Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Một Trăm Ngày Bên Anh
  3. Chương 29: Người xa lạ
Trước /47 Sau

Một Trăm Ngày Bên Anh

Chương 29: Người xa lạ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lã Thanh đi xuống khán đài, mấy anh lớp trên hú hét ầm ầm. Cô đi qua cúi thấp người để đến chỗ mình ngồi.

Lã Thanh lớp 8A

Lã Thanh xinh gái!

Cô đi qua mà ngượng quá luôn, Thanh Huyền thì vẫn quay cho đến khi bạn mình về chỗ.

Quá tuyệt luôn bạn tôi!

Cảm ơn bạn đã quá khen!

Sau đó hai MC nói lời kết thúc lễ khai giảng. Các khách mời cùng những Trưởng hội phụ huynh và thầy cô trong trường đứng dậy nói chuyện và chuẩn bị đi ăn. Hoàng Mai vẫy tay con ý bảo sang đây, Thanh đứng nhìn mẹ và mấy người đang nhìn cô vẻ chờ đợi, tính ra cô vẫn ngại người lạ.

Cậu đợi tớ ở đây một tí!

Nói với Huyền xong thì chạy sang chỗ mẹ, còn Huyền mải xem lại video.

Hôm nay không uổng tôi đến đây, được xem màn biểu diễn của em học sinh trường mình. Nhưng mà tôi không quay lại để xem được.

Mặt Hoàng khi nghe xong hơi mất hứng, nên nhìn về phía cô bé đó là Huyền.

Cậu muốn đúng không? Em học sinh kia quay full luôn.

Thật sao, thế để tôi sang. Chắc phải mất sức tí.

Thầy Hiệu trưởng nố chuyện với mấy khách mời xong thì để ý tới Nguyễn Hoàng.

Hoàng em sang đây!. Truyện Quân Sự

Hoàng đi tới lại thấy Lã Huỳnh cũng đứng đó.

Thầy!

Mọi người đây là học sinh ưu tú nhất của trường trong nhiều năm trở lại đây. Giờ em ấy đã thành công nhưng vẫn Uống nước nhớ nguồn là thầy tôi không gì vui hơn...

Thầy Hiệu trưởng vỗ vai cậu, Lã Huỳnh cũng khó xử nói đúng hơn là khó ở không thoải mái được. Đứng trước mặt với người mình có mâu thuẫn thì tâm lý con người không thể tự nhiên được, lúc thì hắng giọng lúc thì đút túi quần. Hoàng nhìn ra vấn đề nên nhếch nhẹ môi.

Em cảm ơn thầy đã khen. Em học sinh biểu diễn lúc nãy cũng có tài năng bẩm sinh, nếu được nhà trường quan tâm tạo điều kiện chắc chắn sẽ là một nghệ sĩ thực thụ trong tương lai.

Một vị khách nhìn sang Lã Huỳnh im lặng từ nãy giờ.

Đó chẳng phải là con gái của Chủ tịch Lã Huỳnh sao? Anh cứ khiêm tốn nãy giờ.

Lã Huỳnh không biết nói gì cho đúng dù gì trước kia hai đứa nhỏ cũng chơi với nhau, con anh giờ đã quên mọi thứ trước kia còn thằng nhóc này sao quên được. Anh không muốn liên quan gì đến nhà họ nữa.

Làm bố tôi cũng vui nhưng không dám ăn mừng sớm!

Hai bố con ăn nói khéo quá!

Nguyễn Hoàng nhìn đi chỗ khác, anh chán ngắt cái gương mặt giả tạo của ông ta lắm rồi để ts Lã Thanh đang đứng bên mẹ nói chuyện với mấy người trong trường.

Cháu đánh đàn hay lắm! Cháu học cô nào?

Cháu ăn gì mà xinh vậy, nói chuyện khéo nữa.

Cháu có biết bạn Bảo lớp 8B không?

Những câu hỏi dồn dập cô bé,mẹ cũng bắt đầu chán vì mấy người họ. Nụ cười gượng gạo của cô, cô không thích sự ồn ào bủa vây vào cô như lúc này. Cô thấy khó chịu, căng thẳng.

Cháu hôm nay phải lên lớp họp lớp với các bạn. Mẹ ơi các bạn rủ đi liên hoan lớp con sẽ đi với Huyền mẹ đừng lo. Cháu xin lỗi ạ!

Ừ, nhớ đi đường cẩn thận chú ý nhé.

Không sao, cháu đi đi.

Cô quay đi, đánh mắt trong đám đông ở sân trường để tìm Thanh Huyền để lấy cái điện thoại. Bên này Huyền đi quay sân trường rồi đóng vai phóng viên hỏi mấy học sinh.

Chào bạn, bạn thấy tiết mục cuối như thế nào?

Một tay cầm điện thoại quay một tay làm như cầm míc đưa cho bạn học sinh đợi câu trả lời.

Nghe nói có một sinh lớp 8A đàn rất hay hôm nay được xem tận mắt quả là mở mang tầm mắt.

Mấy học sinh chen vào, nhốn nháo.

Em phải hỏi anh này, từ nay Lã Thanh lớp 8A là idol của anh.

Haha.

Huyền hứng thú hỏi mấy học sinh.

Mọi người tôi có video tiết mục của Idol ai muốn thì nhanh chân đăng ký.

Mình mình.

Huyền ơi, để cho mình với.

Cả đám nhao nhao xúm lại chỗ Thanh Huyền nay Huyền thu hoạch được rồi.

Em ơi cho anh hỏi.

Một bóng dáng cao lớn đang đứng sau mấy đám học sinh, nghe không biết gọi đứa nào nên ai cũng quay về phía anh. Mấy đứa lại mê mẩn trước nhan sắc này. Huyền cũng vậy đơ luôn rồi.

Gọi em đó.

Tuấn biết mấy tụi trẻ con này thích trai đẹp nên dùng nhan sắc để thu hút sự chú ý. Anh nhìn Huyền mỉm cười. Cô thì chớp chớp cái mắt mấy lần.

Em cho anh xin video lúc nãy với, anh thấy bạn em hát hay đàn giỏi nên xin cho bạn anh.

Mấy đứa học sinh ồ lên bất ngờ vì lời đề nghị này. Huyền tưởng anh ấy hỏi tên mình cơ.

Xin không sao được. Phí bản quyền!

Nghe vậy mấy đứa lại tấm tắc khen ngợi cho cái đầu của nó còn lạnh.

Gương mặt tự tin nhìn Tuấn, anh mỉm cười. Cái con bé ở gần nhà anh đây sao, cái đứa mà nghe bạn mình đàn là đây sao. Cũng biết tính toán chứ đùa.

Được! Đưa điện thoại đây anh nhập số điện thoại rồi gửi cho anh.

Huyền nghe xong trong lòng muốn nhay dựng lên, hò hét vì được phí vừa được số điện thoại trai đẹp dâng tận cửa. Nhưng cô vẫn tỏ vẻ không hứng thú lắm đưa điện thoại cho anh.

Mấy đám học sinh nhìn một màn này lại thấy hơi bị điện ảnh.

" Dường như nắng đã làm má em thêm hồng

Làn mây bay đã yêu tóc em

Trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng

Áo trắng em bay giờ tan trường "

Mấy đứa lại hát lên làm Huyền xấu hổ, dơ tay đánh đùa mấy đứa. Rồi xoa cả hai tay ớn lạnh.

Này nghe nổi cả da gà ý!

Chứ không phải trong lòng đang thẹn thùng sao!

Tụi bạn lại hùa vài trêu, Tuấn cũng lắc đầu với mấy đám này rồi rời đi.

Tớ cứ tìm cậu nãy giờ. Còn đi ăn với lớp không!

Thanh từ đâu chạy lại hỏi Huyền, Huyền tỉnh táo lại.

Ừ đi chứ. Này điện thoại cậu đây.

Lã Thanh cậu không biết chứ nãy Huyền dùng video cậu cho mục đích riêng!

Mấy bạn trong lớp chưa chịu giải tán nói chung toàn đứa nhiều chuyện nhưng vì lâu rồi không gặp lại nên như vậy ấy mà. Thanh nghe khó hiểu.

Cậu lại làm gì mờ ám sau lưng tớ hả?

Thanh cù lét Huyền, cô thấy nhột quá không chịu được phá lên cười nên khai luôn.

Ha, nhột tớ. Thì người ta hâm mộ cậu nên xin video cậu biểu diễn thôi.

Thật không?

Thanh vẫn cù tiếp chưa chịu tha, lần này mấy đứa tranh thủ cơ hội cũng cù lét hai đứa.

Các cậu phải cho mấy đứa mình vui theo!

Những tiếng cười rộn lên sân trường, nụ cười như ánh nắng ban mai, ánh mắt long lanh, mái tóc bay trong gió của cô đang hiện hữu trong mắt anh.

Này nhìn con nhà người ta vừa thôi!

Tuấn đứng cạnh nhìn theo Nguyễn Hoàng. Người ta nói khi bạn để ý tới một ai đó thì mọi thứ họ làm cũng làm bạn thu hút kể cả họ có trong đám đông bạn vẫn nhận ra và chỉ để mắt tới họ.

Sau bữa tiệc cùng mọi người, Tuấn và Hoàng về trước vì không muốn đụng mặt Lã Huỳnh. Lúc trên bàn tiệc họ chỉ nói vài ba câu xã giao cũng đúng thôi dù ngày trước Lã Huỳnh và Nguyễn Quân có là đối tác, thân trong kinh doanh nhưng không có nghĩa thân với Nguyễn Hoàng. Lúc rửa tay ở nhà vệ sinh hai người đụng mặt. Lã Huỳnh bối rối hỏi

Cháu dạo này vẫn ổn chứ?

Trong lòng Nguyễn Hoàng đầy khó chịu khi nghe cái câu hỏi thừa này thà không hỏi cho xong. Cậu không ổn một chút nào.

Cháu thấy con gái chú vẫn ổn nhỉ?

Lã Huỳnh nghe xong hơi mơ hồ cho câu nói này, ông đang hỏi cậu ta mà sao như chất vấn ngược lại ông vậy.

Lâu rồi hai đứa không gặp nhau nhỉ. Hay là...

Không để ông ta nói xong. Hoàng lấy khăn lau tay rồi bỏ vào thùng rác nhìn Lã Huỳnh nói một câu ẩn ý.

Lúc nhỏ bám cháu như vậy mà!

Thấy phiền.

Hai câu sau được phun ra làm cư mặt Lã Huỳnh mẹ đông cứng. Giống như cậu ta đang khinh thường con gái họ, chẳng khác nào sỉ vả ông chứ. Hoàng ra khỏi đó trước và nói lời tan tiệc đầu tiên đang mải buôn chuyến với thầy cô giáo cũ. Tuấn cũng đi về theo.

Em xin phép bữa khác thầy trò mình oại hàn huyên ạ. Em và bạn Hoàng còn đến trường Đại học tiếp.

Các em có lòng như vậy là tốt. Thầy cô càng thấy hãnh diện vì các em biết nghĩ như vậy.

Chạy ra khỏi nhà hàng, Tuấn hớt hải vừa đi vừa nói với Hoàng.

Cậu làm tôi đau dạ dày mất đang ăn ngon nói chuyện hay chứ.

Cậu có thể ở lại tôi đi chút việc.

Ơ!

Thấy vẻ mặt không bình thường của thằng bạn nên cũng biết có chuyện gì với tên họ Huỳnh kia. Nên cũng muốn cho bạn có không gian riêng tư đành đánh xe một mình về nhà.

Thế tôi về nhà trước đây. Cậu vừa sáng nay còn tiếp động lực cho tôi cơ mà.

Nguyễn Hoàng nhớ lại lần đụng vào nhau của hai người, lần hai người chạm mắt nhau nhưng anh cảm nhận một sự xa lạ trong đôi mắt con bé. Một ánh mắt của khoảng cách, bài xích như khi cô đứng nói chuyện với mấy phụ huynh kia. Anh thấy tức giận, ghét bỏ cái ánh mắt của cô. Cô tỏ ra không một chút quen biết với anh sao, lúc đó dù chỉ là cô bé 8 tuổi nhưng mọi thứ cũng phải nhớ rồi chứ. Nhớ ra anh là ai. Nhưng không cô bé chỉ xin lỗi một câu rồi bỏ đi không hề bám víu lấy anh như trước cứ hễ gặp anh là muốn chơi cùng.

Quảng cáo
Trước /47 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Buổi Hẹn Cuối Cùng

Copyright © 2022 - MTruyện.net