòng.
Hai má Vệ Thành Trạch dán lên ngực Huyền Dạ, nghe âm thanh trái tim đang nhảy lên cách một lớp y phục truyền đến kia, rốt cục cũng yên lòng: "Thật tốt quá......"
Ngữ khí như trút được gánh nặng kia làm tim Huyền Dạ đều đã mềm nhũn.
Tay ôm Vệ Thành Trạch lại dùng lực thêm vài phần, Huyền Dạ cơ hồ đã đem cả nửa người Vệ Thành Trạch khảm vào trong ngực.
Mà một khi cảm xúc vững vàng xuống, nhiệt ý vừa rồi bị áp chế lại tiếp tục bốc lên. Vệ Thành Trạch nhịn không được khẽ xoay eo, ngón tay cũng không có bắt đầu nắm chặt lấy y phục của Huyền Dạ.
Nhận thấy động tác của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ cúi đầu, đè thấp thanh âm hỏi: "Vẫn rất khó chịu?"
"Ân......" Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó dường như đang lo gì đó liền vội vàng nói thêm một câu, "Không sao cả, ta...... Ngô...... Có thể chịu, chịu...... đựng......"
Nằm trong ngực Huyền Dạ, cái miệng nho nhỏ thở hổn hển, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên cảm thấy có gì đó đang để trêи sườn thắt lưng hắn. Hắn không khỏi mà cúi đầu, liền nhìn đến vải dệt giữa hai chân Huyền Dạ đang dựng lên thành một cái lều trại nhỏ, đúng là cái thứ gì gì kia mà lúc trước hắn luôn muốn biết rõ ràng rốt cuộc đấy là cái gì.
Trước khi có thể suy nghĩ gì, Vệ Thành Trạch đã hạ ý thức mà quay eo, nhẹ nhàng cọ cọ thứ đồ kia hai cái, sau đó hắn liền chợt nghe thấy tiếng hấp khí mang theo nhẫn nại của Huyền Dạ.
"A, thực xin lỗi, ta không cố...... Ân!" Đột ngột bị đè ngửa ra giường, phía sau lưng Vệ Thành Trạch bị đập đến phát đau. Nhưng khi bị vậy trong loại tình huống đặc thù trước mắt này, ngay cả loại đau đớn kia, đều biến thành một loại cảm giác tê dại kỳ dị, làm hắn nhịn không được muốn vặn eo.
Đem tiếng rêи đã tới bên miệng nuốt về, Vệ Thành Trạch nhìn Huyền Dạ đè phía trêи hắn, không biết tại sao lại sinh ra vài phần sợ hãi: "Dạ......?"
"Ân." Huyền Dạ lên tiếng, ánh mắt nhìn Vệ Thành Trạch sâu thẳm đến không thể thấy đáy.
Bị Huyền Dạ dùng ánh mắt như vậy mà nhìn, trong lòng Vệ Thành Trạch không hiểu sao lại sinh ra một tia bất an, nhưng còn không đợi hắn nói gì, chỉ thấy Huyền Dạ đưa tay qua lấy đai lưng đã bị hắn ném qua một bên, trói hai tay hắn lại, đặt trêи đỉnh đầu.
Cỗ bất an kìa càng ngày càng đậm, làm cho Vệ Thành Trạch nhịn không được nhảy ra ý niệm muốn trốn trong đầu, nhưng hắn còn chưa làm gì, Huyền Dạ thật giống như đã biết hắn muốn làm gì vậy, liền ngăn hai chân hắn lại: "Đừng nhúc nhích."
Đầu ngón tay của Vệ Thành Trạch run rẩy, cuối cùng vẫn nhu thuận không động đậy nữa.
Hắn không muốn bị Huyền Dạ chán ghét.
Giống như thập phần vừa lòng với lựa chọn của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ đưa tay nhéo nhéo lỗ tai lông xù của Vệ Thành Trạch.
Lỗ tai của mèo vốn đã là chỗ mẫn cảm, lúc này bị vuốt ve, Vệ Thành Trạch lập tức liền cảm thấy một cỗ kɧօáϊ cảm không thể nói thành lời, làm hắn nhịn không được rêи ra ra tiếng: "Ân......"
Thiếu niên khuôn mặt tinh xảo bị đặt trêи giường, mái tóc dài màu đen tản xung quanh người, y phục trêи người đã lỏng lỏng lẻo lẻo mà trượt xuống đầu vai, giống như lúc nào cũng có thể tuột xuống. Đôi môi hồng nhuận của hắn hơi mở ra, từ đó phát ra những tiếng ngâm nga uyển chuyển dễ nghe, trong đôi mắt màu ngọc bích bịt kín một tầng thủy quang, đuôi mắt còn mang theo chút đỏ ửng vì vừa mới khóc mà tạo thành -- như một mâm thịnh yến cực kỳ mỹ vị, mời người khác đến nhấm nháp.
Huyền Dạ gục đầu xuống, ngậm lấy tai Vệ Thành Trạch.
Suy nghĩ của tác giả: Chương tiếp đợi tui viết xong sẽ đăng, vẫn quy củ cũ, sẽ không nói lại nữa.
Chọc Weibo
diễn đàn xét duyệt ở văn án.
Cám ơn lin, hân viêm tâm ngữ đích lôi, sao sao đát ~