Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi cùng hắn bàn bạc về các mẫu thiết kế, thời gian thấm thoát trôi cũng gần đến bữa tối.
Lục Ánh Kim vội xuống bếp làm bữa tối.
Tay cô liên tục xào rau cùng với thịt bò trên chảo, tối nay chỉ làm vài món đơn giản nhưng đầy đủ chất dinh dưỡng cho một ngày.
Cô quay người lại muốn lấy gia vị nêm để trên bàn.
Bốp!
Trán cô liền đụng trúng một thân ảnh cao lớn, vạm vỡ.
Lục Ánh Kim xoa nhẹ trán mình ngước lên thấy hắn có phần ngạc nhiên, khoảng cách của cả hai hiện tại không hề xa, cơ thể chạm vào nhau.
Thình Thịch! Thình Thịch...
Tiếng tim đập của ai vậy?
Lục Ánh Kim vội đưa tay đặt ngay tim cố lắng nghe có phải nhịp tim của chính mình hay không?
Thình Thịch....Thình Thịch....
Hình như âm thanh phát ra từ hắn...Cô mơ hồ muốn nghe âm thanh nhịp tim đó rõ hơn, cả gan đưa bàn tay chạm lên ngực trái của hắn, bàn tay cô rất nhanh cảm nhận được nhịp tim của đối phương đập nhanh hơn.
Dương Triết Hàm bất ngờ thấy cô chủ động chạm vào hắn, hơi thở có phần gấp hơn.
Hắn liền nắm chặt bàn tay cô giữ lại giữa không trung
"Em đang sàm sỡ tôi?"
Lục Ánh Kim như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, muốn rút tay lại nhưng hắn nắm quá chặt cô vốn không thể cử động
"Em không có chỉ là...Nghe tiếng nhịp tim đập nên chạm thử có phải là tim sếp đập hay không?"
Hắn nhếch môi cười nói
"Em quá thật thà rồi! Vậy kết quả là gì?"
"Kết quả là...Tim em đập."
Phì!!!
Dương Triết Hàm nhìn cô cười lớn, tuy biết trước câu trả lời nhưng hắn thật không thể kiềm chế được.
Đúng là gan bé như hạt thóc chỉ cần dọa một chút liền thay đổi ngay...Không hiểu sao hắn lại thấy rất đáng yêu.
Lục Ánh Kim đỏ mặt muốn trốn đi nơi khác.
Khịt khịt!...
"Sếp có nghe mùi gì khét khét không?"
Dương Triết Hàm nhìn khói bóc phía sau lưng cô, nhanh tay kéo cô ra phía sau lưng.
Hắn vội lấy nước đổ vào nhanh tay tắt bếp.
"Cháy chảo luôn rồi!"
Cô nhìn cái chảo cháy đen cảm giác không diễn tả thành lời
"Sếp cháy rồi làm sao đây?"
Hắn kéo cô đứng trước mặt mình cầm tay xem nhìn khắp người cô có bị phỏng chỗ nào không?
Lục Ánh Kim khó hiểu gọi
"Sếp?"
Hắn nhận ra hành động vừa rồi có phần vội, liền thay đổi nét mặt bảo:
"Khụ khụ...!Cháy rồi thì đi kiếm gì đó ăn, tôi đưa em về."
"Vâng ạ."
Tại quán Bar Đêm Sao ở giữa trung tâm thành phố hoa lệ.
Tiếng nhạc bên trong xập xình, mọi người hát hò, nhảy múa theo tiếng nhạc sôi động vang lên.
Những cô gái ăn mặc hở hang dường như chỉ khoát lên người ít vải để che điểm nhạy cảm trên cơ thể, cả nam và nữ ôm nhau uống rượu, lắc lư cùng nhau tận hưởng cuộc sống về đêm của riêng họ.
Trần Ngọc Diệp ngồi cạnh bàn một mình uống ky rượu vang ánh mắt nhìn những người khác đang nhảy giữa sàn.
Cô mặc một chiếc đầm body màu đen ôm sát người tôn lên ba vòng nóng bỏng mà bao cô gái ao ước.
Một người phụ nữ tiến lại gần cô chủ động ngồi cạnh nói
"Tôi ngồi ở đây được không?"
Trần Ngọc Diệp quay sang nhìn liền nhận ra đó chính là Lê Lụy có vài lần chạm mặt ở công ty.
"Thì ra là chị, cứ tự nhiên dù sao em cũng đi một mình."
"Cảm ơn!"
Lê Lụy nham hiểm nhìn cô, vẻ mặt đặc ý mỉm cười hỏi
"Em thích Dương tổng đúng không?"
Trần Ngọc Diệp bất ngờ nhìn ả, khó hiểu tại sao Lê Lụy biết chuyện này không lẽ Lục Ánh Kim nói sao?
"Chị nói gì em không hiểu?".
||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||
Lê Lụy mỉm cười dịu dàng bất ngờ chạm vào bàn tay cô bảo
"Em đừng giấu từ những ánh mắt hành động của em thì chị đã biết rồi.
Kể cả việc em chủ động vào phòng làm việc Dương tổng đưa cà phê kết quả bị đuổi ra."
Cô khó chịu nhìn Lê Lụy
"Chị đang cười nhạo em?"
"Không có, thật ra chị cũng thích Dương tổng."
Trần Ngọc Diệp khó hiểu nhìn cô ta, rõ ràng là tình địch sao ả tự đi khai ra vậy?
Lê Lụy lấy trong túi ra vào bức ảnh đưa cho cô xem rồi nói
"Em nhìn bốn bức ảnh này đi."
Cô tò mò nhìn xem từng bức, trong hình là Dương Triết Hàm và Lục Ánh Kim.
Lê Lụy nhìn vẻ mặt của cô biến sắc biết kế hoạch vủa ả đang đi đúng theo trình tự
"Chị thấy được mối quan hệ của hai người họ không bình thường.
Em nghĩ xem tại sao Dương tổng lại đến nhà trợ lý Lục vào buổi tối rồi ra về khá muộn? Hôm nay người của chị chụp được ảnh sáng nay Dương tổng đích thân đến đón trợ lý Lục về biệt thự riêng của mình.
Cả hai ở trong biệt thự đến giờ vẫn chưa ra."
Trần Ngọc Diệp giả vờ như không có chuyện gì, gượng cười nói:
"Vậy chị cho em biết những điều này có ý gì?"
"Chị biết khi em biết những điều này nhất định sẽ đau lòng, chị cũng vậy.
Có lẽ Dương tổng không hề để ý đến trợ lý Lục nhưng em nghĩ xem một người đẹp trai lại có quyền thế, địa vị trong xã hội thì cô gái nào chẳng muốn kể cả trợ lý Lục.
Chị thấy em và trợ lý Lục là bạn thân nên chị có ý tốt nhắc nhở em đừng nhìn vẻ ngoài hiền lành, ngây thơ mà bị lừa.".